Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 40: Lời muốn nói



Thương Mộ Nghiêm im lặng nhìn cô, một lúc sau mới trầm ổn mà “Ừ” một tiếng.

Tịch Ngưng nhìn anh có phần không thể nhìn thấu được con người này, anh vừa trầm tĩnh lại che giấu cảm xúc vô cùng tốt, Tịch Ngưng cho dù có là người nhạy cảm hay không thì đều không thể biết rõ tâm trạng của anh.

Vả lại, Thương Mộ Nghiêm cũng chưa từng nói gì về quá khứ trước đó của mình. Chắc là vẫn chưa yên tâm phần nào đó về cô.

Nhìn thấy Tịch Ngưng đang trầm tư suy nghĩ cái gì đó, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm thâm thuý mà cứ cúi đầu nhìn cô, anh cất giọng bình thản:.‘Tối nay rảnh không? Đi phố ăn vặt với anh.’’

Tịch Ngưng như không nghe thấy lời anh nói, đến tận năm giây sau cô mới bắt đầu rục rịch cơ thể, mở to mắt kinh ngạc nhìn anh.

Thật ra trong lòng cô rất vui khi anh chủ động

hẹn cô đi chơi, cô xém chút nữa là quên luôn lời hứa này rồi. Xảy ra nhiều chuyện khiến đầu óc cô trở nên phân tâm. Tham gia kì thi quốc gia, so với mong đợi thì lại là sự thất vọng, sau đó lại là sự lạnh nhạt của Thương Mộ Nghiêm làm cô lầm tưởng anh là muốn giữ khoảng cách với mình.

Tịch Ngưng hơi sững sờ, hạ bộ đồ trên tay xuống, nhớ lại từng biểu cảm khác lạ của mấy ngày nay của Thương Mộ Nghiêm. Rõ ràng mới giây trước nhắn tin vẫn còn rất bình thường, nhưng đến một giây sau lại đột nhiên xa cách với cô, cẩn thận nhớ lại ánh mắt của anh khi nhìn Tư Việt Trầm, lòng bàn tay cô khẽ siết chặt.

Anh là…đang ghen sao?

Không thể nào!

Tịch Ngưng lập tức phản ứng lại.

Thương Mộ Nghiêm nhìn như thế nào vẫn chưa thấy anh mở lòng với cô.

Suy nghĩ lung tung một hồi cũng không tiếp tục suy diễn một thứ không có đáp án, tiếp tục chọn đồ mặc để diện lên tối nay.

[…]

Tại con phố ăn vặt, gần trường Đại Học A.

Tịch Ngưng cầm di động lên, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải:[Em tới rồi. Anh ở đâu thế?]

Tịch Ngưng nhìn đâu cũng thấy toàn là những người xa lạ, đột nhiên không thể phân biệt được Thương Mộ Nghiêm ở đâu trong đám người đó.

Di động trên tay cô run lên, Tịch Ngưng đọc tin nhắn:[Sau lưng em]

Ngay lập tức cô bất giác quay người nhìn ra phía sau.

Thương Mộ Nghiêm một thân áo sơ mi đen, gương mặt anh thanh lãnh trầm ổn, xương quai hàm góc cạnh vô cùng đẹp trai, trên người luôn có một khí chất gì đó vừa lạnh lùng vừa uy nghiêm, một loại cảm giác mà không ai có thể xem nhẹ anh, đến cả đôi mày kiếm đen cũng cho người khác cảm giác đẹp trai đến khó thở.

Hai tay anh đút vào túi quần, ánh mắt sâu thẳm rũ xuống nhìn cô.

Đôi con ngươi có lẽ là do bị đèn đủ màu của buổi trình diễn gần đó chiếu vào nên đột nhiên biến thành một sự dịu dàng ôn nhu khó diễn tả được, dáng người anh rất cao lớn, so với cơ thể cô lại càng to lớn hơn.

Tịch Ngưng mỗi lần nhìn anh đều phải ngước cao đầu lên, nếu không chỉ có thể thấy mỗi lồng ngực Thương Mộ Nghiêm trước mặt.

Thương Mộ Nghiêm nhìn chiếc áo lụa màu nâu nhạt trên người cô, rồi lại nhìn chiếc cổ thiên nga ấy, trên cổ còn buộc một sợi dây lỏng lẻo cùng kiểu với chiếc áo, phía dưới cô diện một chiếc chân váy đen, cuối cùng là đôi boot cao tới tận đầu gối.

Tịch Ngưng thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm, cô có chút xấu hổ mà luống cuống hết tay chân. Giọng khẽ hỏi:’‘Sao…sao thế?’’

Anh không trả lời câu hỏi đó, lại không đầu không đuôi nói:’‘Em thấp.’’

Động tác vuốt tóc Tịch Ngưng khựng lại, chớp chớp mặt, nghi hoặc nhìn anh, biểu cảm gương mặt cũng biến đổi hoàn toàn.

Vậy là từ nảy tới giờ anh không nhìn bộ đồ hôm nay cô mặc mà ngược lại là để ý chiều cao của cô sao?

Tại sao con người này…từ đó không chê cô, bây giờ lại bắt đầu chê cô chứ?

Nhưng không hiểu sao đáy lòng cô rất vui, to gan mà dễ chọt chọt vào lồng ngực anh, cảm nhận được cơ bắp vừa cứng vừa mềm bên trong lớp áo, có một cảm giác thành tựu toả ra.

Rộng lượng bỏ qua cho anh lần này, cô ngọt ngào nói:’‘Vâng, thì em thấp…’’ Cô nói tiếp, vừa trêu chọc vừa thả thính:’’…Nhưng là thấp thỏm mong nhớ anh.’’

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm hơi dao động run lên, lồng ngực cũng chuyển động nhanh hơn hồi nảy. Không kiềm được hỏi:’‘Có giải cuộc thi rồi đúng không?’’

Tịch Ngưng thu lại nụ cười, cười lấy lệ rồi gật đầu:’‘Nhưng em không lấy được giải cao nhất.’’

Thương Mộ Nghiêm nhíu mày, trong đầu hiện lên một câu hỏi cổ quái.

Đó là vấn đề sao?

Thương Mộ Nghiêm phức tạp nhìn Tịch Ngưng, cổ họng khô rát chuyển động lên xuống, như muốn nói cái gì đó quan trọng:’‘Thật ra anh không…’’

Thật ra anh không xem trọng kết quả của em.

Tịch Ngưng nghe thế lại nghĩ tới câu “Thật ra anh không thích em” kia, ngay lập tức khẩn trương mà ngăn anh lại:’‘Đừng! Đừng nói gì cả!’’

Lời còn chưa nói ra hết, tất cả lời nói đều đã bị Tịch Ngưng ngăn lại ngay thời khắc này. Có trời mới biết Thương Mộ Nghiêm đã căng thẳng thế nào khi đối diện với cô gái này, là lần đầu tiên anh căng thẳng, cũng là lần đầu tiên anh muốn cho cô một cơ hội để nhận ra tâm tư của anh, thế mà cô gái đó lại rất ngốc, ngốc tới mức chẳng hề phát giác ra được cái gì từ anh.

Trước đó anh luôn cho rằng là anh xem cô như em gái, tình cảm không rõ ràng cứ thế mà sinh ra, cũng đã nghiêm túc mà suy xét lại hết thảy mọi chuyện.

Từ lần đầu tiên cả hai gặp nhau, tâm tư anh đã không bình tĩnh như vẻ bề ngoài anh thể hiện.

Như khi cả hai tiếp xúc một khoảng thời gian đủ lâu, cô không chủ động tới gặp anh, dù không nói gì nhưng tâm trạng anh đều rất nặng nề và u ám. Khi cách xa cô tận ba thành phố, mỗi ngày dù nhắn tin nhưng anh không kiểm soát được tâm trí mình, cô giống như đã ăn sâu vào trong tâm lý anh, không muốn nhớ nhưng lại không thể không nhớ đến.

Tịch Ngưng vốn bài xích với con trai nhưng lại đột nhiên thân thiết cười đùa cùng một chàng trai khác, khi đó Thương Mộ Nghiêm đã cố kiềm chế cảm xúc khó chịu trong lòng.

Đến khi, anh biết Tịch Ngưng vì không đạt kết quả như đã hứa mà nuốt đi lời tỏ tình trước đó. Lúc đó Thương Mộ Nghiêm thật sự không muốn nhìn mặt cô, cũng rất giận cô tới mức không còn chút kiên nhẫn nào.

Anh chính là đợi cô dùng thành tích đó để tự có thêm động lực tỏ tình với anh, cuối cùng chỉ vì một cái thành tích không như ý đó lại bỏ qua hết mọi thứ.

Ai nói anh xem trọng thành tích của cô?

Thái độ anh đã rõ như ban ngày thế mà cô còn chưa hiểu sao?

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô chằm chằm.

Tịch Ngưng từ từ hạ cánh tay xuống, mím môi rồi cẩn thận nói:’‘Tháng tiếp theo em sẽ tham gia cuộc thi quốc tế, nên là…anh đừng tránh em nhá?’’

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, lạnh lùng mắng:’‘Đồ ngốc!’’

Tịch Ngưng hoang mang nhìn anh, lại cụp mắt nhìn xuống đất, gật đầu:’‘Lần này em sẽ đem giải cao nhất về mà…’.

‘‘Vậy lần sau không thể liền bỏ qua chuyện này?’’

Tịch Ngưng bị Thương Mộ Nghiêm nhất thời làm cho ngây người, nhìn anh như còn kích động hơn cả cô vậy. Cô lại nghĩ rằng anh bắt đầu bực bội với chuyện cô đem ra anh quay tới qoay lui.

Cô nhìn anh, không biết nên giải thích như thế nào:’‘Em không muốn bị chê cười khi ở cạnh anh đâu.’’

Anh nhíu mày, giọng nói lạnh băng:’‘Ai chê cười?’’

Tịch Ngưng suy nghĩ rồi lắc đầu:’‘Em không biết. Nhưng chắc chắn sẽ có.’’

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm nheo lại, cô có thể cảm nhận được một luồng sát khí từ anh khiến bầu không khí xung quanh như giảm xuống âm độ, cô mặc áo lụa mỏng, sởn gai óc rồi tự xoa xoa hai cánh tay mình, lại như cảm nhận có gì đó rất lạ từ anh.