"Cảm ơn tiên sinh, nhưng tôi không lạnh chút nào!"
cô đè nặng khẩu âm, cố ý thay giọng mình bằng giọng Hồ Nam.
Nghe được Lãnh Tiểu Dã đột nhiên dùng tiếng Hồ Nam, Dạ Phong Dương đang chuẩn bị chia bài, khóe môi kịch liệt co quắp.
Sau đó, ánh mắt xẹt qua Hoàng Phủ Diệu dương.
rõ ràng cái trừng mắt khi nãy của Lãnh Tiểu Dã vô cùng kỳ, chẳng lẽ người đàn ông này có quan hệ gì với cô sao?!
Lúc này, dạ dày Lãnh Tiểu Dã đã trồi đến cổ họng.
Nghe được Hoàng Phủ Diệu Dương nói chuyện với cô, cô liền biết anh đã nhận ra cô.
Nghĩ nghĩ, Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh ngồi thẳng dậy, không để ý tới cô.
Chẳng lẽ?
anh không nhận ra cô?!
Lấy tính cách của anh, nếu nhận ra cô, trước tiên anh sẽ đoạt lấy khay cô, hoặc bắt lấy tay cô, cười lạnh.
"Lãnh Tiểu Dã, tôi lại đến bắt em về đây!"
"Mời đặt tiền cuộc!"
Dạ Phong Dương lần nữa nhắc nhở.
Lãnh Tiểu Dã lặng lẽ xê ra xa Hoàng Phủ Diệu Dương, tùy tiện cầm đồng xu đặt ra bên ngoài.
Đâm lao phải theo lao, ít nhất sau ván này cô sẽ nghĩ cách chạy khỏi.
Hoàng Phủ Dệu Dương ngồi bên cạnh không chú ý tới ván bài, ánh mắt nhìn cô từ đầu đến chân, rồi lại nhìn từ chân lên đầu.
Nha đầu ki, vì sao lại lên du thuyền này, nhưng còn trang điểm như vậy.
Nhìn chân trái mang giày thể thao của cô, anh không vui nhíu mày.
Từ sáng hôm đó đến bây giờ, bọn họ chỉ rời nhau chưa vượt quá 48 giờ, vết thương ở chân cô chắc chắn vẫn chưa lành, không dưỡng thương cho tốt, lại chạy tới đây, thật buồn cười!
Dạ Phong Dương phát lá thứ tư.
Khách trên bàn cuộc nhìn ba lá bài của Lãnh Tiểu Dã, đều biết phải bỏ cuộc.
Ba tờ bài, ba tờ A, liền nhìn không phải là át chủ bài, nhưng cũng đủ lớn, mà bọn họ lại không có bài gì tốt, tiếp tục nữa chỉ có thua càng nhiều.
"Tôi không chơi nữa!"
"Tôi cũng vậy."
Vì thế.
Lãnh Tiểu Dã ngay cả át chủ bài cũng không có, vẫn có thể thắng.