Anh Là Trăng Trên Bầu Trời

Chương 3



(12)

Hết lần này đến lần khác, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của mẹ, tôi chỉ có thể xấu hổ đưa Kiều Diệc Thần về nhà.

Mẹ tôi còn cố ý trau chuốt bản thân, chống gậy ba toong đứng chờ ở cửa.

Đương nhiên sau khi nhìn thấy tôi theo sau Kiều Diệc Thần bước từ trên chiếc xe BMWs, lại thấy anh xách ra túi lớn túi nhỏ đựng quà ra mắt gặp lần đầu, mẹ tôi há hốc mồm, rồi nhanh chóng cười tươi.

Một tiếng con rể này con rể nọ, gọi cực kỳ thân thiết.

Tôi vô cùng xấu hổ, sợ Kiều Diệc Thần chán ghét cái thái độ nịnh nọt này của mẹ mình.

Tôi âm thầm nhắc nhở bà bớt bớt lại: “Mẹ, bạn trai, chỉ là bạn trai!”

Nhưng ngờ đâu, mẹ tôi dùng một tay đẩy tôi sang một bên: “Đi sang chỗ khác đi!”

Sau đó quay đầu tiếp tục nhiệt tình thân thiết chào đón Kiều Diệc Thần: “Mẹ nói này con rể, đến đây đã được rồi, sao còn mua nhiều đồ này nọ như này, tiêu mất nhiều tiền lắm nhỉ!”. ngôn tình ngược

Không thể không nói, tất cả giáo dưỡng mà Kiều Diệc Thần được nhận từ nhỏ đến lớn quá tốt.

Giống như anh không nhìn thấy đôi mắt như kẻ săn mồi đang săn hổ, như con sói đang rình mồi của mẹ tôi, vẫn cười rất hòa nhã lễ phép: “Việc nên làm ạ, vốn đã muốn đến chào hỏi bác từ sớm nhưng Tri Ý nói vẫn chưa đến thời điểm thích hợp nên mới kéo dài đến hôm nay.”

Tôi: “…”

Ha, hóa ra Kiều Diệc Thần của sáu năm sau, nói dối đến lợi hại, nói mà ánh mắt không chớp lấy một cái.

Mẹ tôi nấu một bàn nhiều món ăn ngon, tâm trạng cực kỳ tốt, vui vẻ ra mặt tiếp đón Kiều Diệc Thần.

Mà từ đầu đến cuối biểu hiện của Kiều Diệc Thần rất tốt, hai người trò chuyện hăng say, dường như quên mất tôi, một người đang ăn cơm nhưng không có tiếng nói.

“Tiểu Kiều này, dì biết Tri Ý là con gái, bình thường đúng là dì có hơi nghiêm khắc với con bé một chút, nhưng không phải vì dì lo lắng cho nửa đời còn lại của nó hay sao!”

Nói nói đôi lời, bỗng nhiên mắt mẹ tôi đỏ hoe, kéo tay Kiều Diệc Thân, trong mắt có ánh nước: “Dì thấy con rất tốt, hy vọng con có thể chăm sóc cho Tri Ý nhà chúng ta thật tốt.”

“Đứa nhỏ này số khổ, là dì và ba con bé có lỗi với nó, năm đó nó thi vào đại học…”

“Mẹ!”

Trước khi mẹ tôi nói thêm điều gì đó, tôi cất cao giọng cắt ngang lời bà định nói.

Nụ cười ảm đạm: “Nước canh sắp nguội rồi, uống canh đi.”

Kiều Diệc Thần nhìn tôi.

Tôi cúi đầu, im lặng ăn cơm, hốc mắt đỏ ửng.

(13)

Sau khi ăn xong, mẹ tôi dặn dò bắt tôi đi tiễn Kiều Diệc Thần về.

Lúc này trời đã tối, ánh sáng vàng ấm từ đèn đường được bật sáng, tôi cúi đầu đi đằng sau người này.

Không biết anh dừng bước chân lúc nào, tôi mải đi không để ý, đầu đập vào tấm lưng cứng rắn phía sau anh, đau đến mức trợn tròn mắt.

Thường hay thấy trên mạng người ta miêu tả sức mạnh thân hình người đàn ông gì mà như tường đồng vách sắt, tôi thấy mấy cái đó nói hơi quá, giờ bất ngờ đụng phải, thật đúng là…haiz!

Một tiếng thở dài xuất hiện, Kiều Diệc Thần không nói gì nhìn tôi ôm đầu vân vê nặn đi nặn lại: “Xem ra, tôi cần tặng cô đồ.”

“Hả?”

“Dầu gió.”

“…..”

Được rồi, đây là đang nói móc tôi, có thế cũng để bị thương.

Xoa xoa mấy cái, tôi ngoan cường tỏ vẻ không việc gì hết, không cần dùng cái đó.

“Gì nhỉ, tôi đưa anh đến đây thôi, đúng rồi, thêm WeChat đi, tôi chuyển tiền thuốc bổ qua cho anh.”

Kiều Diệc Thần cứ nhất quyết đòi mua đống thuốc bổ đó cho bằng được, tôi không cản được, chỉ có thể yên lặng nhớ tất cả giá của đống đồ, định sẽ chuyển tiền để trả cho anh.

Dù sao, tất cả mọi thứ đều là giả.

Kiều Diệc Thần nhíu mày nhưng vẫn lấy điện thoại ra, tôi quét mã thêm bạn nhưng bên anh không chấp nhận ngay lập tức, tôi cùng không thể chuyển tiền trả cho anh ngay bây giờ được.

“Mẹ cô nói năm cô học trung học, chuyện là sao vậy?”

Bỗng nhiên, anh thản nhiên lên tiếng, như thể chỉ đơn giản tò mò nguyên nhân tôi đột nhiên cắt ngang lời mẹ trên bàn ăn khi nãy.

Tôi ngẩn ra, tùy tiện cười qua loa: “Hả, không có gì, chỉ là mẹ tôi gặp người khác lại thích nói chuyện tôi không tham gia kỳ thi đại học năm ấy, tôi thấy rất khó xử với kỳ lạ nên không muốn để mẹ nói lung tung.”

“Có điều chuyện đó là sự thật, không cần thiết phải giữ bí mật, anh muốn biết, tôi nói cho anh biết rồi đó.”

“Tại sao không tham gia, chuyện này đối với cô nó không quan trọng sao?”

Dưới ánh trăng lạnh, giọng anh rất trong, ẩn sâu trong đó cất giấu một chút căng thẳng.

Tôi xoay người, nhìn chằm chằm mặt đất: “À, chỉ là không muốn tiếp tục phải học, không liên quan đến việc quan trọng hay không.”

Năm ấy 16 tuổi, tôi chẳng biết xấu hổ lẽo đẽo theo đít người này, đưa ra lời thề son sắt tuyên bố thi vào Thanh Hoa vì anh.

Sáu năm sau, tôi với dáng vẻ lười biếng uể oải, nói với anh, tôi không muốn học.

Có đôi khi, vận mệnh xoay chuyển, khiến tôi không biết nên khóc hay nên cười.

Lần nữa nhắc lại, nếu để nói vui hơn, chi bằng nói càng tàn nhẫn hơn nhiều.

(14)

Mấy ngày tiếp theo, Kiều Diệc Thần đều không liên hệ lại.

Tôi cũng không thấy anh nhắc đến chuyện muốn tôi ra mặt để ngăn cả việc ba mẹ anh thúc giục anh kết hôn.

Tôi chuyển khoản cho anh, anh vẫn chưa nhận, để đó cho nó tự động trả tiền lại.

Tôi nghĩ, có thể do tối hôm đó sau khi tôi nói mình không muốn tiếp tục học, chắc anh sẽ nghĩ tôi là một người không thể trông cậy được như một đống bùn nhão, và không muốn liên hệ.

Vào xã hội dốc sức làm việc nhiều năm, tôi còn có thể phân biệt mặt nóng mặt lạnh giữa người với người rất nhanh, vậy nên tôi rất biết thân biết phận, không hề quấy rầy anh.

Cho dù về sau lúc nào mẹ tôi cũng giục muốn tôi đưa Kiều Diệc Thần về nhà làm khách, tôi cũng tìm đủ mọi lý do để từ chối.

Lần sau nữa thật sự bị giục đến phiền, tôi nói với mẹ: “Con và Kiều Diệc Thần đã chia tay, sau này mẹ đừng nhắc đến anh nữa.”

Mẹ tôi không thể tin được con rể hiền gần như đã nằm yên trong bát lại bay đi: “Chia tay? Đang êm đẹp tại sao lại chia tay?!!”

Tôi cụp mắt: “Không tại sao cả, có lẽ do quan điểm của hai người không hợp nên chia tay trong hòa bình.”

Dù sao, chính xác tôi và anh là hai người thuộc hai thế giới.

“Thẩm Tri Ý, điều kiện của Kiều Diệc Thần tốt, con muốn để mẹ chết không nhắm mắt phải không? Cái gì mà quan điểm, mẹ không tin, với khuôn mặt này của con gái mẹ, cậu ta có thể chia tay được sao?!”

Mẹ tôi chọc tay vào đầu tôi lớn tiếng mắng tôi vô dụng, sau đó không thèm nói nữa, túm tay tôi kéo ra ngoài cửa.

Chân mẹ tôi được chữa trị gần như đã lành hẳn, bước đi lưu loát, thậm chí còn bước nhanh hơn người thanh niên là tôi.

Sau khi nhìn thấy công ty của Kiều Diệc Thần, nơi mà mẹ đã lôi tôi đến. Trực giác mách bảo sắp xảy ra chuyện không hay, thậm chí chưa kịp suy nghĩ đến việc tại sao mẹ tôi lại biết Kiều Diệc Thần làm việc ở đây?

Lúc này hình như đang là thời điểm nhân viên làm việc quay lại công ty sau khi đi ăn bên ngoài về, người ra người vào rất nhiều, tất cả đang dùng ánh mắt tò mò và đánh giá để nhìn hai chúng tôi, hai người hoàn toàn không ăn khớp với nơi này.

Tôi muốn kéo mẹ mau chóng rời đi nhưng bà lại bất chấp túm tôi đi về phía quầy lễ tân trong đại sảnh bên trong.

Lớn tiếng nói: “Chỗ này của các người, có người tên Kiều Diệc Thần đúng không?”

Chị gái lễ tân bị dọa sợ bởi khí thế đanh đá mạnh mẽ của mẹ tôi, vội hỏi: “Bác ạ, xin hỏi bác có chuyện gì không ạ?”

Mẹ tôi quát to: “Tôi tìm Kiều Diệc Thần, cậu ta không thể phụ lòng con gái tôi được!”

Hai tiếng phụ lòng, chỉ trong giây lát đã hấp dẫn thêm nhiều người đến vây xung quanh xem, nhìn về phía tôi chỉ trỏ, bàn luận liên tục.

Mặt tôi đỏ bừng, dùng sức kéo mẹ.

Giọng điệu trở nên nóng nảy: “Mẹ, chúng ta về nhà rồi nói, mẹ đừng làm chuyện to lên nữa!”

Tôi dùng hết sức lực để kéo mẹ đi, mẹ tôi cũng đang không bình tĩnh, đột nhiên giơ tay giáng cho tôi một cái tát.

Một tiếng ‘chát’ vang lên trong một không gian lớn nhiều ánh sáng, trước mặt bao nhiêu người, gò má của tôi đã sưng đỏ một vùng.

“Làm to chuyện cái gì, mẹ đến đây để nói chuyện cho rõ ràng, lần trước không phải cậu ta, không phải Kiều Diệc Thần đã đến nói chuyện kết hôn sao? Tại sao có thể lật lọng chia tay với con?”

Mẹ tôi nói oang oang một tràng dài, giờ phút này trong mắt của mẹ, tôi không khác gì một món hàng.

Vất vả lắm mới có người nhận, còn cấm không muốn cho trả hàng, cay nghiệt cố chấp.

Tôi cực kỳ bối rối và lúng túng, che gò má tức giận đến mức hốc mắt đỏ bừng.

“Giám đốc Kiều, anh đến rồi!”

Lúc này, không biết tiếng của ai hô lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía đằng sau tôi, cả người tôi bỗng căng thẳng vô cùng……

(15)

Sáu năm sau, hình như mỗi lần tôi gặp lại Kiều Diệc Thần, tôi đều ở trong trạng thái khốn khổ và ngượng ngùng.

Lần đầu tiên, kéo xe đẩy bán khoai lang dưới thời tiết nắng nóng.

Lần thứ hai, đi xem mắt với người khác, bị sỉ nhục.

Lần này đây, càng quá đáng hơn, mẹ tôi kéo tôi đi thẳng đến chỗ anh làm để gây chuyện.

Người tôi cứng đờ, chìm trong sự xấu hổ nhục nhã không chỗ thoát, không thể thở nổi.

Thậm chí tôi hối hận, ngày hôm đó tại sao tôi lại không nỡ muốn hưởng chút khí lạnh điều hòa bên ngoài của công ty người ta, mặt dày ngồi xổm xuống chỗ đó bán khoai lang?

Sớm biết gặp lại sẽ nảy sinh mọi chuyện dẫn đến tình cảnh quá nỗi khó xử như hôm nay, tôi thà rằng ngày đó không gặp lại Kiều Diệc Thần!

Bên cạnh có người đến gần, mùi hương giống mùi cây cỏ lởn vởn bao quanh, tiếng người đàn ông trong trẻo dễ nghe: “Có chuyện gì vậy?”

Là Kiều Diệc Thần.

Anh nhíu màu, nhìn vết thương trên mặt tôi rồi nhìn thoáng qua mẹ tôi.

“Giám đốc Kiều, anh đến rồi, bác này nói muốn tìm anh, còn nói….cái gì mà anh đã phụ lòng con gái bác.”

Trong giọng nói của chị gái lễ tân rõ ràng, còn kèm theo cảm giác không còn gì để nói: “Chắc là đang gây chuyện, chuyện này để tôi gọi bảo vệ đến đuổi hai người họ ra ngoài.”

“Cô bé này nói chuyện sao thế nhỉ? Đây là con rể tôi, đuổi cái gì mà đuổi, mồm miệng nói cho sạch sẽ vào!”

Ngay lập tức mẹ tôi mắng lại, nói xong còn thân thiết nịnh nọt nhìn Kiều Diệc Thần: “Đúng không con rể?”

Vẻ ngoài cùng cách ăn mặc khó coi khiến mọi người xung quanh càng thêm không ưa coi thường.

Có người còn lớn tiếng nói: “Không phải người nào cũng có thể nhận bừa lung tung, đây là muốn ăn vạ đến giám đốc Kiều của chúng tôi hả? Dì à, dì đang ngủ mơ nhưng vẫn chưa kịp tỉnh đúng không?”

“Đúng vậy, đừng thấy con gái mình có chút sắc đẹp dễ nhìn mà nghĩ đến chuyện tìm hiểu kết thân với giám đốc Kiều! Mời xem lại thân phận của bản thân mình đi, tương lai giám đốc Kiều sẽ kế thừa công ty, sao có thể lấy người không tương xứng về làm vợ!”

“Đúng vậy, hơn nữa giám đốc Kiều của chúng tôi với bạn gái anh ấy đang rất tốt, anh ấy và con gái của tập đoàn Dương là bạn học đại học, hai người họ là kim đồng ngọc nữ, gia cảnh hai bên tương xứng nhau, tháng sau sẽ đính hôn, mấy người muốn đến ăn vạ còn không xem tin tức à?!”

Xung quanh liên tục xuất hiện những tiếng dị nghị, có nhiều giọng điệu khinh thường, càng vang càng bén nhọn.

Như những cây kim đầu nhọn, hung hăng đâm vào lòng.

Đau đến nỗi máu tươi đầm đìa.

Hóa ra, anh đã có bạn gái từ trước.

Hóa ra, anh sắp sửa đính hôn.

Vậy anh cần gì phải đến trêu chọc tôi, nói chuyện hiệp ước?

Trong lòng co thắt đến khó chịu, khí lạnh trong đại sảnh khiến cả người tôi lạnh phát run, cơ thể không kiềm được run nhẹ.

Nước mắt mơ hồ bao phủ trong tầm mắt, tôi nhìn thấy Kiều Diệc Thần đang đi về phía mình.

Tôi không nhìn rõ sắc mặt anh, chỉ cảm thấy hóa ra người đó ở ngay bên cạnh nhưng con đường đi đến gần cần nhiều thời gian và lâu đến vậy.

Giống tôi và anh mãi mãi có một khoảng cách không thể vượt qua được.

Tôi nhắm mắt, che hết nước mắt lại.

Trước khi mẹ tôi định nhào vào đám người trước mặt để đánh nhau, bỗng nhiên tôi giơ tay giữ chặt mẹ không để bà làm ra hành động động chân động tay vô lý.

Tôi khàn giọng xin lỗi mọi người: “Xin lỗi, xin lỗi vì đã quấy rầy đến mọi người, mẹ tôi hiểu nhầm một số việc nên mới đến đây nói linh tinh, tôi và giám đốc Kiều của mọi người,…không có quan hệ gì hết!”

Khi tôi nói xong mấy từ cuối, hơi nước trong hốc mắt đã dần biến mất.

Cuối cùng tôi đã nhìn thấy sắc mặt Kiều Diệc Thần.

Anh dừng bước chân, khuôn mặt ẩn chứa vẻ tối tăm, lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi nghĩ, chắc hẳn anh rất tức giận đúng không, cho dù là ai cũng không thích có người bên ngoài liên quan đến chuyện cá nhân lại đến công ty nơi mình làm việc gây chuyện náo loạn, huống chi mẹ tôi còn khiến anh rơi vào thế khó xử.

Tôi lại nhìn anh cúi đầu ý muốn xin lỗi, rồi chật vật kéo mẹ tôi còn muốn cãi tiếp rời đi nhanh chóng.

“Hâh.”

Một tiếng cười khẽ, bỗng dưng người đằng sau lên tiếng: “Thẩm Tri Ý, cô vẫn như thế, sáu năm trước không thèm nói một lời, biến mất biệt tăm không thấy bóng dáng; sáu năm sau cũng giống vậy, không tim không phổi muốn đi phải không?”

Trong giọng nói người đàn ông tràn ngập sự châm chọc và tự giễu, anh nói: “Có phải ở trong mắt cô, những lời đồng ý rồi, mãi mãi chỉ là lời nói đùa?”

Trong nháy mắt, chân tay của tôi giống như đeo thêm mấy tạ, không thể cử động nổi.

Nước mắt lại ngập trong mắt, như động phải chốt mở, không thể cứu vãn, tim đau quặn lại.

Tôi vẫn biết, anh nhớ tôi là ai.