Ánh Nắng Sưởi Ấm Đời Nhau

Chương 40: Em không muốn lấy chồng



Khoảnh khắc anh vừa bước vào trong phòng đã nhìn thấy tay cô đang với lấy tăm bông hơi khó khăn, mảnh lưng trần gợi cảm lộ ra ngay trước mắt. Trương Thịnh thoáng chốc e ngại vì cảnh tượng này, còn Yến Thư cũng vội kéo nhẹ áo lên mà không dám cử động mạnh vì đau.

Anh khi này mới lên tiếng “Nếu khó quá thì để anh thoa thuốc giúp em, vết thương này nếu không cẩn thận chăm sóc sẽ rất dễ bị nhiễm trùng…”

Yến Thư chưa kịp kéo hết phần áo lên thì chợt khựng lại, giọng ngập ngừng.

“Vậy… Vậy anh giúp em với…”

Trương Thịnh cũng không nói gì mà ân cần giúp Thư sát trùng vết thương rồi thoa thuốc, ban đầu có chút ngại nhưng rồi anh cũng chẳng màng đến nữa. Đối với anh bây giờ sức khỏe và sự an toàn của Yến Thư là trên hết, mấy thứ khác anh không quan tâm.

“Ay! A…”

Yến Thư hơi nhíu mày, chiếc miệng nhỏ cũng theo đó mà khẽ rên lên vì đau rát, tay anh cũng liền khựng lại, ánh mắt hướng nhìn vào vết thương trên lưng cô rồi nương đến bờ vai trần gợi cảm ấy, tim anh bất giác đập loạn nhịp, cũng chẳng hiểu sao hai bên mang tai trong phút chốc lại nóng bừng lên lúc này. Trương Thịnh ngay lập tức cũng lấy lại bình tĩnh mà thoa thuốc lên phần vết thương còn lại. Giữa không gian tĩnh lặng đầy ám muội, những dòng suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu anh, tự hỏi chính mình: phải chăng lòng này đã sớm rung động vì em?

Say khi thoa thuốc xong xuôi, anh còn cẩn thận dặn dò.

“Hôm nay ở nhà… em không cần thiết phải mặc áo lót, cứ mặc bộ đồ rộng rãi như vậy cho thoáng mát là được, vết thương rướm máu kia sẽ mau khô và phục hồi nhanh hơn.”

“Dạ… Em biết rồi.” Yến Thư liền gài hết phần nút áo còn lại rồi bước xuống giường.



Khoảng một giờ trưa, hai cô bạn cũng vừa đến nhà thăm Yến Thư, Thảo Quyên mang theo tập vở để cô chép bài cho ngày hôm nay.

Kim Cương khi này mới lên tiếng, nói về dự định cuối tháng này sẽ là đám cưới của mình và tên Huy kia. Thoạt đầu thì Yến Thư và Quyên có phần phản đối quyết liệt vì cho rằng hắn ta không xứng đáng. Nhưng khi nghe Kim Cương kể lại thì mới biết gia đình bên nhà trai đã đến tận nhà Kim Cương để xin hỏi cưới, dù sao thì đứa bé cũng cần có cha nên nhà gái mới bấm bụng miễn cưỡng mà chấp nhận mối hôn sự này. Sở dĩ mà cô đồng ý kết hôn cùng tên Huy là vì nghĩ cho thể diện của cả cha mẹ mình, không muốn người ngoài dòm ngó bàn tán rồi chê cười gia đình cô.

Sau một hồi thì Yến Thư và Quyên cũng đã nghe hết câu chuyện và hiểu cho nỗi lòng của bạn mình, chấp nhận đến dự đám cưới chung vui cùng cô.

“Tuần sau là đám hỏi, đến cuối tháng này là đám cưới tui rồi, hai bà là bạn thân của tui nên nhất định phải có mặt đấy, còn nữa, không được đi tiền mừng cưới đâu nhé, tui không nhận đâu à. Chỉ cần hai người tới dự là tui vui lắm rồi.”

Yến Thư cũng có chút luyến tiếc cho bạn của mình, bao lâu nay vốn được sống trong trong sự giàu sang sung sướng đùm bọc của gia đình, bây giờ đùng một cái đi lấy chồng, làm vợ rồi làm mẹ thì liệu Kim Cương có cam nổi khi đang ở tuổi ăn tuổi học thế này. Hai cô bạn vừa thương xót mà vừa lo lắng cho bạn của mình.

“Chỉ cần bà hài lòng với con đường bà chọn là tụi tui vui rồi…” Yến Thư có chút buồn buồn.

“Tự nhiên ba đứa đi chơi chung từ nào giờ đùng một cái có đứa đi lấy chồng, nghĩ mà sầu ngang… Thôi, dù gì cũng chúc bà hạnh phúc vậy.” Quyên thở dài nói.

“Tui biết hai bà lo lắng cho tui mà, nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, tự tui gây ra thì khi khổ cũng tự tui gánh chịu. Ít ra không để cha mẹ tui phải bị mang tiếng là nhà có đứa con gái bị chửa hoang…”

Nhìn thấy Kim Cương cũng chẳng vui vẻ gì mấy khi chấp nhận mối hôn sự này, hai cô bạn cũng vỗ vai mà an ủi.

Buổi chiều hôm ấy…

Trương Thịnh vừa mua đồ ăn về đến trước cửa nhà đã nghe tiếng bàn tán xung quanh từ mọi người, dự cảm có chuyện chẳng lành anh liền phi ngay vào trong thì thấy Yến Thư đang ngồi ôm đầu gối khóc thút thít dưới bếp. Anh lúc này chẳng hiểu chuyện gì mà lòng càng nóng như lửa đốt khi thấy cổ áo của cô xộc xệch lộ ra phần xương vai xanh ửng đỏ như vừa xảy ra xô xát.

Ngay lập tức những suy nghĩ tồi tệ nhất lại hiện lên trong đầu Thịnh, anh lo lắng sốt sắng liền bước đến khom người xuống đỡ lấy Yến Thư.

“Đã xảy ra chuyện gì nói anh nghe… Rốt cuộc là kẻ nào đã đánh em ra nông nỗi này?!”

Yến Thư lúc này mới càng nấc lên nghẹn ngào khi được anh quan tâm hỏi han, cô uất ức nói chữ được chữ mất.

“Anh hai, mẹ con của chị Lụa vừa mới qua đây…”

“Rốt cuộc họ đã làm gì em?!” Thịnh không giữ được kiên nhẫn, nóng lòng gằn hỏi.

“Chị Lụa bảo em là sao chổi, là kẻ vong ơn bội nghĩa, vì được anh cưu mang nuôi lớn tới từng này tuổi mà không biết báo đáp công ơn của anh. Bảo em nên biết điều mà đi lấy chồng mới có tiền xây nhà sắm sửa đồ đạc… rồi sau này gửi tiền về để phụng dưỡng anh hai…”

Yến Thư vừa nói gấp gáp trong sự sợ hãi, hai tay vừa ghì chặt tay áo Thịnh mà van xin: “Anh ơi, em xin anh đừng gả em đi. Em không muốn lấy chồng nước ngoài đâu, em muốn được ở gần anh, em không đi học nữa, em sẽ xin việc để đi làm trả nợ cho anh hai. Anh… Anh đừng bỏ rơi em, đừng gả em đi đâu cả, em sợ lắm! Em không muốn lấy chồng đâu! Hức hức…”

Hóa ra hai mẹ con bọn họ vừa đến nhà để đe dọa Yến Thư, không những thế mà họ còn tiêm kích vào đầu cô bằng những lời lẽ không mấy tốt đẹp về anh trai mình, và nói rằng cô là vật cản lớn nhất trong cuộc đời của Trương Thịnh nên mới khiến anh phải vất vả khổ sở suốt ngần ấy năm trời.