Anh Rể Đến Rồi

Chương 12: Có thể nào đừng hư vinh như vậy được không?



Lý Văn Học trực tiếp giật lấy hộp quà, giọng điệu mỉa mai nói: “Đưa đây, để tôi xem em rể tôi đã chuẩn bị món quà gì”.

Anh ta xé gói hàng ra và thấy bên trong có một chiếc hộp đen to cỡ lòng bàn tay.

Khi hộp được mở ra, đó là một chiếc đồng hồ màu bạc với mặt số đính đầy kim cương tỏa ánh sáng rực rỡ.

Lý Văn Học thốt lên một cách cường điệu: “Wow, một chiếc đồng hồ kim cương”.

Anh ta giơ ngón tay cái lên với Sở Thiên Hoài: “Em rể thật là hào phóng”.

Kiều Thi Thi nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng quát nói: “Anh nghĩ sao vậy? Anh định làm cho chúng tôi không dám ngẩng mặt làm người nữa sao?”

“Chúng ta không thể mua nổi một món quà quý giá, tôi chắc chắn ông nội có thể hiểu cho, nhưng mua một chiếc đồng hồ giả để làm người khác nhạo báng làm gì?”, Kiều Thư Kỳ hét lên gay gắt: “Họ Sở, tôi thực sự muốn tát chết anh”.

Tất cả bọn họ đều cảm thấy chiếc đồng hồ Sở Thiên Hoài lấy ra là giả.

Thanh âm của Sở Thiên Hoài bình tĩnh truyền ra: “Chiếc đồng hồ này là thật”.

“Không phải là giả sao?”, Triệu Na giơ chiếc đồng hồ truyền tới tay mình lên, cười nhạo: “Chiếc đồng hồ giả này là hàng nhái Cartier, giá gốc hàng chính hãng là 500.000, cho dù có bán cả nhà các người cũng mua không nổi đâu?”

“Em rể, không có tiền mua quà cũng không phải lỗi của cậu, nhưng dùng hàng giả để lừa gạt người khác thì là lỗi của cậu rồi”.

Lý Văn Học cười ha ha nói: “Có thể nào đừng hư vinh như vậy được không?”

Vẻ mặt Kiều Thi Thi lạnh lùng đứng lên: “Đi thôi”.

Nếu tiếp tục ở lại đây thì chỉ tự chuốc lấy nhục mà thôi.

“Đúng vậy, mau rời khỏi đây đi!”. Triệu Na nói bằng giọng điệu mỉa mai: “Có một số người thấp kém thì không nên xuất hiện ở đây, không dưng lại hạ thấp cấp bậc bữa tiệc của gia đình”.

Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Thi Thi trở nên tái nhợt vì tức giận, nhưng cô không thể nói được gì, ai bảo người ta có tiền, có địa vị chứ?

Vẻ mặt của hai vợ chồng Kiều Học Thương cũng vô cùng khó coi.

Sở Thiên Hoài cười lạnh: “Chỉ sợ chiếc đồng hồ mà vợ chồng hai người tặng mới là đồ giả kìa?”

“Chiếc của tôi tặng là hàng giả?”, Lý Văn Học khinh thường nói: “Chó cùng rứt giậu cũng không cần phải nói như vậy chứ?”

Mọi người có mặt tại hiện trường cũng tỏ vẻ mỉa mai.

“Đồ của mình là hàng nhái, mà còn không biết xấu hổ nói đồng hồ của Văn Học là giả, đúng là không biết xấu hổ”.

“Đúng vậy, với thân phận và địa vị của Văn Học, làm sao có thể mua hàng nhái được chứ”.

Sở Thiên Hoài cười khẩy một tiếng, đứng dậy đi đến góc tường, lấy chiếc hộp Rolex từ trong thùng rác ra.

Vẻ mặt của Lý Văn Học thay đổi: “Cậu đang làm gì vậy?”

Sở Thiên Hoài đùa cợt nói: “Là thật hay giả, cứ kiểm tra một chút là sẽ biết thôi”.

Lý Văn Học bước tới giành lấy: “Đồ của tôi sao có thể là đồ giả được? Đưa cho tôi...”

Sở Thiên Hoài nghiêng mình né tránh.

Lý Quốc Lương chán ghét liếc nhìn Sở Thiên Hoài một cái, mở miệng nói: “Văn Học, để cậu ta kiểm tra đi, để ông xem một lát nữa tên bất lực này sẽ kết thúc thế nào”.

“Không được kiểm tra!”. Lý Văn Học sốt ruột kêu lên: “Đây là một sự xúc phạm đối với tôi”.

Chiếc đồng hồ này là hàng nhái cao cấp mà anh ta mua với giá 5.000 tệ, sao anh ta dám để Sở Thiên Hoài kiểm tra thật giả được.

Trước khi anh ta kịp giành lấy chiếc hộp, Sở Thiên Hoài đã gọi đến trang web chính thức của Rolex, mở loa ngoài và quét mã bảo mật trên hộp.

Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến âm thanh máy móc của hệ thống kiểm tra: “Kiểm tra hoàn tất, sản phẩm này là giả!”

Mọi người nhìn nhau, tất cả đều sửng sốt.

Đôi mắt của Lý Văn Học lấp lóe lên vài lần và anh ta hét lớn: “Làm sao nó có thể là giả được? Tôi đã mua cái này ở quầy chính hãng với giá 100.000 tệ”.

Anh ta trưng ra vẻ mặt buồn bã và tức giận.

Sắc mặt của Triệu Na cũng khó coi không kém: “Ông xã, anh mua ở quầy chính hãng nào vậy? Chúng ta đi tìm họ đi”.

Lý Văn Hoá phụ họa: “Đúng vậy, phải vạch trần bọn họ, đúng thật là quá đáng”.