Anh Ở Đây, Che Chở Cho Em

Chương 27



Cô thấy anh xuất hiện trước mặt mình thì nhanh chóng lơ đi, cô đưa mắt nhìn về phía xa đợi xe đến. Hoắc Minh Thần thấy cô vẫn không nhúc nhích liền cúi người bế cô lên xe mặc cho cô vùng vẫy phản kháng.

- Anh đưa em về.

- Em tự về được.

- Ngoan, không bướng.

Anh đưa tay thắt dây an toàn cho cô rồi lái xe đi. Trên xe, Mạc Hân Vy chỉ giữ im lặng, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn đường phố. Bỗng cô thấy hình như có gì đó không đúng, cô quay sang nhìn anh.

- Anh đưa em đi đâu?

- Về nhà.

- Đây không phải đường về nhà.

- Không phải về nhà chính, về nhà của chúng ta.

Sau một lúc chạy xe, cuối cùng cũng đã đến nơi. Đập vào mắt cô là một căn biệt thự, tuy nó không to lớn như nhà chính nhưng cũng vô cùng sang trọng và có phần ấm cúng.

Hoắc Minh Thần mở cửa đưa cô vào trông, nhẹ nhàng hỏi.

- Em thấy sao? Thích chứ?

- Ừm.

Hoắc Minh Thần nghe thấy sự lạnh nhạt từ trong lời nói của cô, anh tiến đến ôm cô từ phía sau, đặt cằm trên vai cô thì thầm.

- Vợ, đừng giận anh nữa, có được không?

- Không. Lời đàn ông nói không đáng tin.

- Em không tin anh?

- Không.

- Hửm?

- Không phải.

Mạc Hân Vy không muốn tiếp tục đôi co, cô bước lên lầu, ánh mắt của cô va phải một căn phòng trưng toàn là những mẫu giày dép, túi xách, quần áo kiểu mới...Hoắc Minh Thần nhìn thấy cô đơ người thì dịu dàng nói.

- Anh chuẩn bị cho em, hy vọng em sẽ thích.

Mạc Hân Vy trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cô rất cảm kích tình cảm của anh dành cho cô, những gì anh nói anh đều làm được cả nhưng cô vẫn quyết định im lặng, cô nhất định phải dạy cho anh một bài học để anh không ăn nói lung tung, đòi hỏi vô độ nữa.

Cô xoay người cầm lấy bộ đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm. Dòng nước ấm rơi xuống người khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái. truyện tiên hiệp hay

Cô tắm xong thì trở lại giường nằm xuống, kéo chăn phủ kín người. Hoắc Minh Thần từ thư phòng bước vào thấy cô đã ngủ thì cũng nhanh chóng nằm vào nửa kia của giường, đưa tay kéo cô ôm vào người nhưng bị cô kháng cự.

- Yên nào, để anh ôm em một lát.

- Em không muốn.

- Em muốn giận anh cũng được, nhưng đừng không để ý đến anh, có được không?

- “...”

- Sao lại giận anh, hửm?

Mạc Hân Vy nghe anh nói cũng không kháng cự nữa, cô xoay mặt lại đối diện anh, nghiêm túc kể tội.

- Anh nói năng linh tinh, đòi hỏi vô độ.

- Sao cơ?

Hoắc Minh Thần nghe cô nghiêm túc kể tội thì phì cười. Cô giận dỗi.

- Anh không để ý đến lời nói của em à?

- Không phải.

- Thế sao anh còn hỏi lại? Anh không được cười.

- Được anh không cười. Anh chỉ không đứng đắn khi ở bên cạnh em. Em là vợ anh, ở bên cạnh em đó mới là anh. Đừng xấu hổ.

- Nhưng em...

- Em làm sao? Đừng giận nữa, nhé?

- Em sẽ xem xét biểu hiện của anh.

- Xem xét biểu hiện của anh?

- Phải.

Nụ cười nham hiểm hiện trên khuôn mặt Hoắc Minh Thần, anh đưa tay xoa bên má của cô.

- Muốn xem biểu hiện của anh? Được anh liền chiều em.

Hoắc Minh Thần nhanh chóng cởi lấy váy ngủ của của, đưa tay vuốt ve cơ thể mềm mại của Mạc Hân Vy. Cô giật mình né tránh.

- Ý em không phải như vậy.

Hoắc Minh Thần không hề để ý đến lời nói của cô, chuyên tâm cho công việc của mình. Cơ thể Mạc Hân Vy bị anh kích thích liền run lên, cô đưa tay đẩy anh ra nhưng sức của cô làm sao bằng của anh.

Anh đưa tay xuống hai bên ngực mà xoa nắn. Tiếng rên yêu kiều của cô làm anh trở nên căng cứng. Anh cúi người xuống bên tai cô, giọng khàn khàn như đã nhuốm màu dục vọng.

- Bảo bối, có muốn anh không?

- Anh...anh đừng...

- Hửm? Không phải em muốn xem biểu hiện của anh sao? Ngoan, nói anh nghe.

- Anh...hư hỏng...ưm.

Cả cơ thể run lên, cảm giác khó chịu ập đến khi Hoắc Minh Thần cứ liên tục kích thích cô, nhưng mãi vẫn không có bất cứ hành động nào. Mạc Hân Vy khó chịu, cô vặn vẹo cơ thể, anh nhìn thấy liền dừng lại, nở một nụ cười nham hiểm.

- Nói anh nghe, có muốn anh không?

- Anh...

- Hửm?

- Em...em khó chịu.

- Em muốn sao? Nói anh nghe, anh chiều em?

- Em...muốn...anh vào trong.

Mạc Hân Vy khó khăn lên tiếng, Hoắc Minh Thần nghe cô nói liền nở một nụ cười thỏa mãn.

- Được, anh liền chiều theo ý em.

Cánh tay anh di chuyển xuống eo cô rồi vòng qua bụng, khẽ nâng người cô khiến cho mông cô kề sát với phần bụng dưới của anh, chậm rãi xâm nhập vào.

- Anh...ưm..

Anh di chuyển người lên hôm môi cô, bên dưới vẫn không ngừng vận động.

- Cục cưng, có thích không?

- Có...thích.

- Ngoan.

Cả hai không ngừng luân động đến khi cô mệt nhoài anh mới dừng lại. Anh bế cô đi vào phòng tắm, anh tắm rửa sạch sẽ cho cả hai rồi bế cô ra ngoài. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp cho cả hai, anh hôn lên trán cô. Mạc Hân Vy cựa quậy trong lòng anh.

- Đừng...em mệt. Em muốn ngủ mà.

- Ngoan, anh ôm em ngủ.