Ánh Sao Chờ Đợi Em

Chương 128



Sau khi kết thúc hành trình ở Paris, hai người tiếp tục đi đến Amsterdam, Berlin và Prague, nhưng cũng chỉ ở lại hai ngày ngắn ngủi. Vốn là chuyến du lịch Paris lại trở thành du ngoạn Châu Âu, hơn nữa phương hướng càng lúc càng có xu thế đi về hướng Bắc, Nghi Hi có phần bất an, khi Lê Thành Lãng nói ra trạm tiếp theo là Iceland, lập tức tỏ vẻ kháng nghị.

"Không đi! Chúng ta chưa hề bàn bạc qua, anh không thể tự tiện quyết định! Hơn nữa nơi đó quá lạnh, ai biết anh có thể bị cảm lạnh hay không! Tuyệt đối không đi!"

Lê Thành Lãng nói: "Giờ cũng cuối tháng tư, Iceland cũng không lạnh lắm, nhiều nhất 0 độ, không đến âm độ được. Chỉ cần chú ý giữ ấm, sẽ không có vấn đề gì."

Nghi Hi vẫn không đồng ý, khoanh tay tỏ thái độ cường ngạnh, Lê Thành Lãng ở trên ghế sofa ngửa đầu nhìn cô một lát, bỗng nhiên đứng dậy ôm lấy cô từ phía sau. Nghi Hi giật nảy mình, Lê Thành Lãng cười nói: "Đi cùng anh nào. Mắt thấy chuyến du lịch này sắp kết thúc, nên chọn nơi có ý nghĩa làm điểm kết thúc chứ."

Anh nói chuyện với cô như vậy, tuy rằng không có cố ý kéo dài âm thanh, Nghi Hi lại có cảm giác mãnh liệt anh đang làm nũng. Cô rùng mình một cái, "Sao anh cứ muốn đi Iceland? Chỗ đó thì có ý nghĩa gì? Em cảm thấy London còn có ý nghĩa hơn, trạm cuối chúng ta đi đến xem Hogwarts đi!"

Lê Thành Lãng: "Em nghĩ xem?"

Nghi Hi nhíu mày, bắt đầu suy tư Iceland có chỗ nào hấp dẫn, khiến cho anh muốn đi như vậy... Mắt bỗng nhiên trợn to, cô nói: "Không phải anh muốn đi xem cực quang chứ?"

Anh búng trán cô một cái, "Thông minh."

Lúc này Nghi Hi có điểm bất đắc dĩ, "Anh cũng nói là cuối tháng 4 rồi, muốn xem cực quang không phải cơ hội lớn nhất là từ tháng 11 đến tháng 3 sao? Hiện tại làm sao có thể thấy được! Hơn phân nửa là tay không một chuyến. Như vậy, nếu anh thích, chúng ta cuối năm lại đi, đến lúc đó thân thể anh chắc chắn cũng tốt lên rồi..."

Lê Thành Lãng: "Cuối năm, em cảm thấy chúng ta sẽ có thời gian?"

Đúng là thế, ngay cả kì nghỉ lần này cũng là Nghi Hi và Vương An Huệ bàn đi bàn lại mới thống nhất được, công việc của cô vốn đã sắp xếp hết đến ba năm sau, gắng gượng mãi mới lấy được ba tháng chăm sóc bệnh nhân và đi du lịch, chí ít một năm kế tiếp đừng có nghĩ đến việc được nghỉ quá hai ngày...

Thấy cô trầm mặc, Lê Thành Lãng nói: "Trở về anh cũng phải bắt đầu làm việc lại ngay, nửa năm sau sẽ vô cùng bận rộn, cho nên, cơ hội lần này không thể bỏ qua."

Nghi Hi do dự nói: "Nhưng nếu không có thì sao?"

"Không thử thì làm thế nào biết có hay không? Anh làm việc gì cũng thích suy xét ổn thỏa mới bắt đầu, đã nhiều năm không cảm nhận mùi vị thử vận may này rồi, sao hiện tại lại đổi thành em là người nhìn trước ngõ sau vậy?"

Nghi Hi bị lời nói của anh lay động, đúng rồi, ngay cả anh thích cẩn thận thích nghĩ đông nghĩ tây nhất cũng không để ý, sao cô phải quản có phải một chuyến tay không hay không chứ? Cho dù không thấy cực quang, hai người cùng nhau đi Iceland chơi một chuyến cũng là chuyện đáng giá để sau này nhớ lại!

Cô hào khí ngất trời đáp ứng, Lê Thành Lãng lập tức lấy vận tốc ánh sáng đưa cô ra khỏi cửa lao tới sân bay, lúc này Nghi Hi mới phát hiện ngay cả vé máy bay anh cũng mua xong từ lâu. Cùng lúc đó, cô cũng nhận ra, trọng điểm của vấn đề vốn không phải có thể đi một chuyến tay không, mà là thân thể anh còn chưa tốt, cô không muốn cho anh đi chịu lạnh mà!

Cmn, lại bị tẩy não!

Có hối hận cũng đã muộn, tối đó Nghi Hi đến Reykjavik, là thủ đô của Iceland, khoảng cách của thành phố này tới vòng cực Bắc đã khá gần, phía bắc và phía đông núi cao vờn quanh, hiện tại trên núi không phải mùa có tuyết đọng, nổi bật trong nắng chiều là sắc tím kiều diễm, cùng màu xanh của nước biển, đẹp như tranh vẽ.

Nghi Hi xuống máy bay mới phát hiện, quả nhiên không lạnh giống như cô nghĩ, thậm chí không giống mùa đông ở Bắc Kinh. Nhưng cô vẫn mặc cho Lê Thành Lãng thật dày, sau đó kéo bàn tay ấm áp của anh để lên mặt, cười nói: "Như vậy em mới yên tâm."

Cô vốn nghĩ trước tiên hai người sẽ đi tìm khách sạn, ai ngờ Lê Thành Lãng đưa cô lên xe taxi, báo địa chỉ một cách quen thuộc. Tại Iceland, tiếng Anh cũng là ngôn ngữ thông dụng, Lê Thành Lãng và tài xếnói chuyện câu được câu chăng, Nghi Hi nghe một lát, kinh ngạc nói: "Anh đã tới đây rồi?"

Lê Thành Lãng: "Ừ, mười mấy năm trước đã tới qua một lần."

Không chỉ tới, còn quen biết một người bản xứ rồi kết bạn, đã qua nhiều năm, đối phương cũng kết hôn sinh con, khó được là giao tình của hai người vẫn không gián đoạn. Lần này Lê Thành Lãng tới đây, đã đặc biệt liên hệ với anh ta.

Nghi Hi: "Nếu anh nói sớm là tới gặp bạn cũ, em nhất định sẽ không ngăn cản!"

Lê Thành Lãng không để ý tới cô, cười cùng người bạn già chào hỏi, người đàn ông kia đã hơn 40 tuổi, tóc vàng mắt xanh, làn da trắng nõn, so với Lê Thành Lãng 185 còn cao lớn hơn một chút. Nghi Hi biết anh ta tên là Jon, cũng mỉm cười chào hỏi.

Jon bắt tay với cô, nhíu mày nói: "Nghi tiểu thư, tôi biết bạn. Vì Lê, tôi có lúc cũng sẽ xem một vài tin tức Trung Quốc, tôi biết bạn là nữ diễn viên xuất sắc. Còn chưa chúc mừng phim của hai người giành được Oscar."

Đã biết cái này, khẳng định cũng biết quan hệ của hai người họ, quả nhiên, tối đó Jon sắp xếp cho họ ở chung một phòng. Nghi Hi được thưởng thức một bữa thịnh soạn, lại nghe vợ của Jon kể về một vài tin đồn thú vị ở bản địa, lúc này mới thỏa mãn tiến vào mộng đẹp.

Xem cực quang thì phải chọn đêm trời trong không mây, may mắn là buổi tối hôm sau liền phù hợp với điều kiện này, Lê Thành Lãng mượn xe của Jon, đưa Nghi Hi đến vùng ngoại ô, nhưng mà chờ đến 12 giờ đêm, ngay cả cái bóng của cực quang cũng không thấy. Lê Thành Lãng chẳng hề nhụt chí, lại tiếp tục đi hai ngày, nhưng mỗi lần đều là ở trong xe tán gẫu cho tới mệt mỏi buồn ngủ, cuối cùng bất đắc dĩ dẹp đường hồi phủ. Thất bại ba lần liên tiếp, một ngày sau trời lại đổ mưa, Nghi Hi gần như sắp tuyệt vọng, muốn mệnh là buổi sáng Vương An Huệ còn gọi điện thoại tới, nói với cô ngày mai chính là thời hạn cuối cùng, nhất định phải khởi hành trở về nước, công việc tiếp theo đã bàn xong.

Cô nói với Lê Thành Lãng: "Không thì thế này đi, cuối năm em đấu tranh với chị An Huệ một chút, có lẽ có thể dùng trước mấy ngày nghỉ của năm sau..."

Nghi Hi sợ anh sẽ thất vọng, ngược lại chủ động an ủi anh, Lê Thành Lãng biết cô cảm thấy không có khả năng thấy được, kỳ thật anh cũng không quá để ý. Chẳng qua Jon lại kiên định hơn hai người họ, "Đêm nay lại đi thử một lần. Tôi thấy thời tiết hôm nay rất đẹp, rất có khả năng thấy. Đừng cho rằng bây giờ là tháng 5 thì không có cực quang, tôi đã từng thấy qua một lần!"

Iceland tiến cử thời gian quan sát cực quang là từ tháng 9 đến tháng 5 năm sau, Nghi Hi đương nhiên không nghi ngờ lúc này sẽ có cực quang, chỉ là đối với du khách mà nói, tỷ lệ rất là nhỏ mà thôi. Chẳng qua Jon là người sinh trưởng ở Iceland, tháng 5 cũng từng thấy qua một lần, điều đó làm cho cô có phần bất ngờ.

Jon gãi gãi đầu, "Tôi rất ít khi đi xem cực quang, cũng giống như hai người sẽ không thường xuyên đi thăm thú thắng cảnh ở thành phố mình sống..."

Anh ta còn nói câu rất chi là chân lý. Nghi Hi nghĩ tới chính mình tuy rằng là người Nam Kinh, nhưng trừ lần trường tổ chức ra, lần đầu tiên đi lăng Trung Sơn vẫn là chiêu đãi bạn bè từ Tứ Xuyên tới, quả nhiên mọi người không thích nhất chính là thắng cảnh quê hương mình...

Có Jon cổ vũ, tối đó Lê Thành Lãng và Nghi Hi lại lái xe xuất phát, lần này hai người đổi địa điểm khác, chạy đến một bờ hồ ngoài thành phố. Nếu tới sớm một chút, nơi này nhất định kết băng, hiện tại lại sóng nước dập dờn, phong cảnh làm con người vui vẻ.

Nghi Hi phả ra một làn khói trắng, cùng Lê Thành Lãng đứng trên cánh đồng bát ngát bên hồ, anh mặc áo gió màu đen, còn Nghi Hi là áo lông màu đỏ, cô ôm siết lấy tay anh, tha thiết mong chờ nhìn lên bầu trời, "Nếu đêm nay lại không có, chúng ta cũng chỉ có thể thê thảm quay về Bắc Kinh thôi!"

Lê Thành Lãng kéo mũ giúp cô, đem lỗ tai lộ ra ngoài cũng che kín, Nghi Hi hỏi: "Đúng rồi, trước em vẫn nghĩ hỏi anh. Nếu anh đã tới Iceland, có xem qua cực quang chưa?"

Tuy rằng cô đang hỏi, trong lòng lại cảm thấy là không có, bằng không lần này cũng sẽ không cố chấp muốn xem đến vậy. Thứ này, cũng phải không thấy qua lòng mới ngứa ngáy khó nhịn.

Lê Thành Lãng gật gật đầu, "Thấy rồi."

Nghi Hi sững sờ, "Lúc nào?"

"Em không biết sao? Lần trước khi tới Băng Đảo. Anh và Jon hai người ở Kópavogur, anh ấy nói tháng 5 từng thấy qua cực quang, chính là xem cùng anh."

Nghi Hi không nghĩ rằng lại có thể là vậy, Lê Thành Lãng ngắm bầu trời đêm, "Tính ra, đã là chuyện của 16 năm. Năm thứ hai khi anh quen biết em, một mình một người tới châu Âu du lịch, trạm cuối là Iceland."

Trước đây, sự nghiệp của anh vẫn như cũ không có khởi sắc, đóng băng hoạt động suốt hai năm khiến cho anh thoái chỉ nản lòng, định tìm cho cuộc đời những điều khác biệt. Anh vác balo chạy đến nước khác tha hương, tại đây quen biết Jon, hai người cùng nhau đi xem cực quang, chịu đựng giá lạnh ở trong đống tuyết ngồi hết tối này đến tối khác. Mà đêm rốt cuộc đạt được nguyên vọng, anh nhận được cuộc gọi từ trong nước, một người bạn nói với anh, tư liệu mà anh gửi trước khi đi có tác dụng, đạo diễn đại lục Chu Hạnh Phương mời anh đến quay thử.

Giống như cây khô gặp mùa xuân, cuộc đời anh rốt cuộc nghênh đón bước ngoặt.

Nghi Hi: "Đã xem rồi, lần này còn kích động như vậy, nhất định phải kéo em tới đây..."

Lê Thành Lãng cười nhẹ, "Nơi này có ý nghĩa với anh."

Nghi Hi định hỏi là có ý nghĩa gì, dư quang thoáng nhìn lại phát hiện chân trời có gì đó khác thường, chờ khi phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì, kinh hãi hét rầm lên, "Cực, cực quang??? Xuất hiện???"

Quả thật là xuất hiện.

Bầu trời đêm vốn xanh thăm thẳm, chấm nhỏ giống như kim cương rơi vãi lên trên, nhiều đến mức vốn không đếm hết được. Hiện tại lại thêm một đạo hào quang màu xanh biếc, giống như tơ lụa, ở giữa ngôi sao lay động tung bay, không hề đứt đoạn biến dạng. Ban đầu màu sắc của nó còn rất nhạt, theo khoảng cách tiến tới càng lúc càng rõ ràng, tinh khiết, trong sáng như vậy, làm cho người ta nghĩ đến hổ phách xanh biếc. Một giây sau, bên cạnh màu xanh lại thêm ánh sáng màu tím, nó đuổi theo lục quang, cùng nhau quấn quýt. Hào quang mịt mờ mở ra từng chút một, bao trùm ngọn núi phía xa, gần chỗ bích hồ, mặt hồ chiếu ra cực quang trên không trung, cánh đồng hắc ám cũng được chiếu sáng, nhuộm thành màu sắc mộng ảo, như trời đất đảo ngược, như đặt mình vào vũ trụ.

Nghi Hi thấy ngây người. Trước cũng xem qua video và hình ảnh, nhưng những thứ đó cũng không thể đánh đồng với rung động khi được chiêm ngưỡng tận mắt. Thì ra trên thếgiới này thật sự còn có nhiều cảnh sắc khó tưởng tượng như vậy, là cô quá nông cạn. So với trời đất vũ trụ thần kỳ, những cố chấp ai oán từ trước tới này đều có chút quái dị, không đáng để nhắc tới.

Lê Thành Lãng ở bên tai hỏi: "Đẹp không em?"

Mũi Nghi Hi bị lạnh đến đau nhức, dùng sức khẽ gật đầu, "Quá đẹp! Quả thực chuyến đi này không tệ! Nếu như là vì nó, em có thể hiểu vì sao anh lại muốn xem lần nữa!"

Lê Thành Lãng im lặng phút chốc, "Anh tới đây, không phải chỉ vì xem nó lần nữa."

Nghi Hi nhìn bầu trời không chớp mắy, nhiều giây sau mới phản ứng kịp, thuận miệng nói: "Không chỉ là? Vậy còn vì cái gì?"

Lê Thành Lãng bỗng nhiên nâng mặt cô, để cô nhìn về phía anh. Anh đeo găng tay thật dày, nên Nghi Hi không cảm nhận được độ ấm của anh, chỉ có chỉ thêu mềm mại ma sát làn da, "Biết Jon vì sao nóng lòng nghĩ cho chúng ta như vậy không? Bởi vì lần trước tới, anh đã nói với anh ấy, về sau nếu thật lòng yêu ai, thì sẽ mang cô ấy tới xem, anh nghĩ, đây là cảnh tượng không thể bỏ qua nhất trong đời."

Nghi Hi gật đầu, "Vậy anh buông em ra, cơ hội hiếm có, em còn muốn xem tiếp."

Lê Thành Lãng cười một tiếng, "Sợ rằng không được, trước tiên em nghe anh nói mấy câu."

Vào thời điểm này, thông thường là có lời ngon tiếng ngọt, Nghi Hi tỏ vẻ lý giải, lòng lại có phần gấp gáp, hi vọng Lê Thành Lãng nói nhanh chút. Hoặc là đem góp những lời đó lại, chờ cực quang biến mất lại từ từ nói. Nhưng không khí quá tốt, cô không dám đề xuất yêu cầu, sợ hãi tổn thương tự tôn của anh. Trong lòng yên lặng tính thời gian, anh lại chậm chạp không mở miệng, Nghi Hi rốt cục nhẫn không được, "Anh muốn nói gì?"

Giờ nhìn lại, mới phát hiện Lê Thành Lãng làn môi hé mở, mày khẽ cau, lại giống như có chút khẩn trương. Nghi Hi lấy làm kỳ lạ, đang nghĩ ghé sát vào nhìn kỹ, anh lại lui về sau nửa bước, "Nghi Hi."

Cô đứng thẳng, "Dạ?"

Lê Thành Lãng nói: "Có lẽ là trở lại chốn cũ, lần này tới Châu Âu anh vẫn hay nhớ tới những chuyện lúc trẻ. Lần đầu tiên anh và em gặp mặt, khi đó anh không thể nào ngờ, sau này lại có một đoạn duyên phận như vậy với em."

Khi anh nói lời đứng đắn luôn có vẻ nho nhã, Nghi Hi cũng không bới móc, phụ họa: "Em cũng không nghĩ tới."

"Khi ở Iceland, kỳ thật anh có nghĩ đến em. Chiếc kẹp tóc hình quả vải em tặng anh khi thu thập hành lý không cẩn thận rơi vào trong, cho nên cả hành trình, mỗi lần anh nhìn thấy nó, thường sẽ nhớ đến em. Cô bé còn nhỏ tuổi, lại nhạy cảm thông suốt ấy."

Nghi Hi cười, "Anh nói lời này cứ như, lần trước, em đã cùng anh tới đây vậy."

Lê Thành Lãng chấp nhận cách nói của cô, "Anh sống nhiều năm như vậy, đã gặp rất nhiều người, cũng trải qua rất nhiều chuyện. Tín nhiệm, phản bội, đắc chí, tuyệt vọng, tốt đẹp cùng xấu xa trên đời này, vui vẻ cùng thống khổ, nên thể nghiệm đều thể nghiệm rồi. Đến hiện tại, đã có rất ít những thứ khiến cho anh khó bỏ được. Cho đến khi gặp em.

"Em không phải người đầu tiên anh yêu, trước kia anh cũng từng kết giao với những cô gái khác, cũng đối đãi với bạn gái như bất cứ chàng trai nào, cũng từng vì họ mà nóng ruột nóng gan. Nhưng bất luận lúc bắt đầu anh nghĩ thế nào, chung quy đều lấy chia tay làm kết cục. Trước kia anh cảm thấy tất cả đều là trùng hợp, hiện tại nghĩ lại, có lẽ đều là số mệnh đã định trước.

"Trong nhiều năm qua, chỉ có em đã từng cùng anh tới nơi này. Mà đến cuối cùng, em cũng là người duy nhất anh muốn đưa tới đây."

Anh nhìn cô, trong cực quang rực rỡ màu sắc, đôi mắt kia cũng biến đổi khác lạ. Nghi Hi bỗng nhiên ngộ ra, anh không phải đơn thuần muốn nói chút lời ngon tiếng ngọt, anh đang nghĩ...

Lê Thành Lãng quỳ một gối xuống, từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng nhung màu xanh. Sau khi mở ra, kim cương lộng lẫy như một đạo quang, thẳng tắp bắn vào mắt cô.

Anh nhìn cô không chớp mắt, bởi vì khẩn trương, âm thanh mang theo sự run rẩy, "Từ sớm anh đã nói, khi quyết định ở bên em thì anh đã chuẩn bị tốt để sống cùng em cả đời, hiện tại suy nghĩ của anh vẫn không hề thay đổi. Tiểu Hi, anh yêu em, bất luận là trước kia, hay là hiện tại, cùng với mỗi một phân, mỗi một giây còn lại của sinh mệnh. Cho nên, tại nơi có ý nghĩ đặc biệt này, anh muốn hỏi em, Nghi Hi tiểu thư, em có bằng lòng thỏa mãn nguyện vọng của người đàn ông trước mặt em không, gả cho anh ta, từ nay về sau cùng anh ta trải qua cả đời này?"

Nghi Hi ngẩn ngơ nhìn anh.

Trên bầu trời sao, phương xa là dãy núi đen như mực, bao quanh là hồ nước phản xạ ánh sáng. Nơi này là tiểu quốc ở cực Bắc, dưới cánh đồng bát ngát ven hồ được bao phủ bởi ánh sáng cực Bắc, người đàn ông đẹp trai này, là người cô đã ngưỡng mộ từ năm mười mấy tuổi, cũng là người cô yêu sâu đậm, đang quỳ trước mặt cô, thành kính cầu hôn cô.

Dường như đây là mộng cảnh đẹp nhất, nhưng cũng không chân thực nhất.

Cô không nói gì, anh vẫn kiên nhẫn chờ, sau một lúc lâu rốt cục cô giật giật làn môi, âm thanh có chút khàn khàn, "Anh nghĩ kỹ chưa? Anh thật sự muốn cưới em?"

Lê Thành Lãng: "Đối với anh, đây là chuyện không cần suy xét."

Nghi Hi: "Nhưng em có rất nhiều tật xấu, đã từng làm sai rất nhiều chuyện, cũng không thể giống như những người vợ bình thường, làm một người vợ hiền..."

Lê Thành Lãng: "Anh không cần ai khác, người anh muốn chỉ có em."

Nghi Hi: "Nhưng mà..."

Lê Thành Lãng cắt đứt lời cô, "Tất cả khuyết điểm của em đối với anh đều không quan trọng, chúng ta đều không phải người hoàn hảo, anh đã yêu em, đương nhiên cũng sẽ yêu những mặt không tốt của em. Tiểu Hi, từ trước tới giờ anh chưa từng cảm thấy em không xứng với anh, anh chỉ lo anh không đủ tốt, khiến cho em không bằng lòng gả cho anh."

Trước giờ cô không phải người sẽ tự ti, những lời vừa rồi chỉ là trong lúc nóng vội lấy ra làm cớ. Sự chần chờ khiến cho anh có phần bất an, có lẽ vẫn do anh quá nôn nóng, từ xưa đến nay cô đều kháng cự hôn nhân, anh nên chờ một chút...

Nghi Hi dùng sức chớp mắt, hốc mắt từng chút một đỏ lên. Cô hít hít mũi, khóe môi cong lên, rốt cục lộ ra nụ cười sáng lạn nhất, cũng xinh đẹp nhất từ trước tới nay, "Không, em bằng lòng. Trên thế giới này, em chỉ bằng lòng gả cho anh. Chú Lê, em bằng lòng gả cho anh!"

Anh kinh ngạc mở to mắt, trên mặt trong phút chốc bộc phát ra vui sướng lây sang cô, Nghi Hi nhào vào lòng anh, mà một giây tiếp theo anh cũng đỡ được cô. Hai tay Nghi Hi vòng qua cổ anh, nhìn anh chằm chằm giống như thế nào cũng không đủ, Lê Thành Lãng dồn dập nói: "Em vừa nói gì? Lặp lại lần nữa đi em!"

"Em nói, em bằng lòng gả cho anh! Em muốn gả cho anh! Chú Lê, đời này em chỉ muốn gả cho anh!"

Hốc mắt anh cũng đỏ, nhìn kĩ còn mơ hồ có nước mắt. Nghi Hi rút găng tay ra, nắm tay giơ lên trước mặt, anh hiểu ý, lấy nhẫn ra đeo lên ngón áp úp bên tay trái của cô. Lớn nhỏ vừa vặn, rất rõ ràng cho thấy anh đã đo kích thước trước sau đó đặt làm.

Cô hỏi: "Anh chuẩn bị từ khi nào?"

"Năm ngoái vẽ bản thiết kế, đã hoàn thành được nửa năm."

Cho nên, một năm trước người này đã lên kế hoạch cầu hôn?

Nghi Hi suy nghĩ một lát, lại nói: "Anh đã sớm nghĩ xong, muốn cầu hôn em dưới cực quang? Cho nên nhất định phải đưa em tới thử vận may?"

Lê Thành Lãng nói: "Anh muốn thử xem, may mắn như vậy có thể xảy ra lần thứ hai không. Nếu như gặp được, thì chứng minh ông trời cũng giúp anh, chúng ta định trước sẽ ở bên nhau."

Cô bật cười, "Nếu không gặp được? Anh không cầu hôn nữa?"

Tay trái anh ôm lấy cô, hạ thấp thanh âm, "Nếu như không gặp được, thì ngày sinh nhật anh sẽ cầu hôn em. Dù sao chăng nữa, anh cũng muốn cưới em."

Đầu anh chậm rãi tới gần, Nghi Hi tự nhiên nhắm mắt lại. Làn môi chạm nhau, hơi thở của hai người cũng quấn quýt cùng một chỗ, chuyện đã làm vô số lần, giờ khắc này lại có cảm nhận hoàn toàn bất đồng.

Giống như lặn lội trên sa mạc, rốt cục nhìn thấy ốc đảo, sự thích thú, yên bình sau những ngày lặn lội trong bụi cát.

Ánh sáng trên bầu trời đã biến thành màu sắc đan xen giữa lam và lục, giống như chiếc màn hào quang to lớn bao trùm núi sông ao hồ, cũng bao phủ hai người họ. Nghi Hi và Lê Thành Lãng mười ngón tay đan vào nhau, giữa khe hở có ánh sáng lóe ra, như vì sao được thần tháo xuống, khảm lên ngón tay.

HẾT CHƯƠNG 128