Ánh Mắt Ta Chạm Nhau

Chương 3: Cơ hội để chứng minh



Nếu nói rằng cô không hề có chút tình cảm nào khi gặp anh thì đó là sai, cô vẫn còn vấn vương đến tận khi thay đồ, lên giường đi ngủ, trong cô vẫn có cảm giác nuối tiếc.

"Nè nè, Jayson, anh hứa rồi nhé. Khi nào em đủ mười tám tuổi, anh phải cưới em đấy!"

Giọng nói trong trẻo đã từ rất lâu rồi anh chưa được nghe lại, cảm giác quen thuộc giữa hai luồng quá khứ và thực tại như mở ra thứ cảm xúc dạt dào khác, làm tâm trạng anh bức bối khó tả.

"Luồng điện ban nãy mình cảm nhận được, lẽ nào là cảm xúc của Jayson ở quá khứ sao?"

Thứ cảm xúc mãnh liệt vừa rồi, nó đọng lại trong anh của hiện tại một thứ mà bấy lâu nay anh đã lầm tưởng mọi việc đến tận bây giờ, nhìn lại tất cả công sức mà anh đã chuẩn bị suốt một năm mất trí nhớ. Anh mới thấy anh đã làm tan nát trái tim của một người con gái như thế nào. Cũng vì thế, anh hiểu được lý do vì sao cô dằn vặt bản thân của cô như thế.

"Anh xin lỗi, Erika, anh xin lỗi em.. anh xin lỗi."

Vì sự ngốc nghếch nhận định quá trễ và lời xin lỗi muộn màng vào ngày hôm đó, anh đã khiến em phải trở thành một người rụt rè trong mối quan hệ của hai ta.

Bỏ qua những nhận định sai về tình yêu của cả hai trong mối quan hệ, liệu có còn kết cục nào để hai người có thể bên nhau, cho dù một cơ hội để cả hai chứng minh rằng, nên yêu đúng cách thì mọi chuyện sẽ thành ra thế nào?

Trong thâm tâm của cả anh và cô đều hiểu rõ, họ đang thể hiện sai cách yêu dành cho đối phương, họ không thể làm gì khác ngoài việc gây vết thương cho nhau qua những hành động và lời nói vô tâm. Đó chính là thứ mà họ muốn thay đổi nếu họ có thể, đó chỉ là nếu như họ cho nhau cơ hội để đến với nhau thêm một lần nữa.

"Lần này em tuyệt đối không mắc lại sai lầm ở quá khứ, em sẽ phấn đấu để chứng mình rằng em xứng đáng có được hạnh phúc đó từ anh!"

"Lần này anh không hứa hẹn gì nhiều, anh chỉ cần chứng minh rằng mọi sự cố gắng anh có được là dành cho những mục đích đáng có và phải có được sự công nhận từ em."

Cứ thế hai con người thân quen tưởng chừng xa lạ đã thốt ra hai câu nói mà họ không thể nào biết trước được trong tương lai, liệu cơ hội đó họ có dám mở lòng để nói hết tâm tư cho đối phương biết hay không. Vì Erika và Jayson ở hiện tại đã khác hoàn toàn với lúc trước, họ dám bước ra khỏi vùng an toàn của chính bản thân, họ chấp nhận bị đau để thay đổi bản thân thành phiên bản tốt hơn trong mắt đối phương.

Cũng chính cơ hội để họ mở lòng với đối phương này mới có được buổi hẹn hôm nay. Buổi hẹn đi ăn giữa Erika và Jayson.

"Em đứng đợi anh có lâu không?"

Jayson nhẹ nhàng mở cửa xe mời cô vào, chỉ có điều hôm nay cả hai rất xứng đôi, không hẹn trước mà lại mặc đồ tông xẹt tông giống nhau tới mức người ngoài nhìn vào tưởng họ là một cặp không chừng.

"Cảm ơn anh."

Cô dè chừng, hai tay bám chặt vào dây đeo túi, dũng cảm hôm qua của cô coi như bay sạch sau câu tuyến bố hùng hổ vào tối qua.

Jayson biết cô vẫn chưa quen với những hành động đối tốt này sau một thời gian dài, đây cũng xem như là sự bù đắp nhỏ nhoi dành cho cô. Con xe dừng trước một quán ăn vỉa hè, bước xuống xe, cả hai đứng im nhìn nhau hồi lâu trước cửa tiệm, chủ tiệm ngó ra thấy hai người không vào bèn ra hỏi.

"Hai con muốn ăn tại đây hay mua mang về. Vào đây ngồi chứ đứng ngoài đấy lạnh lắm."

Lần này anh chủ động nắm tay Erika, có gì đó khiến cô tin tưởng ở anh dù chỉ một chút, chỉ là cái nắm tay, nhưng nó chứa đựng đầy tình cảm bấy lâu nay mà cô mong chờ.

"Dạ bọn con ăn tại đây bác ơi."

Trong cuộc hẹn lần này toàn bộ đều là Jayson chủ động, từ những món cô thích ăn hay những món cô bị dị ứng anh đều dặn dò bác chủ quán kỹ càng. Đến mức cả nước uống anh còn biết cô không uống được loại nước khoáng có ga.

Sự tận tâm trong buổi ăn lần thứ hai cho Erika có cái nhìn khác về Jayson của hiện tại, nếu nói tới những thứ qua thấu hiểu thì nó như một sự an ủi bù đắp cho trái tim đang đóng chặt chưa muốn mở ra của cô. Có vẻ như đợt này Jayson quyết tâm chứng minh cho cô thấy được một phần nào hành động của anh.

"Cảm ơn anh vì bữa ăn ngày hôm nay nhé."

Jayson có chút hài lòng, anh không hiểu được hết giá trị của cảm xúc nhưng lý trí mách bảo anh rằng, anh nên làm vậy vì đó là điều tốt cho cả hai trong tương lai.

"Em có dự định gì vào cuối tuần này không, Erika?"

Hôm qua là buổi hẹn gặp mặt đầu tiên, hôm nay là buổi đi ăn thứ hai, cuối tuần là buổi hẹn thứ ba của cả cô và anh.

"Em rảnh, anh tính đi đâu sao?"

"Anh muốn dẫn em tới một nơi, nơi này hẳn là em rất thích đó."

Nơi? Nó gợi Erika nhớ đến một nơi mà cả hai đã cùng tới, đó là khu vườn xinh đẹp phía sau nhà anh. Cô gật đầu rồi xuống xe về nhà.

Chiếc áo thun mỏng manh với quần đùi bó đen là sự lựa chọn thoải mái hàng đầu của Erika, cô nằm xấp trên giường, nhìn đoạn tin nhắn mà cả hai nhắn cho nhau, đột nhiên điện thoại cô đổ chuông, là Beckie.

"Chào cô bạn nhăn nhó, buổi hẹn sao rồi, cậu thấy anh ta thế nào?"

Ôi trời, cô xém quên mất là bên cô vẫn còn có gia đình và bạn bè, từ hôm qua đến giờ cô toàn đắm chìm vào cảm xúc tiêu cực mà tình yêu lúc trước mang tới cho cô, cô quên rằng cô ở hiện tại vẫn có nhiều người sẵn sàng yêu thương cô vô điều kiện, đó không ai khác là bố mẹ của cô, còn có cả cô bạn cá tính Beckie, người bà mai mối cho sợi dây định mệnh giữa cô và anh. Cái định mệnh mà ngay cả cô cũng không có hy vọng nó sẽ được nối lại lần nữa.

"Beckie, nói thật cho tớ biết đi, cậu đã biết đối tượng gặp mặt là ai rồi mới bảo tớ đi đúng không?"