Anh Rể Đến Rồi

Chương 33: Cảm ơn anh



'Võ Nhuệ Phong phất tay, hai người của gã liền tiến lên nâng chị Hồng đi.

Khi Nhiếp Vệ Bình nhìn thấy Võ Nhuệ Phong thậm chí còn đâm cả chị Hồng, anh ta biết răng Võ Nhuệ Phong sẽ không bảo vệ mình, dáng vẻ kiêu ngạo đã biến mất không còn tăm hơi, lúc. này anh ta chỉ cúi đầu, muốn lặng lẽ rời đi.

Tuy nhiên, Võ Nhuệ Phong làm sao có thể để anh ta đi, gã bước tới chặn đường, trầm giọng nói: "Muốn đi cũng được, nhưng phải để lại một tay để giải thích với cậu Sở".

Gã chỉ vào tay còn lại của Nhiếp Vệ Bình, nói: “Giơ tay ra”.

Nhiếp Vệ Bình cả kinh, vội vàng lùi lại, lớn tiếng hét: “Nếu anh dám động vào tôi thì bố của tôi sẽ không tha cho anh!”

“Lấy bố ra dọa tao sao?”, Võ Nhuệ Phong cười lạnh: “Cho dù hôm nay ông ta có ở đây thì tao cũng sẽ đánh gấy tay mày”.

Sắc mặt gã tối sầm, giơ chân đá vào đầu gối của Nhiếp Vệ Bình: “Không muốn gãy tay thì gãy. chân cũng được”.

“Räc” một tiếng, đầu gối của Nhiếp Vệ Bình liền cong gập xuống.

Anh ta ngã xuống đất, ôm đầu gối hét lên mấy lần rồi bất tỉnh vì quá đau đớn.

Hai gã đàn ông cường tráng bước tới, túm lấy quần áo của Nhiếp Vệ Bình, lôi anh ta xuống.

Tưởng Thọ Quang không nghĩ Sở Thiên Hoài sẽ bỏ qua cho mình.

Càng nghĩ anh ta càng sợ hãi, sợ đến mức không kiềm chế được mà tè ra quần.

Mùi hôi thối bốc lên, quần anh ta ướt đắm, nước tiểu tràn ra một vùng rộng và vẫn đang không ngừng chảy xuống

Tưởng Thọ Quang đỏ mặt, chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ nào để chui vào.

Trên mặt Kiều Thi Thi tràn đầy chán ghét, cô không ngờ người bình thường hay khoác lác trước mặt bạn bè như Tưởng Thọ Quang khi đụng chuyện lại hèn hạ nhát gan đến như vậy.

Nhìn thấy Sở Thiên Hoài đang nhìn về phía mình, Tưởng Thọ Quang cắn chặt răng quỳ phịch xuống.

Trong lòng anh ta tự an ủi mình, ngay cả Võ Nhuệ Phong cũng quỳ xuống trước mặt Sở Thiên Hoài thì anh ta có quỳ xuống cũng không có gì đáng xấu hổ.

Các bạn học bên cạnh đều nhìn anh ta băng ánh mắt khinh thường.



Tưởng Thọ Quang tự tát vào mặt mình mấy cái, lớn tiếng nói: "Thật xin lỗi, trước đây tôi có mắt như mù, tôi biết mình sai rồi, lần sau nhất định sẽ không tái phạm, xin hãy tha thứ cho tôi!"

Vừa nói anh ta vừa tự tát vào mặt mình nhiều lần nữa.

Tưởng Thọ Quang dùng sức tát, gương mặt nhanh chóng sưng lên, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Sở Thiên Hoài xua tay nói: "Biến đi, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa".

Sở Thiên Hoài cũng không thèm để ý tới loại tiểu nhân này. "Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã rộng lòng tha thứ".

Tưởng Thọ Quang từ trên mặt đất đứng lên, cúi đầu thật sâu, vội vàng đi ra ngoài

Các bạn học khác cũng lần lượt rời đi.

Cảm xúc của họ rất phức tạp, tất cả bọn họ. lúc này đều hiểu rằng Sở Thiên Hoài đã không còn là Sở Thiên Hoài ngày xưa tùy ý để bọn họ ức hiếp nữa.

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hy vọng của Võ Nhuệ Phong, Sở Thiên Hoài nói với Kiều Thi Thi: "Em chờ anh một chút, anh phải nói với anh Võ vài câu".

Võ Nhuệ Phong vội vàng nói: “Cậu cứ gọi tôi là Phong thôi cũng được”.

Kiều Thi Thi gật đầu: "Tôi ra ngoài chờ anh".

Đây là lần đầu tiên cô cư xử dịu dàng như. vậy trước mặt Sở Thiên Hoài.

Võ Nhuệ Phong vội vàng nói: “Tìm một phòng bao yên tĩnh sắp xếp cho cô Kiều nghỉ ngơi”.

Một nữ phục vụ đưa Kiều Thi Thi đi nghỉ ngơi, còn Sở Thiên Hoài thì đi theo Võ Nhuệ Phong tới văn phòng của gã.

Võ Nhuệ Phong pha một bình Thiết Quan Âm thượng phẩm cho Sở Thiên Hoài, sau đó cung kính đứng trước bàn trà nói: “Xin cậu hãy cứu tôi”.

Sở Thiên Hoài cầm chén trà lên, ngửi hương trà rồi nhẹ nhàng nói: "Đơn thuốc tôi đưa cho. anh, anh đã vứt đi rồi à?"

'Võ Nhuệ Phong cung kính nói: "Trước kia tôi ngu muội không biết gì cho nên không coi trọng lời nói của cậu Sở, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa".

Sở Thiên Hoài nhấp một ngụm trà thơm rồi đứng lên nói: “Khối u của anh vừa mới xuất hiện không lâu. Tôi sẽ châm cứu cho anh, uống thuốc nửa tháng thì sẽ khỏi bệnh”.

'Võ Nhuệ Phong vui mừng khôn xiết, vội vàng hạ thấp người nói: “Cảm ơn cậu Sở, từ nay về sau cái mạng này của tôi thuộc về cậu, cho dù cậu Sở muốn tôi lên núi đao xuống biển lửa thì tôi cũng làm theo".