Anh Là Thanh Xuân Đẹp Đẽ Nhất

Chương 5: Lý do này không thể nói



Sáng hôm sau, như thường lệ, Tử Yên đạp xe đi học. Đi đến đầu đường, cô ngạc nhiên khi thấy Đông Quân đang đứng đó. Cô vui vẻ gọi anh:

- Lục Đông Quân, sao anh đứng đây vậy?

- Tử Yên, sau này gọi tên anh là được rồi, không cần gọi cả họ đâu! Anh đứng chờ em đấy!

- Em biết rồi… anh đợi em cùng đi học à? A… hôm nay anh có xe đi rồi à? – Tử Yên nhìn theo chiếc xe đạp điện màu đen của Đông Quân.

- Ừ anh thích tự chạy xe thế này, thoải mái hơn. Mà hôm nay em dậy sớm chắc đã ăn sáng rồi nhỉ?

- Dạ em đã ăn rồi, còn anh?

- Anh cũng ăn rồi, vậy chúng ta đi thôi!

- Được ạ!

Cả hai người cùng nhau sóng đôi trên đường. Tử Yên mải mê nhìn trời nhìn mây. Còn Đông Quân ngoài nhìn đường để chạy xe, thì nhìn Tử Yên. Gió thổi làm tóc cô tung bay. Hình ảnh này trong mắt anh thật đẹp và thật thơ mộng.

Cuối cùng cũng đã đến trường, cả hai dừng xe trước cổng và dắt vào nhà gửi xe. Nhìn thấy cô đang ì ạch với chiếc xe, anh bật cười, nhanh chóng đỗ xe mình vào rồi chạy đến giúp cô.

Xong xuôi, anh và cô cùng nhau lên lớp. Vừa vào đến cửa lớp đã đụng phải Thiệu Minh Huy. Thấy Tử Yên và Đông Quân đi cùng nhau, Minh Huy thái độ không vui ra mặt, giọng điệu như điều tra:

- Sao hai người lại đến lớp cùng lúc thế?

- À… chúng tôi…

- Chúng tôi đi học chung với nhau thì dĩ nhiên phải đến cùng lúc chứ!

Chưa kịp để Tử Yên lên tiếng, Đông Quân đã trả lời một cách hết sức tự nhiên, kèm theo thái độ kiểu đó là chuyện đương nhiên rồi, thành công làm cho sắc mặt Minh Huy trở nên vô cùng khó coi.

- Vậy sao? Hai người mới học chung hai ngày mà thân nhau nhỉ? – Minh Huy vẫn hằn hộc hỏi.

- Đều là bạn bè chung lớp, lại là chỗ thân tình sao chúng tôi không thể thân nhau chứ?

Lần này thì Tử Yên đã đưa ra câu trả lời nhanh hơn, cô nhìn Minh Huy với thái độ khó hiểu, sao mới sáng ra đã tra hỏi như điều tra tội phạm vậy chứ. Nói rồi cô bước về phía chỗ ngồi của mình.

Bội Sam nãy giờ ngồi xem kịch vui, nhìn gương mặt sượng trân của Minh Huy và gương mặt đắc thắng của anh họ mình, cô không khỏi nhịn cười.

Đông Quân cũng theo sau Tử Yên về chỗ. Trước khi ngồi vào bàn còn không quên đặt lên bàn của Tử Yên một chai sữa đậu nành nóng, nở nụ cười ngọt ngào nói với cô:

- Cho em!

- Sao anh biết em thích uống sữa đậu nành vậy? – Tử Yên nhìn chai sữa đặt trên bàn mà không khỏi thắc mắc.

- Em thích gì anh đều biết! – Anh bình thản nói.

- Anh đừng gạt em… là Bội Sam nói với anh chứ gì? – Cô vừa nói vừa liếc nhìn Bội Sam.

Câu nói của anh mang đậm chất ngôn tình, còn câu nói của Tử Yên lại thành công phá tan sự lãng mạn ngôn tình này. Ý của ai kia là kiểu nếu là em, anh đương nhiên biết hết, nhưng vào tai Hạ Tử Yên nó lại như một câu bông đùa, hết nói nổi.

Bội Sam nhìn Đông Quân lắc đầu, coi bộ con đường soi sáng cho đầu óc mụ mị trong tình yêu của Tử Yên làm cho Đông Quân mệt mỏi dài dài.

Anh đã quen với sự ngây ngô đáng yêu này của cô, nên cũng không thấy thất vọng gì nhiều, anh còn khẽ cười, nhún nhún vai kiểu em muốn nghĩ sao cũng được.

- Nè con nhỏ kia, chắc là mày nói hết mọi chuyện của tao với anh Đông Quân đúng không? Cái đồ nhiều chuyện! – Tử Yên vẫn chưa buông tha cho Bội Sam.

- Ai đó hỏi thì tao nói thôi chứ đâu phải tao tự kể ra.

- Mày… đúng là…

Nghĩ đến việc ông anh trai này của cô đúng là trọng sắc khinh bạn, chỉ biết có Tử Yên, còn phần cô đến chai nước suối cũng không có. Cô ra vẻ đáng thương lắc lắc đầu.

- Thật sự là đáng buồn… anh họ chỉ biết mỗi Tử Yên, người làm em gái này đúng là tội nghiệp…

- Cậu muốn uống nước à, Bội Sam? Để tôi đi mua cho cậu nhé?

Lập Thành rất để tâm đến những gì Bội Sam nói, nghe cô nhắc đến nước, liền lập tức xung phong đi mua nước. Đáp lại sự nhiệt tình của Lập Thành, Bội Sam chỉ lườm một cái thật bén, nói:

- Ai mượn cậu chứ! Đúng là đồ đầu đất, cậu không hiểu được lúc nào là tôi muốn uống nước thật, lúc nào là đùa giỡn à?

- Là sao chứ? – Lâm Lập Thành gãi gãi đầu, ra vẻ không hiểu lắm.

- Ý con bé này là đang muốn nói xoáy tôi đấy. Nói tôi thiên vị Tử Yên. – Đông Quân nhìn cái cặp đôi trẻ con trước mắt, môi mỏng nhếch lên cười rồi nói.

Lập Thành lần này gật đầu đã hiểu, còn Bội Sam thì chả buồn nói với cái tên đầu heo phía sau lưng mình.

Tử Yên dĩ nhiên thông minh hơn Lập Thành, vừa nghe cô đã hiểu, con bé kia là đang nhắm vào cô, liền hứ một cái rồi nhéo mạnh vào eo Bội Sam.

- Con bé kia, mày lắm chuyện thật đấy! Nói nhăng nói cuội! Hừ!

Bội Sam cảm giác đau, ai da một tiếng rồi trừng mắt nhìn Tử Yên. Cả hai người đàn ông ngồi sau thì chỉ ngây ngốc nhìn người con gái mình thương. Cảm thấy dáng vẻ trẻ con của cả hai cô gái đều rất đáng yêu.

***

Những tiết học nhanh chóng tan mau. Hôm nay không có tiết buổi chiểu, Tử Yên hào hứng vì được về sớm, cô sẽ có thời gian phụ mẹ gói hoa. Cô vốn rất yêu thích hoa, giống như mẹ cô vậy.

Đông Quân giúp Tử Yên dắt xe ra, rồi cũng nhanh chóng dắt xe mình. Cả hai sóng đôi ra cổng. Vừa đi anh vừa chuyện trò với cô:

- Anh nghe nói thời gian gần đây em rất thích sữa đậu nành và ăn đu đủ, đúng không? Vậy sáng nào anh cũng mua sữa cho em, với cả mang đu đủ cho em ăn nhé!

- À dạ… cả chuyện đu đủ Bội Sam cũng nói anh nghe rồi hả? Nhưng không cần vậy đâu anh… em cũng không thích nhiều đến mức ấy…

Nghe anh nói đến đu đủ, Tử Yên nhất thời giật mình, xua xua tay, thầm mắng chửi Bội Sam nhiều lời bán đứng cô, không biết có tiết lộ lý do đằng sau cho anh chưa nữa. Nhưng nhìn vẻ mặt ngây ngô kia của anh, có lẽ chưa biết gì. Anh chắc chỉ đơn thuần biết cô thích ăn mấy thứ đó thôi.

Về đến nhà, cô nhanh chóng gọi điện cho Bội Sam để tra vấn con bé nhiều chuyện đó. Đầu dây bên kia rất nhanh chóng được kết nối.

- Alo, gì đấy?

- Nè Lạc Bội Sam, rốt cuộc có phải chuyện gì của tao mày cũng kể với anh Đông Quân không? Cả cái chuyện dạo gần đây tao thích uống đậu nành và ăn đu đủ mày cũng nói nữaaaaa... – Tử Yên như muốn gào lên trong điện thoại.

- Bình tĩnh, bình tĩnh, chuyện có lớn lao chi đâu mà mày làm quá thế hả? Anh ấy hỏi thì tao nói thế thôi… vả lại tao cũng chưa có nói cái lý do sâu xa đằng sau đâu ha ha…

- Con bé kia… mày tốt nhất ngậm chặt miệng cho tao… không được nói lung tung! – Tử Yên gằn giọng, mang chút đe dọa.

- Tao lại sợ quá cơ… mày mà càn quấy, xem tao có nói trắng ra mày thích mấy thứ đó là vì muốn ngực nở nang tròn trịa như bao người không! Ha ha.

- Mày làm ơn đi, coi như tao năn nỉ mày đó Lạc Bội Sam. Anh ấy mà biết tao để mặt mũi ở đâu đây? Mày mà nói ra thì tao với mày khỏi bạn bè gì nữa đó!

Tử Yên khóc thầm, làm sao cô dám để anh biết lý do cô thích uống sữa đậu nành và ăn đu đủ thật ra là… là do cô muốn vòng một nở nang và đầy đặn hơn. Nhìn con gái người ta ngực nở mông cong mà Tử Yên mê mẩn, nhìn lại mình, cô cảm thấy đau khổ quá, sắp đến mười tám tuổi rồi mà tại sao cô vẫn chưa phát triển hết như người ta chứ!

Bởi vậy cô phải tìm hiểu cách này cách kia để cải thiện size chứ! Cái lý do điên khùng này mà để Đông Quân biết thì mặt mũi cô còn để ở đâu!

Đúng vậy, Đông Quân mà biết thì cô có nước tìm lỗ mà chui xuống. Cảm thấy con bé kia còn chút lương tâm, chưa nói với anh, cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô không biết rằng, người đó đã biết hết rồi, cô có muốn giấu cũng không được nữa.

Đông Quân vô tình đi ngang qua phòng Bội Sam, nhất thời nghe được rõ mồn một câu chuyện của hai cô gái. Anh lẳng lặng về phòng, đóng cửa, tay bụm lại trước miệng, ho khụ một cái. Mặt anh bất giác cũng nóng cả lên. Nhưng sau đó cũng không nhịn nổi nữa mà cười khẽ một tiếng. Thì ra cô là muốn mau chóng thành người lớn nhỉ? Lý do tế nhị như thế, hèn chi cô cứ ngượng ngùng ấp úng.

Đông Quân nghĩ thầm, nếu cô đã có nguyện vọng thiếu nữ chính đáng vậy, thân là bạn trai tương lai, anh cũng dốc lòng giúp chứ nhỉ. Từ mai anh sẽ chăm cho cô uống đậu nành, ăn đu đủ.