Anh Phạm Một Sai Lầm

Chương 31



Editor: Mèo (meoancamam)

Đề tài nói đến Triển Ngưng, Triển Minh Dương mới đột nhiên phát hện hôm nay rất lâu rồi mình chưa nhìn thấy người.

"Mình xuống tìm chị mình." Triển Minh Dương buông cậu ra, quay người chạy ra ngoài.

Trình Cẩn Ngôn trơ mắt nhìn người không hề cố kỵ biến mất ở cửa, khao khát muốn đi xuống theo tìm trong lòng cũng ngược đời lớn dần, hâm mộ và kích động lẫn nhau liên tiếp tới không thể phân biệt được. Tại lúc một đoạn lý trí cuối cùng sắp đứt nhớ tới tính cách thối không thèm đến của Triển Ngưng đối với mình, cuối cùng vẫn dọn dẹp nhịn xuống cảm xúc không cam lòng.

Thời gian đến gần chiều, mặt trời bắt đầu chậm rãi ngả về tây.

Triển Ngưng đã chuẩn bị sẵn sàng dành cả ngày ở phòng khách, đang cầm một đống đồ ăn vặt nghỉ ngơi thì Triển Minh Dương cười hì hì đi vào.

"Ồ, học sinh giỏi đến rồi!" Triển Ngưng ngồi ở trên ghế, nửa người như kiệt nhìn cậu, mở miệng cà khịa cậu, "Thế nhưng còn nhỡ được chị mình là ai, không dễ dàng."

Triển Minh Dương ngồi dưới đất dựa vào ghế cô đang ngồi,với tới đồ trong lòng cô: “Cho em ăn một ít.”

Triển Ngưng không buông tay: "Tự mình đi lấy."

"Chị, cho em ăn chút đi!" Triển Minh Dương kéo dài giọng điệu làm nũng vừa bắt đầu giành với cô.

Sau khi tới lui vài lần, lấy việc chia 5:5 để dừng lại.

Triển Ngưng không nhịn được oán trách: "Có thể khách sáo chút với chị em không? Càng dài người lại càng không đáng yêu rồi."

Triển Minh Dương gào khóc phản bác: "Mới vừa có người nói em ngoan, chị lại nói em không đáng yêu rồi."

"Người nào? Phó Nhất?" Triển Ngưng tiện tay ném khoai tây chiên trong ngực vào người cậu, cảnh cáo nói: "Em cách xa bọn họ chút cho chị, không việc gì phải qua lại với người có tiền. Chúng ta ở nơi này cũng chỉ là khách ở tạm vài năm mà thôi, bớt có quan hệ với những người này."

Triển Minh Dương nở nụ cười nói: "Biết rồi!"

Trong phòng ngây người hơn nửa ngày thì người có năng động đến đâu cũng thấy buồn chán. Triển Ngưng đứng lên đi vài bước, vẫn không sảng khoái đi ra ngoài phòng.

Triển Minh Dương lập tức chiếm đoạt vị trí của cô, lập tức bày ra dáng vẻ lười vận động.

Trước biệt thự là một vườn hoa không lớn không nhỏ, trên lan can ngắn màu trắng để rất nhiều chậu cây nhỏ, từng chậu một được xếp chỉnh tề thành hàng.

Triển Ngưng tùy ý đi một vòng rồi dừng lại ở trước lan can, ngón tay chọt thảm thực vật xanh lá đáng yêu này.

Mới vừa chọc được ba chậu thì trời giáng bình nước, ngay lập tức đập vào đầu cô.

Triển Ngưng lập tức ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một mảnh vạt áo màu trắng, phất phơ trong gió giống như châm chọc.

Bởi vì quá bất ngờ, Triển Ngưng ngây ngốc một hồi lâu, không cảm thấy đau đầu tiên, sau khi ngơ ngác đứng mấy giây mới giật giật con ngươi, bình thủy tinh trong suốt đã vỡ ở bên chân, hai con cá vàng to bự không biết chết sống đang co quắp trên mặt đất.

Triển Ngưng ngồi xổm xuống nắm lấy bụng cá sáng bóng, đuôi cá vung vẩy hai cái, còn sống.

Cô vớt hai con cá lên thả vào trong bình thủy tinh đã vỡ còn một phần nước, sau đó trơ mắt thấy hai giọt máu đỏ tươi rớt xuống, chậm rãi khuếch tán trong nước.

Lau trán, Triển Ngưng đẩy đầu lưỡi từ trong khiến mặt cứng ngắc, biểu cảm trở nên lạnh lùng mà đứng dậy đi vào.

Cách cửa thủy tinh, vừa thấy được dáng vẻ kinh khủng của Triển Ngưng, Triển Minh Dương gần như là té xuống từ trên ghế, lảo đảo nghiêng ngã lao đến, gấp gáp hỏi: "Tại sao lại thế này? Vì sao vừa đi ra ngoài chơi một vòng đã thấy máu rồi? Chị va vào đâu sao?"

Triển Ngưng cắn răng nghiến lợi: "Em nhìn dáng vẻ chị bây giờ giống va đâu sao? Chị có ngu xuẩn như vậy?"

Suy nghĩ một chút cũng phải, dù là Triển Ngưng ngốc ngếch, ngã dưới đát mười lần cũng không khiến mình đập đầu thành ra như vậy.

Vẻ mặt Triển Minh Dương bỗng dưng biến đổi, gương mặt lạnh lùng đứng dậy: "Ai đánh chị?"

Triển Ngưng gỡ cánh tay của cậu trên vai mình, lập tức phi người lên tầng, cùng áp suất vô cùng thấp, mang theo khí thế mưa gió sắp đến.

Phòng nghỉ xây rất lớn, hai cánh cửa lúc này giống như chưa tỉnh ngủ đang nửa khép lại.

Triển Ngưng nhấc chân một cước đạp lên.

Phanh ——!

Ba người bên trong trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn sang, hoàn toàn mang biểu tình kinh ngạc.

Trình Cẩn Ngôn lấy lại tinh thần đầu tiên, nhanh chóng đi tới, cũng không hỏi chuyện gì mà nói luôn: "Em dẫn chị đi bệnh viện."

Triển Ngưng mặt không biểu cảm vòng qua cậu, lại đi vào trong mấy bước, mắt lạnh nhìn về phía hai cô gái cách đó không xa.

Trên bàn gỗ nhỏ đặt máy tính bảng, hai người vai kề vai hết sức thích ý lười biếng dựa vào sô pha xem phim.

Phó Nhất đối với Triển Ngưng không có ý tốt đi tới, nói theo: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Mặc dù giao tiếp không nhiều lắm, nhưng Phó Nhất cũng không ấn tượng tốt đối với Triển Ngưng, nguyên nhân rất lớn khả năng là do thái độ ban đầu của Triển Ngưng đối với Trình Cẩn Ngôn.

Con cưng trên trời trong vòng tròn của bọn họ lại bị một người bình thường cho sắc mặt, Phó Nhất nghĩ vậy đã cảm thấy không ra sao lại càng đau lòng Trình Cẩn Ngôn.

Đã nhiều năm như vậy, loại thành kiến này vẫn tồn tại như cũ.

Bởi vậy hiện tại khi thấy dáng vẻ mặt đầy máu của người này, cô kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng cũng không coi là quan trọng.

Triển Ngưng hừ lạnh một tiếng, đưa mắt chuyển tới trên người Hà Nhuận Chi đang giả vờ mắt mù, nhấc tay chỉ: "Cô ra ngoài."

Mấy người đưa mắt chuyển tới trên người cô ta.

Hà Nhuận Chi không động, liếc mắt: "Tại sao nha? Chị nói ra ngoài là ra ngoài à, chị tính là gì của tôi?"

Triển Ngưng tiện tay cầm lên một cái đệm dưới đất hung hăng ném tới: "Cút ra đây cho tôi!"

Đệm lót sô pha hình tròn khi ném bay ra như hình xoắn ốc, đập vào da đầu Hà Nhuận Chi rồi rơi xuống sau ghế.

Hà Nhuận Chi bị dọa co rụt cổ lại, sau đó thét to: "Tại sao chứ?! Tại sao chị lại lấy đồ đập tôi, loại người vô văn hóa như chị, tại sao người như chị lại có thể xuất hiện ở chỗ này, nơi này không hoan nghênh mấy người, cút nhanh lên!"

Lời nói không dùng đến não trực tiếp phun ra ngoài, mang theo cảm giác hơn người và không thèm đếm xỉa vô cùng rõ ràng.

Triển Ngưng còn chưa nói gì, nhưng trong nháy mắt sắc mặt Trình Cẩn Ngôn trở nên rất khó coi, cậu có bao nhiêu hi vọng Triển Ngưng ở lại chỗ này thì bây giờ có bấy nhiêu hận Hà Nhuận Chi miệng không biết chừng mực.

Triển Ngưng mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cô ta la lối om sòm xong, nhấc tay chỉ đầu mình, nói: "Dựa vào đây là kiệt tác của cô, mười hai tuổi, học sinh trung học, đừng nói với tôi cô còn nhỏ, đứa bé tám tuổi vẫn còn hiểu chuyện nhiều so với cô, trừ phi hôm nay cô thừa nhận bản thân đầu óc có vấn đề, nếu không chuyện này không xong!"

Phó Nhất bỗng chốc nhíu mi, nghiêng đầu nhìn Hà Nhuận Chi một cái.

Hà Nhuận Chi mặt lúc trắng lúc xanh, quát: "Tại sao chị lại nói là tôi ném? Chứng cớ đâu? Người nào nhìn thấy tôi ném chị?"

Triển Ngưng: "Bình cá tầng hai sẽ con mẹ nó tự rơi xuống à?"

Bình cá này còn do mấy ngày trước Triển Minh Dương ăn no căng mua về, nhân tiện còn mua bón con cá vàng, chẳng qua qua đêm đã chết hai con thôi.

Ngược lại hai con cá còn lại rất kiên cường, mỗi ngày phun bong bóng sống sót đến hiện tại. Nhưng hôm nay bị cho vào chỗ chết như vậy, không biết có thể sống quá tối nay hay không.

Hà Nhuận Chi kêu lên: "Nói không chừng là nó tự rơi xuống, dù sao tôi không động vào, chị phải có bằng chứng chứng tỏ tôi làm!”

Máu trên trán khồng còn chảy xuống nữa nhưng mà lại đặc sánh rất khó chịu, Triển Ngưng nắm tóc, nói: "Được thôi, vậy thì tìm chứng cớ đi, mang camera theo dõi ra, vừa hay ban công lầu hai ở trong phạm vi theo dõi."

Hà Nhuận Chi lập tức đổi sắc mặt, hơi hốt hoảng liếc nhìn Trình Cẩn Ngôn, sau đó vẫn như cũ mạnh miệng nói: "Chị muốn thì tự mình đi xem, liên quan cái rắm gì tới tôi!"

Triển Minh Dương đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô nhóc vốn mang ấn tượng cô cùng kém trong lòng mình, nói: "Nếu như thực có chuyện này, cậu tính nói sao?"

Hà Nhuận Chi: "Cái gì mà nói sao? Cậu nghĩ tôi nói thế nào? Việc này liên quan gì đến cậu, cậu lại tính là thứ gì?"

Triển Minh Dương nhíu mày rậm, cậu nhóc thường ngày nhìn đáng yêu hoáng chốc trở nên khiến người sợ hãi đứng dậy: "Triển Ngưng là chị tôi, cậu nói có liên quan đến tôi không? Có gan làm phải có gan thừa nhận, tiểu thư nhà có tiền đều có dáng vẻ giống cậu sao? Có phải hay không quá mất mặt rồi hả?"

Hà Nhuận Chi: "Ai mất mặt? Con mẹ nó cậu nói ai mất mặt?"

Cô ta nhấc tay, cánh tay run giống như bị động kinh chỉ tới chỉ lui vào chị em nhà họ Triển: "Chỉ bằng mấy người cái loại này ký sinh trùng sống được là dựa vào người khác còn dám nói tôi mất mặt? Mấy người…”

"Đủ rồi!" Trình Cẩn Ngôn chợt cắt đứt những lời khó nghe của cô ta, "Chuyện trong nhà họ Trình, không tới phiên cô nói ra nói vào."

Hà Nhuận Chi không dám tin trợn to mắt, hơi không khống chế được quát: "Trình Cẩn Ngôn, cậu đang nói cái gì? Chỉ vì hai tên người ngoài này mà cậu đối với tôi như vậy? Rốt cuộc bọn họ là cái khỉ gì? Cho nhà họ Trình của cậu thứ tốt gì mà phải giúp bọn họ như vậy?"

Triển Minh Dương giận điên lên, cả người vừa động liền muốn tiến lên.

Triển Ngưng kéo lại em trai khó có được nổi giận nhà mình, nói với Hà Nhuận Chi: “Tốt nhất miệng cô nên nói tôn trọng chút cho tôi, nếu không đợi lát nữa tôi bắt cô trả lại gấp đôi."

Hà Nhuận Chi còn muốn kêu la cái gì, Phó Nhất trầm mặc rất lâu mới mở miệng trước một bước, hỏi cô ta: "Rốt cuộc em có dùng bình cá ném người hay không?"

Hà Nhuận Chi ngừng một chút, lồng ngực kịch liệt phập phòng, quay đầu, nói: "Không có."

Phó Nhất: "Thật?"

Hà Nhuận Chi: "Vâng."

Phó Nhất khẽ hạ giọng: "Em lặp lại lần nữa, thật sự?"

Hà Nhuận Chi có tật giật mình lập tức hiện lên trên mặt, nhanh chóng lướt nhìn mọi người, đột nhiên kêu lên như bình nứt không sợ bể: "Một đám mấy người định làm gì vậy? Chính là muốn bắt tôi thừa nhận đúng không? Tôi không nhận thì các người không hài lòng đúng không?"

Triển Ngưng cười lạnh một tiếng: "Đừng nói uất ức như vậy giống như ép cô vào khuôn khổ, những gì cô phải làm là nói rằng mình có làm ra chuyện xấu xa này hay không."

Hà Nhuận Chi: "Tôi nói không có là không có, không tin thì thôi!"

Triển Ngưng lười phải nói nhảm với người, nghĩ lập tức đi xem theo dõi, kết quả Phó Nhất lại mở miệng nói: "Nhuận Chi, chị hỏi em một lần cuối cùng, rốt cuộc em có làm hay không? Bởi vì khi nãy quả thật em đã rời phòng đi ra ban công."

Mặc dù cô không ưa Triển Ngưng, nhưng không có nghĩa sẽ làm ra việc bao che cho ai.

Trong phòng trong khoảnh khắc trở nên yên tĩnh, hơi có chút yên ắng.

Hà Nhuận Chi hình như không ngờ Phó Nhất sẽ nói ra lời này, vẻ hốt hoảng trên mặt lập tức càng thêm rõ ràng, rất nhanh đã chuyển thành khổ sở, vô cùng uất ức nhìn Phó Nhất, cặp mắt bỗng nhiên hồng hồng.

Im lặng trong chốc lát, Phó Nhất thở dài, chuyển sang Triển Ngưng, nói: "Thật xin lỗi, em ấy cũng không để ý, khả năng không nghĩ tới cô sẽ bị đập vào, nhất thời sợ cho nên không dám thừa nhận."

Phó Nhất không nhẹ không nặng vứt ra một bậc thang.

Triển Ngưng hoàn toàn không có ý nhận lấy, nói: "Tôi kéo cô ta đập vào tường mấy cái, nói câu thật xin lỗi với cô, cô cảm thấy như thế nào?"

Hà Nhuận Chi đột nhiên tiến lên một bước kêu lên: "Vậy chị còn muốn như thế nào, tôi cũng không phải là cố ý, nếu tôi cố ý bây giờ chị còn có thể đứng ở nơi này à?"

Triển Ngưng nói: "Ơ, hiện tại thừa nhận? Vừa mới chết sống không chịu thừa nhận là ai?"

Hà Nhuận Chi nói: "Nhất định bắt tôi thừa nhận là chị, hiện tại thừa nhận cắn không tha lại là chị, rốt cuộc chị muốn thế nào? Muốn đưa tiền hay là gì? Chị nói thẳng đi!"

Phó Nhất cảnh cáo kéo cô ta, Hà Nhuận Chi không chút động đậy, chỉ không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm Triển Ngưng.

Không nghĩ tới cái từ “tài đại khí thô” lại có thể biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người một cô nhóc mười hai tuổi như vậy.

Triển Ngưng luôn cho rằng người này không có đầu óc gì, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ không có đầu óc như vậy.

Trình Cẩn Ngôn một hồi lâu không lên tiếng lúc này mở miệng: "Đừng cầm tiền tới vũ nhục người, cho cậu hai lựa chọn, một, nói xin lỗi rồi về đi, sau này ít đến nơi này gây chuyện. Hai, tự mình quỳ xuống dập đầu, cậu chọn."

Khi lời khó nghe được nói ra, người chung quanh đều sửng sốt. Triển Ngưng có chút không ngờ câu nhóc Trình Cẩn Ngôn này sẽ hoàn toàn đứng về phía mình thế này, quả nhiên năm năm này không phải uổng phí.

Phó Nhất cũng khiếp sợ nhìn cậu, dù sao mấy nhà đều kinh doanh qua lại với nhau, đối với bọn nhỏ giao lưu với nhau cha mẹ đều vui khi việc thành. Đó là lý do dù chuyện có lớn xảy ra thì cũng không nên nói ra lời nghiêm trọng như vậy.

Phó Nhất: "Tiểu Ngôn, em nói gì vậy?"

Hà Nhuận Chi đã khóc ra tiếng, lần này rõ ràng cho thấy thật thương tâm. Cô ta vụng về uất ức tố cáo: "Trình Cẩn Ngôn, thế nhưng cậu lại giúp chị ta, chị ta có gì tốt mà cậu luôn giúp đỡ chứ! Cậu chỉ biết bắt nạt tớ, cho tới giờ cậu cũng chỉ biết bắt nạt tớ!"

Trình Cẩn Ngôn: "Mau chọn."

Hà Nhuận Chi: "Trình Cẩn Ngôn…”

Trình Cẩn Ngôn: "Chọn đi."

Hà Nhuận Chi nghẹn ngào, một hồi lâu khẽ nói: "Cẩn Ngôn . . ."

Trình Cẩn Ngôn không kiên nhẫn trầm giọng: "Cậu có chọn hay không?!"

Cho tới bây giờ cậu không phải người kiên nhẫn gì, trong cuộc đời của cậu ý thức kiên nhãn và nhẫn nại lớn nhất toàn bộ đều ném vào người Triển Ngưng, đâu còn phần nào chia cho người khác.

Phó Nhất an ủi vỗ lưng Hà Nhuận Chi, giữa hai người nhìn nhau qua lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Nhuận Chi, lần này đúng là em sai rồi, nói lời xin lỗi là cần thiết."

Hà Nhuận Chi lau mắt, gương mặt không cam nguyện, quá một hồi lâu mới như chịu chết nói: "Thật xin lỗi."

Ba chữ nghẹn giống như táo bón, vừa thối vừa cứng.

Triển Ngưng “A” một tiếng.

Náo loạn như vậy vừa xảy ra, chỗ này cũng không thể tiếp tục ở lại, Phó Nhất lại khiển trách nhìn Trình Cẩn Ngôn một cái, sau đó ôm Hà Nhuận Chi đi ra ngoài.

Đi ngang qua người Triển Ngưng thì Triển Ngưng đột nhiên mở miệng nói: "Tôi chưa nói một câu thật xin lỗi là đủ rồi."

Sau đó đang lúc mọi người còn chưa có lấy lại tinh thần cô lập tức kéo lấy cổ áo của Hà Nhuận Chi, trực tiếp vứt người xuống đất.

Hà Nhuận Chi không hề phòng bị thét lên bị quăng xuống đất, cũng bởi vì quán tính, thoáng trượt ra khẽ đụng vào góc bàn.

Gào khóc lập tức bùng nổ, tràn ra hoàn toàn không có biện pháp dọn dẹp.

Triển Ngưng đón lấy ánh mắt kinh ngạc lại tức giận của Phó Nhất, nâng nâng tay, cười nói: "Thật xin lỗi nha, hôm nay tôi ngứa tay. Thật sự không phải cố ý, thật sự chỉ là hành động vô ý."

Phó Nhất: "Con bé mới mười hai tuổi."

"Thì sao?" Triển Ngưng và cô ta lạnh lùng nhìn nhau, "Tôi là mẹ nó sao? Cái gì đều muốn bao dung à.”

Hết chương 31.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!