Anh Rất Thích Em

Chương 2



Tô Vãn không biết mình đã trở về kí túc xá bằng cách nào, lúc này, cô chỉ hận không được ở trong kí túc xá trong bốn năm tiếp theo.

Tống Tư Phi đến muộn, vừa tới đã thấy cô trốn trong tranh như một con chim trĩ, ngày hè như thế này cũng không sợ bị cảm nắng sao?

“Hoàn Tử, cậu làm gì đấy, giống ý hệt con chim trĩ thích mổ trên giường.” Chim trĩ mà thích mổ trên giường sao? Rõ ràng là thích mổ cây ở trong rừng mà.

Vừa nghe thấy tiếng của Tống Tư Phi, Tô Vãn chui ra khỏi chăn như quả cà tím héo úa, mái tóc dài của cô rối hơn cả tổ chim, hai mắt không dám nhìn thẳng.

“Cậu đây là vào nhà cướp của hay làm chuyện gì cắn rứt lương tâm rồi đúng không? Không phải nói hôm nay đi tỏ tình với Lạc Viễn à, sao lại vẫn ngồi đây buồn bã thế?”

Tống Tư Phi, Lạc Viễn, Tô Vãn, ba người là bạn học cấp ba, Lạc Viễn học nhanh hơn bọn họ một học kì, sau kì thi đại học, Tô Vãn cùng Tống Tư Phi đã may mắn đỗ vào trường bên cạnh trường học của Lạc Viễn.

Vốn dĩ Tống Tư Phi sẽ đi cùng Tô Vãn, nhưng bởi vì nhà của cô đột nhiên xảy ra chuyện, nói là muộn mới tới được, nhưng vẫn thề thốt rằng chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cuộc tỏ tình lần này của Tô Vãn.

Nhưng, cô còn có thể tỏ tình được hay sao?

Lúc đó, sau khi nói xong “Cậu đồng ý tôi nhé”, cô cảm thấy rất tốt, vô cùng thoải mái, nhưng tại sao xung quanh lại khó chịu như thế?

Tô Vãn vẫn luôn cúi thấp đầu nói một đoạn dài, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy người đứng trước mặt cô có một đôi mắt màu hổ phách rất đẹp, lúc này đang nhìn cô đầy ý cười, cô cảm giác sắp chết chìm trong nụ cười như có như không này rồi.

Cô cũng phát hiện, người tụ tập xung quanh cô càng ngày càng nhiều.

Sau đó, đám người chầm chậm tách ra tạo thành một đường đi, Bạch Điềm nhận lại tất cả những bông hồng từ mọi người, cũng lấy lại bông hoa đang ở trong tay cô, trực tiếp đi qua Tô Vãn, rồi tặng cả bó hoa cho Hướng Thần, “Hướng Thần, tôi thích cậu.” Đơn giản nhanh gọn, không có một chút thừa thãi dù chỉ là nhỏ nhất.

Phản ứng đầu tiên của Tô Vãn là, cô chết chắc rồi.

Cho nên, trận chiến của cô có thể tính là thất bại hoàn toàn rồi.

Tô Vãn ngẩn ra một lúc rồi vội vàng muốn chạy về kí túc xá của mình, nhưng mọi người dường như không cho cô cơ hội thoát thân, còn có người nói to: "Một hai ba bốn năm, chúng tôi đợi thật là mệt quá, một hai ba bốn năm sáu bảy, chúng tôi đợi gấp gáp lắm rồi, một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín, Hướng Thần Hướng Thần mau mau chọn"

Vậy là họ cho rằng cô đang cướp Hướng Thần của Bạch Điềm hay sao?

Đây là hiểu lầm lớn rồi, “Cái đó, đàn chị, em sai rồi ~” Tô Vãn nhanh chóng ngoan ngoãn xin lỗi, “Em không phải muốn nói với anh ấy, hơn nữa, em cũng không quen anh ấy.” Tô Vãn chỉ vào Hướng Thần, mặc dù cũng đẹp trai đấy, nhưng cô đã có Lạc Viễn rồi.

Trong đám người lại vang lên tiếng cười lớn, thế mà lại có người không biết Hướng đại thần, đây cũng có thể xem như chuyện kì quái.

Tô Vãn cho rằng mọi người nghĩ cô đang nói dối, liền nhanh chóng lấy trong túi ra phiếu thanh toán, hôm nay Lý Chí thuận tay đưa cho, cô liền nhét vào trong túi, không ngờ rằng đến giờ nó lại có thể trở thành chứng cứ để làm rõ hiểu lầm, “Em là sinh viên năm nhất vừa mới tới, nên em không phải nói với anh ấy, em cũng thật sự không biết anh ấy là ai.”

Hướng Thần khẽ cau mày vài lần, người thân quen với anh đều biết rằng, lúc này anh đang không vui.

Bị người khác phủ định nhiều lần còn có thể vui vẻ sao?

“Chọn một người, chọn một người, chọn một người….” Mọi người dường như không có cùng một tâm trạng, họ vẫn la hét muốn Hướng Thần chọn một người, không hề quan tâm đến lời giải thích của cô.

Nhưng…

Tô Vãn từ sau Bạch Điềm bước ra, nhìn Hướng Thần đầu đáng thương, ánh mắt như đang muốn nói: “Đại ca, em thật sự không có ý, đừng có chọn em.”

Tô Vãn trông thấy một tia ranh mãnh xẹt qua đáy mắt của Hướng Thần, không phải là… anh đang muốn dùng cô làm vật tế đấy chứ? Nhưng Hướng đại thần à, một mỹ nữ xinh đẹp như thần tiên như thế này anh không chọn, chọn ngọn cỏ dại như cô làm gì?

Hướng Thần thấy cô đang liên tục đảo mắt, không kìm lại được nở một nụ cười.

Anh khách sáo nhận lấy hoa từ tay Bạch Điềm, “Cảm ơn, hoa đẹp lắm.”

Tô Vãn cảm thấy mình trong nháy mát đã nhẹ nhõm đi hẳn, khi nãy trong lòng như đeo đá, thật sự hít thở không thông.

Cô vỗ vỗ ngực, tự nhủ: “Thật may mắn, thật may mắn.”

Nhưng cảm giác an toàn đến quá sớm luôn không phải là chuyện tốt. Bởi vì Hướng Thần lúc này đã giơ hoa lên trước mặt cô: “Hoan nghênh.”

Hai chứ nhàn nhạt vang lên, giọng nói tao nhã nhẹ nhàng nhưng qua tai Tô Vãn lại giống như tiếng pháo nổ.

Mùi hương thoang thoảng của hoa hồng bay tới, kích thích bộ não bị đóng băng của cô.

Hoa này cô có thể không nhận không?

Đám đông đã dần tản ra bàn tán cuộc tỏ tình bùng nổ nhất trong lịch sử. Có lẽ tin tức về việc Hướng Thần rơi vào mối tình tay ba sẽ lan truyền trong trường ngay vào ngày mai.

Bạch Điểm không ngờ Hướng Thần lại tát vào mặt cô một cú mạnh như thế.

“Đàn chị Bạch Điềm tặng cho em.” Chưa đợi đến lúc Bạch Điềm mở miệng, Hướng Thần đã nhanh chóng giải thích.

Đây có tính là tát xong vẫn muốn giữ lại mặt mũi cho cô không?

Nhưng Bạch Điềm dường như không chấp nhận, tiến lên một bước về phía anh, ngẩng cao đầu, giống như một bông hoa mẫu đơn đang nở rộ không dễ động tới: “Hướng Thần, đây là lựa chọn của cậu?”

Những người thông minh đều có thể nhìn ra giọt lệ trong mắt cô, có điều, chỉ có bản thân Bạch Điềm vẫn như một cô công chúa kiêu ngạo, cố chấp không cho phép bản thân khóc trước mặt anh.

Vài chữ vang lên đầy lạnh nhạt, nhưng lại diễn tả hết những tuyệt vọng trong lòng người con gái, cho dù cô có xinh đẹp cũng có ích gì chứ, đám mây này chưa từng bay qua bầu trời của hoa mẫu đơn, hai người họ trước giờ chỉ như hai đường thẳng song song mà thôi.

Nhưng cô không hối hận, trước khi quyết định làm chuyện này, cô đã chuẩn bị cho rất nhiều những kết cục khác nhau, có thể quá trình có chút sai lệch, nhưng anh vẫn cho cô một đáp án, không phải sao?

Bạch Điềm tiếp tục nói: “Hướng Thần, tôi rất muốn nhìn xem sau này cậu rốt cuộc sẽ tìm một cô gái tuyệt sắc khuynh thành đến mức nào, nếu như thật sự có người như thế xuất hiện, tôi không ngại cạnh tranh với cô ấy một lần nữa, nhưng tôi tin rằng, đến lúc đó chắc chắn không phải vì cậu, mà là vì sự không cam tâm đơn thuần của con gái.”

Hôm nay Bạch Điềm mặc một chiếc váy trắng, tóc dài xõa trên vai, lúc này cô mới kiêu ngạo ngẩng cao đầu, lộ ra chiếc cổ dài xinh đẹp, thật giống một chú thiên nga trắng.

Hướng Thần không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô, “Cậu xứng đáng với người tốt hơn.” Có điều, người đó không phải tôi.

Tô Vãn cảm thấy đôi môi của Hướng Thần rất ưa nhìn, khi nói chuyện cứ mở ra rồi khép lại, trông thật giống dáng vẻ chú cá vàng nhỏ ở Tô gia mở miệng uống nước.

Đáng tiếc là môi mỏng bạc tình, mọi người đều nói người môi mỏng sẽ rất bạc tình.

“Đàn em, chào mừng đến với trường đại học.” Khi Tô Vãn vẫn đang ngốc nghếch nhìn Hướng Thần thì Bạch Điềm đã quay người lại, còn ra vẻ chào đón cô.

Tô Vãn cảm thấy có chút đột ngột, cứng nhắc nâng bó hoa trong tay lên, “Vậy… Bó hoa này….”

“Tặng cho em.”

“Ồ.”

Bạch Điềm rời đi trước, cô gái thông minh luôn biết cách quay người sao cho đẹp đẽ, còn Tô Vãn lúc này lại giống như một con vịt xấu xí ôm bó hoa hồng, đi không được mà không đi cũng không được.

Hướng Thần nhìn theo Bạch Điềm, trông thấy cô đã đi xa rồi anh mới tiến về phía trước. Một người con trai lý trí luôn biết phải làm gì mới là tôn trọng phụ nữ.

Mọi người đều đã tản đi, nhưng Tô Vãn vẫn giữ nguyên trạng thái đứng yên ban đầu. Cô đang suy nghĩ xem, mình nên đi bên trái hay đi bên phải.

Bên trái là kí túc xá, còn bên phải là thùng rác.

Cuối cùng cô liền dũng cảm, trực tiếp ông lấy bó hoa đi về bên trái, không muốn cũng không, đây còn là quà vào trường mà đàn chị tặng cho cô, hơn nữa, hôm nay cũng là sinh nhật Tô Vãn, coi nó là món quà sinh nhật đi vậy.

“Cho nên, cái này là do cậu nhặt được à?” Tống Tư Phi chỉ vào bó hồng đã được cô tưới nước, đỏ rực như trái tim đang rỉ máu của Tô Vãn.

Tô Vãn trời sinh không thích hoa, đặc biệt là hoa hồng, vì thế, đối với cách hình dung của bạn mình, cô có thể nhịn, nhưng mà, “Tại sao lại là nhặt lên chứ? Là bọn họ tặng cho tớ mà?”

Nói thật đấy, thực sự không phải nhặt lên biết chưa?

“Váy cưới cậu cũng mặc của người khác rồi, hoa này còn không phải nhặt lên à?” Tống Tư Phi vẻ mặt chán ghét, chỉ hận không thể trực tiếp ném từ tầng bảy xuống.

“Cái gì mà váy cưới?” Không phải chỉ là bó hoa à, sao lại nói sang váy cưới rồi?

“Cậu có biết câu: “May váy cưới cho người khác mặc” không?” Tống Tư Phi nhấn mạnh ba chữ “may váy cưới”.

Lúc đầu Tô Vãn cũng cảm thấy bản thân phá vỡ kế hoạch của Bạch Điềm, nhưng cứ nghĩ tới kết quả là Hướng Thần vẫn sẽ từ chối, cho nên cô đã nghĩ thông rồi, chỉ là có một điều bị ảnh hưởng.

“Tớ không muốn tỏ tình nữa.”

“Tại sao?” Tống Tư Phi không thể nào hiểu được suy nghĩ của cô, chuyện này là sao vậy, người chịu đả kích đâu có đến lượt cô?

“Nếu như Lạc Viễn cũng từ chối tớ giống như Hướng Thần, tớ thật sự không thể rộng lượng như Bạch Điềm, tớ nhất định sẽ đánh mắng cậu ấy, như thế có phải rất mất mặt không?” Tô Vãn cảm thấy bản thân như thế này chắc chắn sẽ khiến người khác ghét bỏ.

“Quả thực là rất mất mặt.”

“Cậu…”

“Ngay đến cả tỏ tình cũng không dám, lại còn sợ mất mặt.”

“Ừm….” Hoàn Tử nào đó lại chui vào trong chăn, đừng đả kích người khác như vậy chứ.