Ánh Sao Chờ Đợi Em

Chương 120



Ngày 17 tháng 3, đoàn phim 《 Phượng hoàng phi thiên 》 tổ chức họp báo sau khi về nước, hơn trăm phương tiện truyền thông được mời đến hiện trường.

Đây là sự kiện mọi người trông đợi từ lâu, các ký giả đều có vô số vấn đề muốn hỏi, ở dưới loại tình huống này, tuy rằng còn có không ít người cảm thấy hứng thú đối với tin đồn tình cảm giữa Nghi Hi cùng Hứa Mộ Châu, đều biết rõ nặng nhẹ. Uy lực cường đại của giải Oscar ban tặng, cùng ngày trọng điểm sự chú ý của mọi người như cũ quay chung quanh phim điện ảnh này, cũng không có chạy lệch sang chỗ khác.

Ngay cả kế hoạch mới nhất của Lê Thành Lãng, cũng chỉ được nhắc đến đơn giản. Đối với thăm hỏi của truyền thông, Lê Thành Lãng thản nhiên nói: "Đúng là tôi đang chuẩn bị cho tác phẩm mới của chính mình, nhưng trước mắt còn trong giai đoạn sửa kịch bản, chọn lựa diễn viên cũng chưa đăng lên nhật báo."

Đây là đang phủ nhận tin đồn Lữ Yên sẽ tham gia, ký giả lại hỏi: "Vậy anh sẽ mời Nghi Hi đóng nữ chính sao? Hợp tác hai lần, ấn tượng của anh với cô ấy chắc rất sâu đậm?"

Lời nói này mang mấy phần trêu ghẹo, Lê Thành Lãng nhìn Nghi Hi đang đứng bên cạnh Khương Bính Kỳ, khẽ cười:"Nếu như có cơ hội thích hợp, tôi đương nhiên hi vọng có thể tiếp tục hợp tác cùng Tiểu Hi. Dù sao, cô ấy vẫn luôn là diễn viên tôi vô cùng yêu thích."

Được tiền bối khen ngợi như vậy, ký giả lập tức hỏi Nghi Hi, nghe ngóng cô có biết Lê Thành Lãng đang chuẩn bị quay phim mới không. Nghi Hi nói: "Thật ra những người bạn bên cạnh thầy Lê đều biết, không phải anh ấy thi vào Thủ Ảnh để làm đạo diễn sao, tác phẩm mới cũng là kế hoạch từ lâu, nhưng tình tiết cự thể thế nào tôi cũng không rõ lắm. Về chuyện tìm tôi đóng nữ chính... Nếu thầy Lê mời, đương nhiên là vinh hạnh của tôi, có điều lịch trình của tôi cũng rất bận, thầy nhớ sớm thông báo với người đại diện của em!"

Cô nói xong còn chớp mắt, bởi vì biết hai người có quan hệ tốt, ký giả hiểu ngay đây là cô đang chọc Lê Thành Lãng, vô cùng phối hợp nở nụ cười.

Lê Thành Lãng khẽ nhếch khóe môi, tầm mắt xẹt qua gò má Nghi Hi. Nhưng mà cô rõ ràng phát hiện ánh mắt của anh, lại không có bất cứ phản ứng nào, như cũ chuyên chú nhìn chằm chằm vào microphone trong tay.

Lông mày của Lê Thành Lãng hiếm thấy hơi nhăn lại.

Sau họp báo, nhà sản xuất tổ chức một bữa tiệc long trọng, tại đại sảnh tầng ba của khách sạn nào đó. Ngoài các diễn viên trong phim, rất nhiều ngôi sao cũng được mời đến, bên tổ chức trải thảm đỏ tại cửa lớn, hai bên chật ních fan và cánh báo chí, các ngôi sao với trnag phục lộng lẫy đến tham dự, trường hợp náo nhiệt như vậy, nhìn qua không khác gì sự kiện điện ảnh.

Bởi vì là tiệc mừng công của 《 Phượng hoàng phi thiên 》, lại có cả đạo diễn Khương Bính Kỳ và Lê Thành Lãng, đương nhiên sẽ được nhiều người ủng hộ. Vốn cho phép các diễn viên mời bạn tốt của mình trong giới, không nghĩ rằng bạn tốt lại mang bạn tốt, lấy cách này lấp đầy, cuối cùng số người tới hoàn toàn vượt ra ngoài dự tính.

Cũng không trách quần chúng nhiệt tình, tiệc mừng công của phim nước ngoài hay nhất Oscar, nghĩ cũng biết sẽ xuất hiện không ít thì nhiều lão đại trong giới, ẩn giấu rất nhiều cơ hội. Hơn nữa cho dù không tìm được tài nguyên nào, có thể xuất hiện một chút trước mặt nhà sản xuất và đạo diễn cũng là thu hoạch xa xỉ, huống chi trước cửa khách sạn còn được vây kín bởi cánh nhà báo, hiếm khi có được cơ hội xuất hiện trước nhiều ống kính như sao có thể bỏ qua?

Vì thế 7 giờ tối hôm đó, màn đêm vừa buông xuống Bắc Kinh, cũng là lúc sự kiện này chính thức mở màn. Bạn tốt nhiều năm của Lê Thành Lãng - Tống Chấp, Trương Tư Kỳ - vừa hoàn tất các cảnh quay trong phim mới, Phạm Tư Quân - trước mắt còn đang nghỉ ngơi, thầy giáo đại học của Nghi Hi - Khương Nham, Thái Kiệt Hồng cùng bạn gái Hạ Tâm Đồng, đã từng hợp tác với Lê Thành Lãng – Chu Bội Bội, cùng Nghi Hi tranh giành nhiều năm - Tống Phỉ Nhi, Cung Văn Phi - diễn viên Hồng Kông đã từng đóng trong 《 Đoạt cung 》, còn cả Chu Dĩnh Khiết được coi là tiểu hoa đán sau 80 có diễn xuất tốt nhất...vv. Những người này trước sau đi qua thảm đỏ, mỗi một người đều kích thích khiến fan phải hét lên, đèn flash không ngừng lóe lên, bọn họ mỉm cười vẫy tay về hai phía, bảo đảm chắc chắn dáng vẻ tao nhã mê người của bản thân đã được chụp lại.

Ngoài các diễn viên, Nhạc Tiểu Sơn, Từ Lập, Bạch Khánh Xuân cùng Chu Hạnh Phương và hơn mười vị đạo diễn khác cũng đến hiện trường. Bình thường, những người này trừ lễ trao giải, rất ít trường hợp sẽ xuất hiện cùng lúc, bây giờ lại vì 《 Phượng hoàng phi thiên 》 tập hợp đông đủ. Quả nhiên Oscar hoàn toàn khác với giải thưởng điện ảnh bình thường, đủ để các vị lão làng phải cúi đầu.

Không giống với lễ tuyên bố, tiệc tối không cho người ngoài vào, truyền thông chỉ có thể chen ở bên ngoài chụp ảnh các ngôi sao tiến vào hiện trường. Cũng có người chưa từ bỏ ý định dùng đủ các thủ đoạn, mưu đồ lừa dối để qua cửa, dù sao trường hợp như vậy, chỉ cần vào được bên là có thể lấy được tin tức độc quyền, chữ lợi trước mắt ai còn lòng dạ mà quản những cái khác.

Lúc các phóng viên còn vò đầu bứt tai làm thế nào để vào được, bên trong đã ăn uống linh đình, nhảy nhót hát hò. Trương Tư Kỳ cầm chiếc túi xách màu trắng, mỉm cười cùng Nghi Hi ôm ấp:"Tiểu Hi, đã lâu không gặp, đêm nay em rất đẹp!"

Nghi Hi cũng cười trả lời: "Chị Tư Kỳ có thể tới đúng là quá tốt. Chị Tiểu Nhã nói gần đây chị cần phải nghỉ ngơi, em còn không dám mời chị đến!"

Nghi Hi ở giải Oscar lựa chọn lễ phục màu xanh khiêm nhường, tỏa ra khí chất phụ nữ phương Đông uyển chuyển hàm xúc nhu mỳ, đêm nay lại thay đổi 1800, lựa chọn lễ phục màu đỏ, ngay cả nhãn mác cũng là Valentino khí thế khinh người. Mái tóc dài búi cao, đôi môi đỏ mọng, màu mắt vàng nhạt. Cô rất ít khi trang điểm theo kiểu nữ vương, không hề yếu đuối, yểu điệu mà cao gầy, chỉ cần đứng đó hơi liếc nhìn toàn trường.

Đối với phong cách như vậy, không ai cảm thấy không thích hợp, đêm nay cô vốn nền là nữ chính, trở thành tiêu điểm cũng là lẽ thường.

Trương Tư Kỳ nghe vậy sờ sờ bụng. Chị mang thai còn chưa tới ba tháng, tuy rằng bây giờ còn giấu diếm bên ngoài, nhưng đa số bạn bè bên cạnh đều biết.

"Chị cũng không nghĩ rằng bé sẽ tới vào lúc này. Em không biết đâu, quay phim được một nửa mới biết đang có thai, nhà sản xuất suýt thì bị chị dọa chết, sợ sẽ bởi vậy mà chậm trễ tiến độ."

Nghi Hi cười đến nghẹn, lỗ tai đeo ngôi sao kim cương lộng lẫy. Trương Tư Kỳ cảm thán nói: "Không nói chuyện đó nữa, em đó hiện tại đúng là xuân phong đắc ý, thật là làm cho người ta ghen tị!"

Nghi Hi nói: "Cho dù người khác nói như vậy, chị Tư Kỳ vừa xuất đạo bộ phim đầu tiên đã giành được ảnh hậu, nói như vậy không phải đang làm tổn thương em sao?"

Trương Tư Kỳ cười lớn:"Ai dám tổn thương em! Mấy hôm trước chị còn nói với Simon, may là không xuất đạo cùng thời với em, nếu không hai ta khẳng định là tử địch. Có khi chị cũng không đấu với Lư Yên, mà liên hợp lại cùng nhau đối phó em!"

Vẻ mặt Nghi Hi khẽ thay đổi, Trương Tư Kỳ quay đầu đánh giá bốn phía:"Có điều tối nay Lư Yên lại không tới, đúng là khiến cho chị giật mình. Gần đây cô ta lại quấn quýt lấy Lê Thành Lãng em biết khong? Dai như đỉa vậy, chị cũng phải bội phục."

Nghi Hi: "Biết một chút."

Trương Tư Kỳ đụng đụng vai cô:"Sao thế? Em sẽ không ghen với Lư Yến chứ? Cô ta không làm trò, nếu Lê Thành Lãng để ý đến cô ta, có thể trì hoãn đến tận bây giờ sao? Em trẻ trung xinh đẹp hơn cô ta, chị mà là Lê Thành Lãng cũng biết nên chọn ai!"

Trên mặt chị ấy thể hiện "Tiểu cô nương đúng là buồn lo vô cớ", Nghi Hi thấy mà bất đắc dĩ, còn chưa kịp giải thích gì, liền thấy một trong những người vừa bị hai chị em bàn tán bước tới.

Lê Thành Lãng trước tiên ôm Trương Tư Kỳ một cái:"Sức khỏe vẫn tốt chứ? Nếu mệt thì nhất định phải nói với anh."

Trương ảnh hậu cao ngạo nói: "Rất tốt. Cho dù mệt mỏi, cũng có Mike chiếu cố em, không cần đến anh đâu."

Lê Thành Lãng xoay người, mỉm cười liếc sang Nghi Hi. Vẻ mặt lúc anh nhìn qua không khác gì so với ngày thường, nhưng Trương Tư Kỳ quen biết anh nhiều năm, lập tức nói: "Vừa rồi nói chuyện xong hơi mệt. Hai người tán gẫu đi, em đi tìm ông xa đây!"

Trương Tư Kỳ biết điều rời đi, Lê Thành Lãng nắm lấy tay Nghi Hi, lập tức kéo cô đi ra ngoài. Nghi Hi cố gắng giãy dụa, nhưng anh nhìn qua ôn hòa, động tác lại hiếm khi cường thế, cô cũng không thể làm động tác quá mạnh vì mặc lễ phục, cứ như vậy nửa tự nguyện nửa bị ép, cùng anh đi ra ban công.

Cô rốt cục hất tay anh ra: "Anh làm cái gì vậy?"

Lê Thành Lãng thản nhiên nói: "Không làm gì cả, chỉ là có điều muốn hỏi em. Chỗ này tương đối thích hợp."

Trên ban công từng trận gió lạnh thổi tới, hai tay Nghi Hi ôm lấy cánh tay trắng trẻo lộ ra bên ngoài, lập tức lạnh run co rúm lại. Anh thấy thế cởi áo khoác âu phục xuống, muốn khoác cho cô nhưng lại bị từ chối: "Không cần. Anh nói đi, nói xong em liền vào trong."

Lê Thành Lãng đem áo khoác vắt lên cánh tay, lẳng lặng nhìn cô. Anh đêm nay không đeo kính áp tròng, đeo chiếc kính không gọng trên sống mũi, nhìn qua văn nhã mà tuấn tú. Nhưng cũng bởi vì thấu kính ngăn cản, làm cho người ta khó mà trực tiếp thấy được ánh mắt anh, càng không có cách gì nhanh chóng phán đoán tâm tình của anh giờ phút này.

Anh nói: "Em hiện tại còn giận anh à? Anh cho rằng, chúng ta đã nói rất rõ ràng."

Tin tức đêm đó vừa ra, anh liền giải thích với Nghi Hi, anh không hề quyết định tìm Lư Yên đóng nữ chính, ký giả chỉ là ăn nói lung tung. Thậm chí hôm đó Lữ Yên sẽ xuất hiện ở đấy cũng làm cho anh bất ngờ, anh vốn đặc biệt đi bái phỏng đạo diễn Từ Lập.

Lúc ấy Nghi Hi biểu hiện hết sức bình tĩnh, nhưng hôm nay gặp mặt lại là thái độ hoàn toàn khác

Nghi Hi nói: "Đúng rất rõ ràng. Cho nên, em không có tức giận vì Lư Yên, yên tâm đi."

"Vậy thì vì cái gì?"

Nghi Hi mím chặt môi, Lê Thành Lãng đi qua, không để ý cô kháng cự, cưỡng ép đem áo khoác khoác lên người cô. Sau đó anh cách áo khoác giữ lấy bờ vai cô, nghiêm túc nói: "Tiểu Hi, anh hi vọng em có gì bất mãn thì nói với anh. Cứ kìm nén không chịu nói ra, không có gì giúp ích cho mọi chuyện."

Dường như anh lúc nào cũng muốn dạy dỗ cô, lần trước có tin đồn về cha mẹ cô, anh cũng nói với cô, hiện tại đi tìm Thẩm Nhất Lộ phát hỏa không có bất cứ ý nghĩa gì.

Anh bổ sung nói: "Em quên sao? Chúng ta đã từng nói phải đối xử thẳng thắn thành khẩn với nhau."

Nghi Hi bỗng nhiên ngẩng đầu: "Vậy anh thì sao?Những gì nên nói, anh cũng nói với em sao?"

Lê Thành Lãng sững sờ. Mắt Nghi Hi sáng như đuốc, bức anh trong nháy mắt xuất hiện né tránh, cô thấy thế lập tức biểu lộ ra ý tức giận:"Anh luôn miệng nói phải tin tưởng lẫn nhau, thẳng thắn thành khẩn với nhau, nhưng anh thì sao? Anh có việc giấu em, đúng không? Đừng tưởng rằng em ít tuổi, thì dễ lừa!"

Có vài chuyện là mấy ngày nay mới phát hiện có chỗ nào đó không đúng. Trước đó cô và Lê Thành Lãng tức giận, anh lại thuận theo cùng cô chiến tranh lạnh, nếu chuyện này đổi thành Hứa Mộ Châu làm thì chẳng có gì kỳ quái, nhưng đặt trên người Lê Thành Lãng thì không thích hợp cho lắm. Giống như Hứa Mộ Châu phân tích, ngay cả anh ta cũng biết cô rất nhạy cảm đối với những chuyện liên quan đến Thẩm Nhất Lộ, Lê Thành Lãng tận mắt chứng kiến cô bị tát, đối với việc này cảm nhận phải càng sâu mới đúng. Càng đừng nói đến anh là người tâm tư tinh tế như vậy, căn bản không có khả năng sau khi đã giẫm phải bãi mìn của cô, còn dứt khoát bỏ mặc cô, làm cho sự tức giận của cô càng tăng thêm.

Đương nhiên, nếu như anh cũng bị cô chọc tức, cho nên không muốn tiếp tục chăm sóc cô điều này cũng có thể lý giải. Nhưng biểu hiện lúc sau của anh, chẳng hề giống bởi vì sự tức giận ngày đó. Anh không có cảm thấy cô "Cố tình gây sự" cho nên phiền chán, vậy vì sao lại đối với cô không nghe không hỏi, chẳng sợ cô cùng người đàn ông khác có tin đồn tình cảm?

Trừ phi, xảy ra chuyện gì đó cô không biết, có liên quan đến Thẩm Nhất Lộ và Lương Cách. Cho nên, anh mới có thể lảnh tránh sự kiện này.

Lê Thành Lãng: "Em vì cái gì lại có ý nghĩ này?"

Nghi Hi: "Anh mấy ngày nay biểu hiện quá kỳ quái, lẽ nào ngay cả điều này em cũng nhìn không ra, uổng phí bên anh hai năm qua!"

Lê Thành Lãng trầm mặc. Nghi Hi giả vờ không có gì nhìn nơi khác, dư quang lại nhịn không được lướt đến trên người anh.

Kỳ thật cô không tức giận như biểu hiện bên ngoài, không để ý đến anh một nửa là sách lược, cô chỉ nghĩ thông qua cách này buộc anh nói ra, tới cùng đang giấu diếm cái gì.

Thật lâu sau, dường như Lê Thành Lãng rốt cục quyết định chủ ý, nhìn cô nói: "Anh không có cái gì giấu diếm en. Là em nghĩ nhiều."

Sắc mặt Nghi Hi biến đổi:"Anh nói cái gì?"

Lê Thành Lãng không nhắc lại, hiển nhiên là biết cô đã nghe rõ. Nghi Hi nhìn chằm chằm một lúc lâu, rốt cục gật gật đầu, bắt đầu không nói một lời cởi áo khoác.

Anh đẩy kính mắt, đi tới ôm cô vào trong lòng, Nghi Hi cắn răng không nói, hạ quyết tâm cùng anh phân cao thấp tới cùng. Đang lúc giành giật thì chiếc điện thoại trong túi áo rung lên, Nghi Hi vừa rút ra nhìn thử, ánh mắt nhất thời lại lạnh đi ba phần.

"Đây chính là không có gì của anh đi?" Cô khinh thường nói.

Đem điện thoại đưa cho anh, lại thuận tay đem áo khoác ném xuống đất, cô đầu cũng không ngoảnh lại đi vào trong. Lê Thành Lãng nhìn bóng lưng cô, tìm vài giây ổn định tâm tình, rốt cục mới ấn xuống nút nghe.

"Cô Thẩm, có việc gì sao?"

Nghi Hi một lần nữa trở lại đại sảnh, cảm giác bên trong còn ngột ngạt hơn so với vừa nãy. Người phục vụ từ bên cạnh đi qua, cô thuận tay lấy một ly champagne, cũng không thèm ngó liền uống cạn một hơi.

Hạ Tâm Đồng đi đến bên cạnh:"Mượn rượu giải sầu? Có chuyện gì không vui thì nói ra, để tớ vui cái."

Nghi Hi cười khổ:"Đừng trêu tớ, gần đây thật là sứt đầu mẻ trán."

Hạ Tâm Đồng nhún nhún vai:"Chúng ta đúng là chị em tốt mà, ngay cả xui xẻo cũng tới cùng nhau."

Nghi Hi kinh ngạc: "Cậu sao thế?"

Vẻ mặt Hạ Tâm Đồng không hề thay đổi, Nghi Hi bỗng nhiên nghĩ tới, trước đây có tin đồn bên Đài nói tình cảm của cậu ấy với Thái Kiệt Hồng phát sinh biến cố, kinh ngạc nói: "Không phải đi, tin đồn đó là thật?"

Hạ Tâm Đồng cười cười:"Cậu nói xem, giờ mình quay về đại lục đóng phim, có còn kịp không?"

Điều này không khác gì thừa nhận cậu ấy và Thái Kiệt Hồng quả thật có vấn đề. Nghi Hi nhìn Hạ Tâm Đồng tuy rằng trên mặt nở nụ cười, trong mắt lại vô cùng u ám, nhưng đêm nay cậu ấy lại xuất hiện cùng Thái Kiệt Hồng, xem ra tình huống bên phía cậu ấy cũng tế nhị.

Nghi Hi kéo chặt cánh tay cô:"Muốn tâm sự không? Dù sao hiện tại tớ không lo nợ nhiều, cậu nói cái gì tớ cũng nghe."

Hạ Tâm Đồng đụng đụng đầu cô, may là khí lực nhẹ, không có phá hỏng kiểu tóc của cô:"Thật ra rất nhàm chán, tháng trước phim của tớ với Lý Minh Tuấn phát sóng không tệ. Người nhà anh ấy không đồng ý quan hệ của chúng tớ, nói yêu đương thì không sao, kết hôn thì tuyệt đối không cho phép. Anh ấy là do mẹ một mình nuôi nấng lớn lên,tình cảm mẹ con rất sâu, tớ không nghĩ ra cách nào..."

Cô ấy nắm thật chặt tay Nghi Hi:"Tiểu Hi, có lẽ mình thật sự phải trở về. Không nghĩ rằng đi đến một bước này, mình như cũ nhìn không ra tương lai của chúng mình, sớm biết vậy thì tội gì làm khổ nhau lâu như vậy... Nhưng mà không sao cả, mình vốn không thích Đài Loan, nơi đó thức ăn cũng không hợp, mình mỗi lần về Bắc Kinh đều thèm ăn muốn chết. Trở về cũng tốt."

Lời nói phía sau, hoàn toàn là đang tự thôi miên mình. Hạ Tâm Đồng là cô gái Bắc Kinh hoạt bát phóng khoáng, Nghi Hi rất ít khi nghe thấy khẩu khí suy sụp như vậy của cậu ấy, mà đã hơn một lần là bởi vì Thái Kiệt Hồng.

Quả nhiên phụ nữ đều giống nhau, bất luận mạnh mẽ cỡ nào, vĩnh viễn đều bị người mình thích làm tổn thương.

Hai người đứng một lát, Hạ Tâm Đồng bỗng nhiên lắc lắc tay cô:"Được rồi, hôm nay là ngày lành, đừng ủ rũ như vậy! Cậu và Thành Lãng sắp nhảy mở màn, chuẩn bị xong chưa?"

Nghi Hi sửng sốt, mới phát hiện Lê Thành Lãng cũng vừa đi vào, đang cùng mấy vị đạo diễn và nhà sản xuất vừa uống rượu vừa nói chuyện. Người chung quanh đều đang cười, anh lại có phần tư tưởng không tập trung, toàn dựa vào Trương Tư Kỳ giúp anh hoà giải.

Nghi Hi suýt thì quên đi việc này. Đêm nay 《 Phượng hoàng phi thiên 》 là vai chính, đạo diễn Khương không thích khiêu vũ, như vậy điệu nhảy thứ nhất tất nhiên là cô và Lê Thành Lãng.

Âm nhạc thay đổi, mọi người đều nhìn bọn họ tới đây. Cho dù là tức giận, Nghi Hi cũng hiểu trường hợp này không thể xằng bậy, cho nên lúc Lê Thành Lãng đi đến trước mặt, nho nhã lễ độ duỗi tay về phía cô, cô chỉ chờ nửa giây, liền đem tay phải để vào trong lòng bàn tay anh.

Hai người ôm nhau đi vào sàn nhảy, trên mặt lại không biểu hiện gì. Làn váy đỏ kéo dài trên sàn, dung nhan của cô được phác họa tỉ mỉ, còn mang theo chút lạnh lùng mơ hồ. Cô xa lạ như vậy, khiến Lê Thành Lãng hơi nheo mắt lại.

Anh nói: "Em đã đáp ứng với anh, sẽ cố gắng đem mẹ em để xuống, không cho bà ấy tiếp tục ảnh hưởng tới cuộc sống của em."

"Lúc em đáp ứng anh, quên mất anh và bà ấy là bạn tốt như vậy. Hơn nữa anh cũng đáp ứng với em, sẽ không lừa gạt em, là anh thất hứa trước."

"Cho dù anh thật sự giấu em điều gì, em không thể tiếp tục nghĩ rằng không có việc gì sao? Chúng ta vì nó mà cãi nhau có đáng không em?"

"Có đáng giá hay không phải hỏi anh. Lúc trước anh bởi vì nó mà chiến tranh lạnh với em, cũng không phải em muốn như vậy."

Lê Thành Lãng ôm cô, hai người lại xoay một vòng. Nghi Hi nói: "Anh không nói, là bởi vì anh đáp ứng người đó, muốn giúp bà ấy giấu diếm sao?"

Cô kỳ thật là có phán đoán của chính mình. Mấy ngày nay chưa từng gián đoạn, phán đoán đủ các khả năng, nhiều đến mức đầu cô muốn nổ tung.

Lê Thành Lãng lại phủ nhận:"Không phải, chỉ là anh cảm thấy em không cần thiết phải biết."

Nghi Hi nhìn chằm chằm anh một lát, mỉa mai nói: "Giọng điệu này của anh, thật là giống cô Thẩm như đúc. Chú Lê."

Lê Thành Lãng nhắm hai mắt lại:"Tiểu Hi, chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, em thật sự muốn để cô Thẩm trở thành chướng ngại giữa chúng ta?"

Nghi Hi nhẹ nhàng nói một câu:"Anh quên rồi sao? Từ khi vừa mới bắt đầu, bà ấy chính là chướng ngại giữa chúng ta, lúc trước anh vì bà ấy, đã đối xử với em thế nào?"

Cô nhắc tới chuyện đã qua, chuyện kia là vì Thẩm Nhất Lộ, anh đã từng từ chối làm tổn thương cô. Nghi Hi hiện tại nghĩ tới vẫn cảm thấy chật vật như cũ, nhẹ nhàng nói: "Thật ra không chỉ em chịu ảnh hưởng của bà ấy, anh cũng vậy đi? Anh trước giờ sẽ không lừa em, lại vì bà ấy mà làm như vậy. Tin tưởng sao? Em đã từng cố gắng thử qua, không tiếp tục coi bà ấy như là mục tiêu cùng chấp niệm của em nữa, nhưng thái độ của anh lại khiến em cảm thấy sự việc này sao lại khó khăn như vậy."

Hạ Tâm Đồng nói, không nghĩ rằng đi đến một bước này, như cũ nhìn không ra tương lai của bọn họ, sớm biết thì tội gì làm khổ nhau lâu như vậy. Giờ khắc này, Nghi Hi lại có cảm nhận không khác gì với cậu ấy.

"Có lẽ chúng ta thật sự không nên đến với nhau, là em ngay từ đầu đã cưỡng ép anh, rõ ràng... Rõ ràng anh lúc nào cũng nghĩ sẽ không yêu con gái của bạn thân."

Nếu như anh không phải là bạn của Thẩm Nhất Lộ, hoặc cô không phải là con gái của Thẩm Nhất Lộ, giữa bọn họ căn bản sẽ không tồn tại vấn đề như vậy.

Lê Thành Lãng ôm tay cô bỗng nhiên dùng sức:"Em nói cái gì?"

Nghi Hi quay đầu đi, không chịu trả lời.

Vũ khúc biến hóa, các khách mời khác cũng trước sau tiến vào sàn nhảy. Nghi Hi vừa lúc thừa cơ rời đi, Lê Thành Lãng đi theo cô, hai người đi đến bên phải đại sảnh, rốt cục anh bắt lấy cổ tay cô lần nữa: "Vừa rồi em nói cái gì?"

Anh tức giận. Rất hiếm khi được thấy anh giận như vậy.

Bởi vì câu nói đó của cô. Bởi vì cô dễ dàng nói buông tay như vậy. Bởi vì sự thất vọng của cô tới không hề báo trước như vậy.

Anh dùng sức quá mạnh, Nghi Hi cảm thấy cổ tay cũng bắt đầu đau, lại nhịn không hề lên tiếng. Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói gì nữa, cô nhìn anh, hốc mắt đỏ lên, còn có nước mắt. Mà anh giống như là cảm xúc của cô tác động, giật mình phát giác bản thân đang làm cái gì, buông tay ra nhìn, trên cổ tay cô đã lưu lại năm dấu tay màu đỏ.

Anh cảm thấy trước giờ chưa từng chật vật như vậy:"Tiểu Hi..."

Nơi không xa bỗng nhiên nổi lên một trận ồn ào, có người đàn ông thoát khỏi bảo vệ xông vào, các ngôi sao căn bản còn chưa rõ tình huống, chờ đến khi phát hiện trong tay gã cầm camera mới biết xông vào là paparazzi.

Mọi người dừng khiêu vũ, vừa kinh ngạc vừa buồn cười nhìn qua, Nghi Hi cùng Lê Thành Lãng cũng thuận thế xoay người, hai người đều không nhìn đối phương, mà nhìn về phía đang tranh cãi ầm ĩ không ngừng.

Các nhân viên an ninh tự biết gây họa, chế ngự gã đàn ông kéo ra ngoài, tên paparazzi vốn còn ra sức giãy dụa, lúc ánh mắt chạm đến trần nhà, lại bỗng nhiên hoảng sợ mở to hai mắt, "Cái đó... Cái đèn đó!"

Đỉnh đầu có âm thanh kỳ lạ truyền tới, Lê Thành Lãng vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên. Lọt vào mắt là một chùm đèn thủy tinh, làm thành hình dạng hoa sen, bên trong ánh sáng chiếu rọi ra, làm nó tỏa ra ánh sáng long lanh như băng tuyết.

Giờ phút này đèn treo chính lay động quỷ dị, mà biên độ càng lúc càng lớn, cũng nghiêng về bên phải. Trước khi Lê Thành Lãng kịp phản ứng một giây, một tiếng vang thật lớn cũng theo đó phát ra, đèn treo từ giữa đứt đoạn, phần lớn thân đèn rời khỏi trần nhà, nặng nề rơi xuống ——

"A —— "

Tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác, đèn treo rơi xuống đúng tại vị trí của Nghi Hi, nhìn qua thì có thể sẽ nện xuống người cô!

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Lê Thành Lãng đột nhiên bổ nhào về phía Nghi Hi, hai người cùng nhau té ngã xuống đất. Đầu cô đụng vào sàn nhà, thân thể anh bao trùm lên người cô, hoàn toàn thay cô ngăn cản tất cả thương tổn sắp đến gần...

HẾT CHƯƠNG 120