Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 59: Đối xử khác biệt



Sáng ngày hôm sau.

Chuông đồng hồ báo thức tám giờ lại inh ỏi vang lên, Tịch Ngưng nheo mắt rồi giơ tay lên chạm vào mặt bàn, mơ mơ màng màng tắt đi đồng hồ báo thức.

Cô chậm rãi ngồi dậy, che miệng ngáp một cái, hai mí mắt nhắm nghiền không thể mở nổi, cũng không ý thức được trong phòng vẫn còn người khác đứng ở chỗ không xa nhìn cô.

Gương mặt Tịch Ngưng bần thần ngồi trên sofa, chớp chớp mắt tỉnh dậy, vừa ngốc nghếch lại buồn cười, dù không trang điểm nhưng đôi mắt cô vẫn cực kì hút hồn, làn da cũng được chăm sóc rất tốt, mái tóc tuy ngắn nhưng lại rất khoẻ mạnh, đôi môi hơi phiếm hồng tự nhiên.

Gương mặt tràn ra sự trẻ con không thể phủ nhận.

Tịch Ngưng đưa tay lên dụi dụi mặt cho tỉnh táo lại, khi lấy tay xuống mới mở mắt ra. Ngơ ngác nhìn xung quanh.

Khi ánh mắt cô và Thương Mộ Nghiêm vô tình chạm nhau, sợ ngạc nhiên trong mắt cô đặc biệt thấy rõ ràng. Ngay giây sau cô đã đem tay che hết nguyên mặt mình lại.

Kinh ngạc nói:’‘Anh…anh chưa đi sao?’’

Thương Mộ Nghiêm:’‘Ừ.’’

Tịch Ngưng thật sự cuống cuồng lên, cô là người tuy sẽ không đua đòi mỹ phẩm nhưng lại rất chú ý đến hình tượng, cô bây giờ là để mặt mộc, đều này lại là đều cô không muốn cho Thương Mộ Nghiêm xem nhất

Thế là Tịch Ngưng vội vội vàng vàng cúi đầu đứng lên từ sofa đi vào phòng tắm. Gáp gấp đóng cửa lại, tiếng động trong phòng thoáng chốc đã yên tĩnh trở lại.

Nhưng tầm vài phút sau di động anh lại có thông báo

Người nhắn là Tịch Ngưng.

Thương Mộ Nghiêm hừng hờ liếc nhìn vào phòng tắm.

Ngón tay với khớp xương thon dài của anh cầm di động lên, mở lên xem tin nhắn:’‘Anh xuống cùng mọi người trước đi, em trang điểm không mau. Anh cứ xuống trước đi ạ.’’



Tịch Ngưng vừa thoa sữa rửa mặt lên tay tạo bọt vừa nhìn điện thoại, vẫn là một sự im lặng. Cô nhìn bản thân mình trong gương, thoa bọt kem lên mặt rồi rửa lại với nước.

Chắc là, anh đã đọc rồi đi?

Tịch Ngưng lấy đồ trang điểm từ trên kệ của phòng tắm xuống, cột tóc gọn gàng rồi bắt đầu trang điểm.

May mắn là tối hôm qua cô để quên túi trang điểm trên kệ nên bây giờ mới có cái mà sài, nếu bây giờ cô để quên bên ngoài lỡ như Thương Mộ Nghiêm vẫn còn ở đó thì thật sự không biết làm thế nào.

Tịch Ngưng quan sát di động gần mười phút, vẫn không thấy đối phương phản hồi.

Khoảng ba mươi phút sau Tịch Ngưng bước ra ngoài, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng lại rất tinh sảo, cả gương mặt đều như ẩn chứa vẻ đẹp đơn thuần trong sáng tự nhiên lại có chút quyến rũ chưa được nở rộ ra hết.

Tịch Ngưng hé cửa phòng tắm ra, đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng gọn gàng yên tĩnh chỉ có mình cô.

Tịch Ngưng thở phào một cái. Đi ra bên ngoài lấy balo từ trên kệ xuống, từ trong đem ra một bộ quần áo đã được xếp lại ngăn ngắn, cầm thêm máy làm tóc mà trở lại phòng tắm.

Khi hoàn tất, nhìn bản thân mình trong gương mà chỉnh sửa lại một cái, đánh giá rồi tự hài lòng.

Cô mặc một chiếc áo cánh dệt kim mỏng dài tay dáng rộng, bên trong còn ẩn ẩn hiện hiện thấy màu áo lót đen gợi cảm.

Có thể thấy được phần da thịt trắng nõn được giấu bên trong lớp áo. Trên phần ngực ngay chính giữa có một hình xăm với font chữ Gothic tiếng Pháp, phần eo thon gọn nhỏ cách một lớp vải mỏng như xuyên thấu thấy rõ, chiếc quần Jean xanh rộng từ phần hông trở xuống lại có độ cong đẹp đến hút hồn.

Đối với cô kiểu ăn mặc lộ da thịt này ở Châu Âu rất bình thường, nhưng khi cô về đây thì rất hạn chế ăn mặc quá lộ da thịt. Bây giờ lại đi biển, mặc thế này chắc hẳn không quá bị soi mói nhỉ?

Cuối cùng là cô mang một đôi dép sandal vào rồi bước đến phía cửa.

Tịch Ngưng mở cửa, ung dung ra khỏi phòng.

Khi cô còn đang tận hưởng không gian của riêng mình thì bất ngờ thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc đứng dựa lưng vào bức tường cạnh cửa phòng.

Tịch Ngưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy, ý cười trên gương mặt thu lại, sững sờ nhìn.

Cả cơ thể cô đột nhiên cứng đờ.

Cô đưa mắt nhìn chằm chằm Thương Mộ Nghiêm.

Nửa xương quai hàm Thương Mộ Nghiêm góc cạnh lại mạnh mẽ, chiếc cằm thon gọn, mũi cao thẳng tắp hoàn hảo, đôi mắt lạnh nhạt im lặng đứng đó khoanh tay dựa lưng vào tường.

Vừa nghe tiếng mở cửa Thương Mộ Nghiêm hơi nghiêm đầu sang nhìn, ánh mắt hừng hờ lạnh nhạt mà nhìn cô.

Tịch Ngưng kinh ngạc tới mức không nói năng được gì, cô không nghĩ rằng Thương Mộ Nghiêm sẽ ra bên ngoài đứng đợi cô, cô còn cho rằng là anh đã xuống dưới đại sảnh cùng mọi người cho nên tốc độ thay đồ cũng có chút chậm rãi từ tốn, thời gian cô chuẩn bị…

Ít nhất là gần một giờ đồng hồ.

Vậy là anh đứng đợi cô tận một tiếng đồng hồ sao?

Lần đầu tiên cô đưa một người con trai đợi chờ, nhưng không ngờ lại là tình huống quái gỡ này.

Cô mím môi, khó khăn hỏi:’‘Anh…vì sao không xuống trước?’’

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, không lên tiếng, lại tựa như suy nghĩ rất lâu, giọng nói có chút khàn khàn nhưng lại sự dịu dàng mà đến cả chính anh cũng không nhận ra, trầm giọng đáp:’‘Đợi em.’’

Tịch Ngưng nghiêm túc nhìn anh.

Không biết có phải là xấu hổ vì để anh đợi lâu hay là do câu nói của Thương Mộ Nghiêm mà hai bên má cô chuyển sang màu đỏ như quả táo.

Trong mắt xuất hiện ý phức tạp.



Dưới đại sảnh, phòng ăn.

Khi cả nhóm đã có mặt đầy đủ chỉ còn thiếu mỗi Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm. Họ không đợi hai người đó, quyết định gọi món trước.

Đợi họ ghi lại danh sách những món ăn thì Tịch Khương và Tịch Khải đi đến quầy gọi món.

Nhìn thấy cả hai anh em họ Tịch đi xa, một người trong đó ra hiệu cho cả nhóm lại gần, sau đó nhỏ tiếng hỏi:’‘Các cậu có thấy tối qua Thương Mộ Nghiêm và em gái Tịch Khương đi dạo biển riêng không?’’

Một người trong đó nhanh miệng nói:’‘Làm sao không thấy được? Tôi còn nhớ rõ cậu ta còn chủ động giúp đỡ con bé đó mà.’’

‘‘Có phải hoi đang tìm hiểu nhau không vậy?’’

‘‘Cậu là đồ ngốc sao? Trong trường mình cậu ấy khó tiếp xúc thế nào cậu còn chưa biết qua à? Một em gái vô hại như Tịch Ngưng không có khả năng đó đâu.’’

Một người cãi lại:’‘Vậy cậu nói xem vì sao Thương Mộ Nghiêm cậu ta lại đối tốt với Tịch Ngưng đến thế.’’

Anh ta suy nghĩ rồi nhún vai:’‘Có thể là xem con bé đó là em gái. Các cậu cho rằng với tính cách cầu toàn, trầm ổn lạnh lùng đó có thể thích ai được chứ? Đôi mắt của cậu ta nhìn người rất cao, cả Giang Lâm này có mấy nữ sinh phù hợp đứng kế cậu ấy. Cậu ấy là con cháu nối dõi trong Tứ Đại Gia Tộc đó. Một người như thế…rất kiêu ngạo.’’

‘‘Không! Tôi lại nghĩ theo ý đầu.’’

‘‘Cậu đúng là ngốc! Tôi thấy Hứa Quáng nói đúng, một người như cậu ta không dễ nhìn trúng ai đâu. Tính cách đó của Thương Mộ Nghiêm cũng không phải tuýp người dễ bắt chuyện làm quen. Có thể là do Tịch Khương giới thiệu rồi họ mới thân thiết như vậy.’’

‘‘Vậy là cậu dở rồi. Chúng ta là bạn cậu ấy chơi vài năm, so với Tịch Ngưng lại càng thân thiết hơn, nhưng có bao giờ các cậu thấy cậu ấy vì ai mà giúp đỡ này nọ chúng ta chưa? Chơi cùng cậu ta đến nay đã ba năm, tôi chưa từng thấy cậu ta nói chuyện cùng cô gái nào khác mà có thái độ không lạnh không nóng thế ngoại trừ con bé Tịch Ngưng đó hết. Với cả, nếu cậu cho rằng Mộ Nghiêm xem Tịch Ngưng là em gái thì thử nhìn ánh mắt cậu ta khi nhìn con bé đó thử đi. Đặc biệt dịu-dàng!’’

Mọi người không ai đáp trả lại, vì ai cũng ngầm thừa nhận câu nói này.

Cô ấy thấp giọng kết luận một câu:’‘Không bao lâu nữa họ chắc chắn sẽ yêu đương cho xem.’’

Vừa đúng lúc Tịch Ngưng đi xuống, nghe loáng thoáng được câu cuối còn cho rằng là họ đang trò chuyện về ai đó nên cô cũng không xen vào.

Kéo ghế ngồi xuống bàn.

Đàn chị đó vừa nói xong về cô lại thấy Tịch Ngưng ngồi vào bàn lại kinh hãi không thôi, trái tim vì chột dạ mà xém rơi ra ngoài.

Cả đám cũng kinh ngạc nhìn nhau mà tự động tách ra, không biết cô đã nghe được bao nhiêu nhưng nhìn cô lại không có phản ứng gì, nên họ đoán là cô vẫn chưa biết gì về thứ họ đang nói.

Cả bọn nhìn cô một cái, lại đưa mắt thăm dò nhìn sang quầy lựa món, không khó mà bắt gặp thân ảnh cao lớn đỉnh đạc nổi bật đứng ở cạnh quầy lấy thức ăn kia.

Họ đoán không sai.

Quả nhiên là lại đi chung.