Anh Mây

Chương 9: Chuyện sinh hoạt



Bận sẽ luôn nói trước, về trễ cũng sẽ không quá 12 giờ, gọi điện chưa bao giờ không nghe máy, nhưng chuyện này dạo gần đây Vu Hạo dường như đều ngược lại.

Phải nói là bắt đầu từ hai tháng trước, từ sau chuyến anh và cô trở về nhà cha mẹ anh để ăn dỗ của em tra năm nay.

Ban đầu Giang Tịnh Ân chỉ cho rằng là do khối lượng công việc của anh, nhưng trôi qua hai tháng, những thay đổi của anh khiến cho Tịnh Ân không khỏi bất an.

Bởi cái lý cô tự biện cho anh, là khối lượng công việc bận bịu, vậy... Mấy năm qua anh cũng làm việc như thế kia mà, anh cũng bận bịu kia mà, sao lần này anh lại thay đổi đến như thế.

Những bất an của Tịnh Ân đã xoá bỏ cái lý mà cô đã tự biện cho anh, tự mình biện minh, đến bây giờ chính cô cũng chẳng thể biện minh cho anh nữa.

Anh bận chuyện gì? Sao chỉ lần này lại lạ thế?

Hai tháng nay, hầu như ngày nào anh cũng về trễ, khi thì 7 giờ tối, khi thì 9 giờ, khi thì 1, 2 giờ sáng.

Ngay lúc này, đồng hồ đã điểm qua 12 giờ đến rồi, Giang Tịnh Ân không đợi được nữa, cô cũng chẳng nuốt trôi cơm cơn khó chịu trong lòng mà Tịnh Ân đổ toàn bộ thức ăn đi

Dù sao... Khi về anh cũng không màn đến chúng.

Hai tháng nay, anh về nhà là chỉ chui vào giường nằm ngủ, cơm không hề động đến bởi vì lúc nào về đến nhà anh cũng nặc mùi rượu, anh nói.

"Anh ăn rồi."

"Vừa rồi anh đi ăn cùng đối tác."

"Anh và đồng nghiệp trong phòng đã ăn rồi."

"Hôm nay công ty có bữa tiệc cho nên anh ăn rồi."

Dù vậy, hai tháng nay Tịnh Ân luôn nấu ăn cho anh, mỗi ngày còn đợi anh về để ăn cùng, dù anh trở về đều đi thẳng vào phòng.

Lúc ấy, cô sẽ lại viện cớ, cho rằng "Chắc là anh ấy mệt lắm rồi nên là... Thôi mai vậy."

Ngày mai, cô sẽ nấu cơm thật ngon và chờ đợi anh, dù anh vẫn không động đến. Còn cả, từ lúc anh bắt đầu như vậy, anh đã không động vào người cô nữa.

Lúc trước, cứ vài ngày anh phải động vào người cô, có khi ngày nào anh cũng phải động vào cô, nếu không người đàn ông ấy sẽ chịu không nổi mà yểu xìu như người không xương.

"Vợ ơi, vợ ơi vợ, tiếp cho anh một tí năng lượng tình yêu đi."

Anh sẽ mè nheo như vậy, nhưng lần này anh lại chẳng dòm ngó đến cô cả hai tháng, Tịnh Ân bất an ngày càng lớn, tủi thân cũng ngày càng nhiều.

Hai tháng, đã hai tháng như vậy, lúc này, Giang Tịnh Ân khó chịu đến mức tất cả mọi thứ dồn nén bùng nổ, cô mang tất cả đồ ăn đổ đi, chén bát cũng chẳng buồn rửa nhét đầy bồn chén. Cô đi vào phòng ngủ, chui vào trong chăn với tâm trạng rất khó chịu, trùm chăn kín mít.

Giang Tịnh Ân phẫn nộ xen lẫn buồn tủi, thật chỉ muốn hét lớn một cái, hay là mang hết chén bát đập bỏ, nhưng nếu làm vậy, Bông Cải sẽ tỉnh giấc, cô không muốn ảnh hưởng đến Bông Cải nhỏ. Giang Tịnh Ân chỉ có thể phẫn nộ chui vào trong chăn, trùm kín đầu, mắt mở trừng trừng đầy phẫn tức hít thở hì hục.

Nhưng được một lúc tức giận, khi mà hơi thở của cô đã quá mức sâu nặng, hai mi mắt trở nên nóng hổi, khoé mi nóng rát, hai cánh mũi cũng cay nồng, Tịnh Ân trốn trong chăn, môi mím chặt lại, và cứ thế mà nước mắt chảy xuống.

Cứ thế mà yên tĩnh trốn trong chăn rơi nước mắt, phẫn ức nhưng Tịnh Ân không muốn khóc, cô không muốn mình sẽ oà oà khóc lên cho nên cô trốn trong chăn, chỉ có nước mắt rơi và hít thở không thông, sụt sịt trong chăn như thế đến khi ngủ mất, Trần Vu Hạo cũng chưa trở về.

Đến khi cửa nhà bị phía bên ngoài mở, bước chân hỗn loạn của Vu Hạo đi vào cũng đã 3 giờ sáng, Trần Vu Hạo nồng nặc mùi rượu, bước chân chao đảo khó khăn bước đi. Anh loạng choạng đi vào phòng ngủ, cửa phòng ngủ vừa mở ra, mùi rượu nồng nặc từ trên người anh áp đảo cả căn phòng.

Trần Vu Hạo nhìn cục chăn mềm mềm trên giường, anh nhẹ nhếch môi một cái rồi đảo chân hỗn loạn đi vào trong phòng tắm.

Tiếng giày da chao đảo trên sàn nhà cùng mùi rượu rất nồng, Giang Tịnh Ân nầm trên giường nhíu lại đầu lông mày, hai mi mắt cay xè mở ra, nhìn đồng hồ treo tường phía trước. Có lẽ vừa rồi khóc lóc quá cho nên mắt Tịnh Ân lúc này bị sưng, cô phải nheo mắt mới có thể nhìn rõ đồng hồ phía trước.

Đã 3 giờ sáng rồi, hôm nay đến 3 giờ sáng anh mới trở về.

Càng ngày anh càng về trễ, cô tự hỏi, có khi nào vài hôm nữa, anh sẽ chẳng về nữa không?

Giang Tịnh Ân mới ngủ được một chút, mắt vừa sưng lại vừa cay, cô chùi chùi hai mi mắt, bước xuống giường.

Tịnh Ân đi vào phòng tắm, Trần Vu Hạo đứng khum người trước bồn rửa mặt, hai tay đang hứng lấy nước từ vòi rửa mặt, Vu Hạo đến rửa mặt cũng có chút chao đảo, tay vịnh lấy bồn rửa để giữ thăng bằng. Giang Tịnh Ân nhìn anh một cách ghét bỏ, cô vờ như chẳng nhìn thấy anh, bước đi đến bồn vệ sinh, kéo váy ngủ lên rồi kéo quần nhỏ xuống đùi, ngồi lên bồn vệ sinh đi xả.

Trần Vu Hạo rửa xong mặt, nâng người dậy, hai tay cầm lấy khăn lau mặt, úp mặt vào khăn lông hít lấy một hơi thật sâu. Vu Hạo lau xong mặt, Tịnh Ân đã đi vệ sinh xong, cô cầm lấy vòi xịt, rất thản nhiên mở rộng hai chân xịt vào chỗ kín, trả vòi xịt vào vị trí ban đầu, tay thuần phục kéo lấy một đoạn giấy vệ sinh lau khô u hoa.

Trần Vu Hạo còn chưa buông ra khăn lau, hai tay vẫn giữ khăn lau ở nửa gương mặt, đôi mắt nhìn đăm đăm vào chiếc gương đang phản chiếu người ở phía sau đang rút giấy lau nơi tư mật.

Ánh mắt Vu Hạo đỏ rực, có lẽ là vì men rượu, anh nhìn chằm chằm tấm gương trước mặt phản chiếu Tịnh Ân lau nơi ngọt ngạo kia, yết hầu lên xuống một cái nuốt nước bọt.

Giang Tịnh Ân lau xong rồi, chân nhỏ mang dép bông con ếch xanh nhích ra đạp vào chân thùng rác mở ra, ném giấy vào trong, Giang Tịnh Ân đứng dậy, khum người kéo quần con lên, phủ váy xuống.

Tịnh Ân đi đến chỗ anh đứng, tay mở vòi nước anh vừa mở rửa mặt để rửa tay.

Cô đứng ngay bên cạnh, mùi hương từ cơ thể ngọc ngà bắt đầu lan toả, lấn áp mùi rượu trên người Vu Hạo, mùi hương ngọt có chút đầu độc đầu óc Trần Vu Hạo.

Ngẫm lại, hai tháng qua anh và Tịnh Ân không có gần gũi, những ngày qua anh không mấy say xỉn lắm, có thể khống chế tâm tình, còn ngay lúc này, anh say đến đầu óc không đủ tỉnh táo nữa, men rượu thoi thúc anh muốn chạm vào cô, đã lâu không được chạm, lúc này men rượu thoi thúc anh vô cùng.

Trần Vu Hạo hạ xuống khăn lau mặt, mắt nhìn người bên cạnh, góc nghiêng xinh đẹp ấy, vừa ngủ dậy tóc cô có chút rối, rơi lả tả bên tai đến bờ vai.

Váy ngủ của cô vẫn rất đơn điệu như.mọi khi, nhưng men rượu khiến anh cảm thấy cô đến thở cũng thật quyến rũ làm sao.

Chỗ vừa rồi cô lau qua, đã hai tháng anh chưa có chạm tới, cảm giác được trôn vùi thân mình trong cô thật ấm ấy, cảm giác bó chặt như thể muốn cắt đứt phân thân của anh.

Thực nóng cũng thực chật.

Trần Vu Hạo lần nữa nuốt xuống một ngụm nước bọt, mắt nhìn Giang Tịnh Ân rửa tay bên cạnh nổi lên tà nịnh, âm thanh đầy cồn rượu khàn khàn trêu ghẹo.

"Anh chỉ là say một chút, không có phải liệt dương, em lại tùy ý trước mặt anh như vậy, đấy là đang dụ dỗ anh đi."

Giang Tịnh Ân vừa vặn tắt vòi nước, cô cau mày, bởi lời anh nói nghe như thể đây là lần đầu tiên cô đi vệ sinh trước mặt anh vậy.

Xin a, cô và anh đã quen nhau mười năm rồi, hai người đã thân thuộc đến mức chẳng còn gì để giấu nữa, lúc trước anh toàn xông vào phòng tắm của cô, mặc kệ là cô đang làm gì ở trong này.

Có khi cô đang tắm thì anh xông vào để đi nặn cơ, khi cô đang tẩy da chết, ủ da làm đẹp thơm lừng trong phòng tắm thì anh nhỡn nhơ đi vào lôi cây súng ra đi xả.

Hơn mười năm rồi, lúc này anh lại nói như lạ lẫm lắm, đây chắc hẳn là say đến lú lẫn đi.

Giang Tịnh Ân chán ghét dáng vẻ say xỉn của anh, ánh mắt ghét bỏ nhìn anh.

"Say rồi thì đi vào ngủ đi, bớt nói xàm một chút."

Tịnh Ân lộ ra nét mặt rất chán ghét, xoay người vừa dũ nước trên tay vừa bước đi, Trần Vu Hạo hì cười một tiếng, tay dài vươn ra túm lấy Tịnh Ân.

"Này... Vu Hạo! Anh say lắm rồi đó... Ấy... Aa..."

"Bỏ em... B... Ưm... Bỏ ra a mà..."

Anh đúng là say khướt đi, nhưng anh chỉ là say rượu, không phải liệt dương.

Trần Vu Hạo có say thì cũng hoàn toàn đủ để thượng vợ nhỏ của mình, một trận kịch liệt trong phòng tắm ra đến giường ngủ.

Có điều... Vợ nhỏ của anh hôm nay rất phản đối anh, cô sống chết cự tuyệt anh đi vào, nhưng sức phụ nữ như cô kháng lại lão chồng quá thuần phục chăn gối như anh là chuyện không thể.

Giang Tịnh Ân cự tuyệt đến mấy cũng bị anh cắm đến nhừ, anh say lắm rồi, cho nên rất hứng phấn, cô càng kháng, anh càng khoái cảm hơn.

Trong cơn hưng phấn, Trần Vu Hạo trở nên rất điên cuồng, Tịnh Ân cự tuyệt đến mức cô mếu máo khóc lóc chối bỏ, Vu Hạo cũng chỉ khoái cảm cho chính anh, cắm đến điên cuồng, bất giác, vợ chồng sinh hoạt lại biến thành màn cưỡng ép.

"Vu Hạo... Hạo... Không được..."

Giang Tịnh Ân lả mồ hôi, thân thể đỏ bừng tưng nảy, cô bấu bám lấy cánh tay anh, mặt mũi đỏ ửng đổ mồ hôi, nước mắt cũng đẫm mặt, cô không thích sinh hoạt với anh trong trạng thái như thế này, cô không thích mùi rượu trên người anh.

Gần đây... Anh lạ lắm, cô muốn hỏi anh trước, cô muốn nói chuyện với anh trước, không phải như thế này.

Nhưng Trần Vu Hạo lúc này đắm chìm trong khoái cảm, khóc lóc ngăn cản của cô chỉ càng tiếp thêm hưng phấn cho anh, tâm trí anh chỉ có hảo sảng khoái, cắm đến cực hạn khoái lạc.

"Ân Ân... Chà... Ân Ân hút anh chặt quá đi, vợ anh đúng là thật giỏi."

Anh buông ra lời tán thưởng, không nghe, cũng không nhìn thấy ấm ức trên mi mắt cô.

Còn tiếp...