Anh Mây

Chương 5: Lời thề



Đề nghị chia tay của Giang Tịnh Ân không được đáp ứng, đổi lại Giang Tịnh Ân đã thật sự trở thành người phụ nữ của Trần Vu Hạo.

Ba ngày sau đó, Giang Tịnh Ân chỉ nằm lỳ trên giường suy nghĩ về nhân sinh quan, suy nghĩ xem cô đã làm cái gì sai trái với người nhà họ Trần để bản thân phải chịu báo ứng như vậy.

Ông bà Trần thì không ưng, mà cậu con trai Trần gia thì không tha, có phải hay không là kiếp trước cô gây nên tội ác lầm lỗi lắm nên kiếp này phải kẹt trong tình thế oái oăm như vậy.

Giang Tịnh Ân sau một đêm liệt ba ngày như vậy, hai từ chia tay được đưa vào danh sách bị cấm nói của Giang Tịnh Ân. Lần đầu tiên của cô và Vu Hạo, cô đã từng mộng tưởng đó là một đêm ngọt ngào nồng nhiệt, nhưng nào ngờ lại biến thành một trận ép bức đến than oán không ra tiếng.

Sau lần anh nổi giận đó, Giang Tịnh Ân đối với Trần Vu Hạo có chút kiêng dè hơn, còn Vu Hạo sau đêm sảng khoái đó, anh càng dính người Giang Tịnh Ân hơn.

Trừ khung giờ đi làm ra, Trần Vu Hạo sẽ lập tức ngự bên cạnh cô, giống như sợ cô bỏ trốn vậy, anh cứ ôm ấp cô trong lòng rồi bắt đầu sờ mó, sau đó là giở trò bậy bạ trên người Tịnh Ân.

Đến tháng thứ ba tính từ đêm đầu tiên đó, Giang Tịnh Ân đã chậm kinh nguyệt một tháng, một hôm nọ, cô mua que thử thai để kiểm tra. Và đúng như dự đoán, một người phụ nữ khi không có gì ngoài bị đàn ông bơm tinh khiết vào người mà mất kinh nguyệt thì chính là có thai.

Hôm đó, Giang Tịnh Ân ngồi trên sofa chờ đợi, anh tan làm trở về liền đi đến ngồi xuống sofa cùng Tịnh Ân, hai tay ôm cô vào lòng bắt đầu hôn hít, than thở về ngày hôm nay.

"Hôm nay anh mệt quá, có chút đau đầu, Ân Ân an ủi anh đi a."

Trần Vu Hạo nũng nịu dụi vào vai cô ngửi lấy ngửi để, Giang Tịnh Ân bậm môi, hai tay nắm chặt chiếc que thử trong lòng bàn tay, so với mệt mỏi trong lời nói của anh thì giọng cô cũng không thoải mái hơn.

"Em chậm kinh một tháng rồi."

Trần Vu Hạo đang dụi vào vai cô chợt khựng, nghiêng đầu nhìn gương mặt nhỏ, âm thanh có chút vui vui.

"Chậm kinh một tháng rồi?" Hai tay anh ôm lấy vòng bụng Tịnh Ân, mấy đầu ngón tay mò mẫn mân mê trên chiếc bụng, mắt lộ ra tia vui mừng dự đoán "Có khi nào là có thai rồi không? Phải phải, gần đây ngày nào mà anh chẳng tích cực, có thai cũng phải haha."

Giang Tịnh Ân cau mày, xoay mặt lại nhìn anh, so với vui vẻ của anh thì Tịnh Ân hoàn toàn trái ngược, cô rất khó chịu.

"Anh vui như vậy?" Hầm hực nói, tay đánh vào ngực anh, đem que thử thai đánh vào ngực anh, chiếc que trên ngực áo rơi xuống bụng, Trần Vu Hạo liền cầm lấy que thử nâng lên xem.

Kết quả hai vạch đỏ đập vào mắt, Trần Vu Hạo liến hớn hở ngay, chẳng còn vẻ mặt mệt mỏi lúc mới về nhà nữa, anh hô lên.

"Này nhỏ, em có thai thật này!"

Vâng, cô biết a! Nhưng vấn đề là...

"Anh còn vui được à? Cha mẹ anh thì không ưng ý như thế, bây giờ em lại có thai, anh nói em phải làm sao? Em không có vui như anh!"

"Còn phải hỏi làm sao à?" Trần Vu Hạo hah cười, hai tay ghì cô gái đang tức giận ấp vào lòng dỗ dành, hôn lên gò má cô rồi lại hôn lên mái tóc.

"Đương nhiên là phải kết hôn thôi."

Anh nói rất đơn giản, Giang Tịnh Ân khó mà chấp nhận chuyện đơn giản này, cô phản ứng lại một cách ấm ức với đôi mắt cay xè.

"Nhưng cha mẹ anh..."

Trần Vu Hạo biết cô định nói cái gì, anh chặn lại cái miệng nhỏ kia, dùng miệng chặn miệng, liếm láp hôn ghì trên cánh môi nhỏ chặn lại toàn bộ lời nói của Giang Tịnh Ân, đắm say theo nụ hôn một lúc thì buông ra.

Anh nói.

"Đều không vấn đề, em đã có thai rồi, chúng ta phải kết hôn. Cha mẹ anh có nói cái gì nữa thì máu của anh đã nằm ở trong em rồi, không thay đổi được nữa."

Tay anh nắm lấy tay cô, mặt đưa tới hôn thật khẽ lên môi cô thêm một lần nữa, trước đôi mắt ấm ức đỏ hoe của thiên hạ, Trần Vu Hạo nỡ ra một nụ cười thật uy phong, trong anh rất hạnh phúc.

"Mang thai rồi... Tốt quá..." Anh lại hôn thật khẽ lên môi cô "Em vất vả rồi."

Vâng! Những ngày qua cô vất vả chết đi được, vất vả với mỗi mình anh đấy!

Giang Tịnh Ân mếu máo, vừa giận lại vừa thương hỏi.

"Có thật là sẽ ổn không? Nói gì thì nói... Đó cũng là cha mẹ của anh mà..."

Nếu anh và cô kết hôn, không có cha mẹ của anh đến, như vậy... Có thật sự ổn không?

"Đều ổn" Anh đáp, kèm theo sau là một câu nửa đùa nửa thật "Anh sẽ không ổn nếu em mang con của anh chạy đi nơi khác phá bỏ, hoặc là khi em ôm con bỏ trốn rồi để cho đứa nhỏ gọi người khác là cha, như thế thì anh chắc chắn không ổn."

Giang Tịnh Ân nghe xong thì phì ra tiếng cười, hai mắt cô đỏ hoe, cái phì cười làm cho nước mắt cô đọng trượt xuống gò má, cảm thấy tình yêu của anh dành cho cô quá đỗi to lớn, nếu anh kết hôn với cô, anh và Trần gia có thể nói là đoạn tuyệt.

"Anh có thể vì em mà đối nghịch với cha mẹ mãi mãi sao?"

"Anh có thể" Trần Vu Hạo lau đi hàng long lanh vừa chạy xuống, hai tay ôm lấy cô gói vào lòng thủ thỉ "Chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi, anh không thể thiếu em được nữa."

Đếm tròn là bảy năm, đếm lẻ là bảy năm sáu tháng, hai người đã ở bên nhau gần ấy năm, những tưởng sẽ có ngày chán nản nhau nhưng không, càng lâu về sau, Tịnh Ân chỉ cảm thấy anh càng dính chặt vào người cô hơn.

Anh không thể rời khỏi cô nữa, trái tim Tịnh Ân xao xuyến dữ dội, ham muốn yêu đương bùng phát, những lo âu về cha mẹ của anh cũng không thể ngăn cản tình yêu của cô nữa.

"Vậy chúng ta ở bên nhau đi, bên nhau hôm nay cho đến mãi mãi về sau, mặc kệ những chuyện khác, em và anh chỉ cần có chúng ta, có cả bảo bảo nhỏ" Giang Tịnh Ân thì thầm nói trong lòng anh, hai tay nắm lấy bàn tay anh giữ lấy, ánh mắt kiên quyết ngẩn lên nhìn anh, đọc ra một câu thề.

"Nếu một ngày nào đó, một ai đó trong chúng ta... Là anh hoặc em bội bạc... Thì người phản bội sẽ phải chịu trừng phạt."

"Được" Trần Vu Hạo không chần chừ, nụ cười uy lãm nghiêm trực nhìn Tịnh Ân lặp lại thật vững vàng.

"Người phản bội sẽ phải chịu trừng phạt."

Còn tiếp...

(P/s Anh chị cứ mà trừng với phạt nhau đi *Lót dép ngồi hóng*)

_ThanhDii