Ánh Nắng Ban Mai

Chương 2



Để được bước vào ngôi trường này, điều đầu tiên cần phải làm đó là vượt qua các vòng thi khảo nghiệm đầu vào cũng như phải có minh chứng thân phận rõ ràng bởi đây không chỉ là một ngôi trường mà là nơi đào tạo ra những nhân vật chủ chốt của đất nước sau này. Hơn hết, ngôi trường này còn nắm trong tay vai trò chi phối quân sự của cả một đất nước.

Hôm nay chính là ngày đầu tiên phổ biến luật thi cũng như công bố các vòng thi. An Cảnh Nghi ngồi trên chiếc taxi không khỏi bồn chồn, lo lắng. Vấn đề tại sao nàng đi taxi thì chính nàng đã yêu cầu ba của mình là An Cảnh Ngôn không được tiết lộ thân phận của nàng khi ghi danh và ngay cả sau này nếu nàng được nhận vào học tại Học Viện Quân Sự Hoàng Gia cũng phải giữ bí mật. Bởi nàng mong muốn tìm được những người bạn thật sự quan tâm đến nàng mà không nhìn vào thân phận cũng như gia thế của nàng. Vừa đến trường, An Cảnh Nghi bước xuống, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cô nàng bởi nhan sắc ấy. Nhiều người trở nên ghen tị và cũng có người thể hiện rõ thái độ khinh bỉ của mình đối với nàng khi đi đến trường bằng taxi bởi đây là trường dành cho danh gia vọng tộc nên không khó để thấy những chiếc siêu xe đắt đỏ đậu ngang đậu dọc trước cổng trường.

Cuộc thi bao gồm hai vòng chính. Vòng thi thứ nhất là bắn súng, người nào bắn vào hồng tâm sẽ được điểm tuyệt đối là 10 điểm, tương tự càng ra xa điểm sẽ càng thấp, mỗi người chỉ có ba lượt và đạt 20/30 điểm sẽ được thông qua để tiến đến vòng quyết định. An Cảnh Nghi bước vào thao trường vừa sải bước vừa không khỏi ngạc nhiên với sự xa hoa, rộng lớn của nó. Đến cuối hàng, nàng ngồi xổm xuống và cất tiếng hỏi người kế bên

“Bạn gì đó ơi, chỗ này có ai ngồi không ạ?”

Người đó ngước lên hai anh mắt chạm nhau ở một khoảng cách rất gần khiến cho cả hai đều lúng túng không biết phải làm sao. Nhưng người đó nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng và đáp nhanh gọn

“Không có”

Nàng mỉm cười ngồi xuống ngay bên cạnh và âm thầm đánh giá con người với mái tóc màu bạch kim sáng chói cùng cặp kính dày cộm ngồi kế bên.

“Tớ tên là An Cảnh Nghi. Cậu tên là gì vậy?”

Người kế bên im lặng làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng

“Hạ Vũ” Bỗng cô thốt lên

“Tên cậu đặc biệt thật đó. Rất vui được biết cậu” Nàng vừa nói vừa nở nụ cười thật tươi làm con người bên cạnh đứng hình mất vài giây nhưng rồi con người ấy cũng trở nên im lặng mà không hồi đáp bất kì điều gì.

Chờ một hồi lâu, rốt cuộc cũng tới lượt thi của nàng. Bốn vị trí đã được sắp xếp sẵn, nàng ở vị trí số một tiếp sau đó là vị trí của Hạ Vũ và hai người khác. An Cảnh Nghi bắn ba phát liên tiếp mà không một giây chần chần chừ, cô thì chần chừ một lát cũng nổ súng và khi công bố điểm, nàng làm cho mọi người ở đó một phen kinh ngạc, hú vía bởi số điểm tuyệt đối của mình 30/30 điểm. Trong khi đó, điểm của Hạ Vũ chỉ có 20/30 và hai người kia lần lượt là 23 và 24. Cô không nói gì chỉ lẳng lặng trở về chỗ ngồi, còn An Cảnh Nghi ngập ngừng theo sau. Nhưng kì lạ thay, hình như nàng cảm nhận được con người đi trước không có gì là buồn bã mà hình như còn rất hài lòng với kết quả đó

“Thật khó hiểu” Nàng tự lẩm bẩm một mình

Đến giờ giải lao để đi tiếp vòng 2, trong khi hai con người ấy chỉ im lặng ngồi kế bên nhau thì hai người đằng sau lưng cất tiếng

“Này cô kia, tốt nhất đừng chơi với cái hạng người vừa nghèo vừa học dở như cô ta”

Người vừa cất tiếng nói là Tô Vũ Kiều con gái Tô Gia cũng khá có tiếng tăm ở thành phố S.

“Đúng thế, làm sao có can đảm bước dô trường này không biết. Lúc nãy tôi còn thấy cô ta đạp chiếc xe đạp cũ nát tới đây đó. Đúng là chim sẻ mà đòi biến thành phượng hoàng. Nực cười!” Cô gái bên cạnh Tô Vũ Kiều lên tiếng vuốt đuôi theo bạn mình và người này chính là Tư Đồ Ý Hiên, con gái gia tộc Tư Đồ một trong bốn gia tộc lớn ở thành phố S

An Cảnh Nghi sau khi nghe những lời này thì nhịn không được lập tức phản bác “Nghèo đã sao, đi xe đạp thì đã sao, ăn hết của nhà mấy người ha gì”

Nghe lời phản bác của nàng, Hạ Vũ ngồi kế bên không nhịn được cười nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh

“Cô, cô…” Tư Đồ Ý Hiên và Vũ Tư Kiều tức không nói nên lời trước khi bỏ đi còn thốt ra một câu “Được lắm, cô đợi đấy”

Hai người chưa kịp đi thì Cảnh Nghi cất tiếng “Rác ở đâu đây mà thối quá” làm hai con người kia tức xì khói

“Đừng bận tâm đến những lời nói đó” Nàng nhẹ nhàng ngồi xún cạnh cô mà an ủi

“Tớ muốn làm bạn với cậu được chứ” An Cảnh Nghi bồi thêm một câu

Không nhận được hồi âm từ người bên cạnh, nàng rối rít giải thích “Tớ thật sự muốn làm bạn với cậu, không có ý gì khác đâu. Nếu cậu không muốn thì…”

Lời còn chưa kịp nói hết đã bị cô ngắt ngang “Cậu không bận tâm? Sẽ bị ảnh hưởng”

Nàng không suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức “Tớ không sợ”

“Thật sự không sợ?”

“Hạ Vũ, cậu đồng ý đi mà, đi mà. Cậu là người đầu tiên tớ muốn làm bạn sau khi đến đây đó” An Cảnh Nghi ôm cánh tay Hạ Vũ lắc lắc mà mè nheo

...“Được rồi, được rồi, tớ đồng ý” Cô kinh hãi trước hành động của nàng nên đồng ý mà không còn cách nào khác....

...Sau giờ giải lao khoảng một tiếng thì vòng 2 bắt đầu. Vòng này chính là vòng quyết định, xem xét việc nhập học của các thí sinh tại ngôi trường danh giá này. Sinh tồn qua đêm trên một ngọn núi chính là nội dung của vòng này. Các thí sinh sẽ tổ đổi với nhau, một đội gồm bốn người, mỗi thành viên sẽ được phát một chiếc thẻ. Thu thập được càng nhiều thẻ sẽ càng có nhiều cơ hội chiến thắng. Có thể dùng mọi cách như trực tiếp đánh nhau, hạ gục đối thủ để giành lấy tấm thẻ hay âm thầm lấy trộm miễn không gây nguy hiểm đến tính mạng của người khác. Ngược lại, người nào bị lấy mất thẻ sẽ bị loại ngay lập tứ. Đội của An Cảnh Nghi bao gồm nàng, Hạ Vũ, Hàn Bắc Thần và Nam Cung Giai Thụy. Gia tộc Hàn và Nam Cung cũng thuộc 2 trong bốn gia tộc lớn nhất thành phố S....

Cuộc thi bắt đầu, mọi người đều di chuyển xung quanh và theo nhóm để không bị tấn công. Mặc dù đang ở trong một không khí gay go, căng thẳng là thế nhưng hiện tại vẫn có người ăn uống ngấu nghiến, ngon lành tại một nơi nào đó trên ngọn núi. Người đó không ai khác chính là An Cảnh Nghi, khiến ba người còn lại không khỏi bật cười trước tính cách trẻ con của nàng.