Ánh Sao Chờ Đợi Em

Chương 92



Thấy vẻ mặt cô, Lê Thành Lãng khẽ cười: “Chỉ là anh hy vọng lần tới em đến đây, sẽ không vụng về làm cho cả người chật vật, ngay cả tắm rửa thay quần áo cũng không làm được.”

Lúc này Nghi Hi mới nghĩ đến sự việc trong sinh nhật anh hai năm trước, yếu ớt phản bác:“Ngày đó không tính, em lúc ấy là cố ý …”

Lê Thành Lãng đưa cô lên phòng ngủ chính trên lầu, phong cách trang hoàng gọn gàng nhã nhặn, vô cùng phù hợp với tính cách của anh. Trong phòng để đồ vốn chỉ treo quần áo của anh, hiện tại lại chừa ra một khu vực bày lễ phục phụ nữ. Một bên là trắng đen xám, một bên là xanh đỏ tím vàng, cứ như vậy đặt chung một buồng, lại có loại ảo giác nơi này vẫn luôn có hai người ở.

Nghi Hi chọn chiếc váy ngắn màu đỏ hở vai để thay, thuận tiện cũng chải mái tóc một lần nữa, đem chiếc kẹp tóc hình quả vải cài lên. Váy rất vừa người, hoàn toàn là may theo số đo của Nghi Hi, thân là nữ minh tinh, muốn nghe ngóng số đo của cô cũng không phải việc gì khó, phát ngôn trang phục nhãn hiệu cao cấp còn có nhà thiết kế đã từng hợp tác, tùy tiện hỏi liền biết. Có điều nghĩ đến dáng vẻ Lê Thành Lãng cố ý hỏi thăm loại chuyện này, Nghi Hi cảm thấy có chút buồn cười.

Lúc đi xuống bữa tối đã đưa đến, Lê Thành Lãng đang ở bên cạnh bày bàn ăn, thưởng thức quan sát cô một lát, tầm mắt dừng lại trên tóc:“Nhìn như vậy, quả thật em thay đổi quá nhiều, chẳng trách anh lúc trước không nhận ra.”

Bởi vì đoạn cuối 《 Phượng hoàng phi thiên 》, Lâm Yến Đường bị chặt đứt bím tóc, cho nên từ lúc bắt đầu ở Mông Cổ, Lê Thành Lãng liền không cần cạo đầu mỗi ngày nữa, đến hiện tại tóc đã khôi phục bình thường. Đêm nay tham dự buổi công chiếu ra mắt đặc biệt tạo kiểu, hiện tại dáng vè áo mũ chỉnh tề, lập tức đi đóng tổng tài bá đạo cũng sẽ không sợ không hợp.

Nghi Hi phát hiện cô vẫn thích dáng vẻ Lê Thành Lãng có tóc, anh tuấn tao nhã, thành thục ổn trọng, lúc trước cô chính là vì vậy bị anh mê hoặc. Nghe anh khen ngợi, cô nhấc mép váy làm ra vẻ xoay một vòng:“Vậy em trưởng thành xinh đẹp, hay là khó nhìn?”

Anh cười không đáp, chỉ nhấn vai cô để cô ngồi xuống. Trong phòng khách bật nhạc, tiếng đàn violin du dương mỹ diệu, cách nửa gian phòng truyền tới, trở thành bối cảnh âm thanh tốt nhất. Nghi Hi yên lặng quyết định ngày mai tăng thêm hai giờ vận động, liền không còn gánh nặng bắt đầu ăn, cô thích nhất là steak bảy phần chín, hương vị của rượu đỏ cũng rất tuyệt, đến cuối cùng cô nâng má hâm mộ nói: “Chị Tư Kỳ thật là người có tất cả, ngày qua ngày trải qua vui vẻ! Qua mười mấy năm nữa, em cũng muốn tới miền nam nước Pháp mua một trang viên, loại nho ủ rượu này, thật thú vị! Hơn nữa rượu em ủ nhất định uống ngon hơn của chị ấy!”

Lê Thành Lãng: “Nếu em thích, hiện tại cũng có thể mua, không cần chờ đến mười năm sau.”

“Hiện tại không được, em còn chưa đến cái giai đoạn đó đâu, cuộc sống nửa về hưu này vẫn nên tới trễ một chút sẽ tốt hơn, bằng không ý chí chiến đấu cũng không còn. Hơn nữa, em cũng không có nhiều tiền như vậy mà…”

Nghi Hi nói xong nhìn Lê Thành Lãng:“Chẳng qua anh đã đến cái giai đoạn này, ha ha ha, xin lỗi, em không phải cố ý kích thích anh!”

Lê Thành Lãng đặt dao nĩa xuống:“Không tính là kích thích, đây vốn là sự thật. Nếu như không phải quen em, thời điểm anh không phải làm việc đều ở nước ngoài, như thế sẽ tự tại hơn nhiều.”

Anh nói như vậy, Nghi Hi lại nghĩ đến một năm nay anh quan tâm chiều theo ý cô, răng ngà cắn môi mọng, thành công làm cho người đàn ông đối diện không tự tại ho nhẹ một tiếng.

“Sao thế?” Cô hỏi.

Lê Thành Lãng vừa muốn trả lời, điện thoại di động lại vang lên, kết nối được liền nghe thấy giọng nói vui vẻ của Trương Tư Kỳ:“Lê Thành Lãng anh tự nhiên thật sự không đến, quá không trượng nghĩa! Đêm Bình An mời anh tới chơi cũng không đáp ứng!”

Điện thoại mở loa ngoài, Nghi Hi nghe thấy bên kia tranh cãi ầm ĩ, hình như có không ít người. Lê Thành Lãng nói: “ Ngày hôm nay không phải nên ở cùng người nhà sao, anh tới thì thành cái gì?”

“Cắt, anh cũng không phải cái tên Simon nửa tây nửa ta đó, trừ tết âm lịch, còn lại Lễ Giáng Sinh, Quốc Khánh, ngày quốc tế phụ nữ 8-3 đối với em mà nói đều chỉ có một công dụng —— mở party quẩy hết mình! Anh không tới thật là đáng tiếc, nơi này của em có rất nhiều cô gái trẻ tuổi, người nào người nấy đều không thua đại mỹ nhân Tiểu Hi!”

Trương Tư Kỳ hiện tại tự nhiên còn kiêm chức làm mai mối, quả nhiên phụ nữ đã kết hôn đều không thể thoát khỏi vận mệnh này sao? Lê Thành Lãng liếc nhìn Nghi Hi, giọng điệu trở nên nhàn nhã: “Phải không? Không thua Tiểu Hi? Thân hình hay diện mạo?”

Người này lại có thể động lòng! Trương Tư Kỳ mừng rỡ: “Anh tới nhìn chẳng phải sẽ biết, dù sao cũng ở Bắc Kinh, anh hiện tại tới đây vẫn còn kịp! Em không lừa anh, có một người thật sự vô cùng tốt, tốt nghiệp Học viện Hí kịch Trung ương, trước đóng chung với em một phim điện ảnh, có năng lực lẫn sự lĩnh ngộ, chậc chậc chậc, tiền đồ vô hạn! Không phải anh thích thông minh sao!”

Nghi Hi vô cảm bưng ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm. Vốn Trương Tư Kỳ rất vui vẻ làm mối cho cô cùng Lê Thành Lãng, nhưng từ khi biết được thân thế của cô, liền bắt đầu lôi kéo bạn tốt ra khỏi biển lửa. Trước Nghi Hi còn không cảm thấy gì, hiện tại nghe chị ấy đầy nhiệt tình giới thiệu một người con gái khác cho Lê Thành Lãng, mới cảm giác rõ ràng lãnh địa của bản thân đang bị ngấp nghé, tuy rằng đối phương không hề biết chuyện.

Lê Thành Lãng nói: “Như vậy à, để anh suy nghĩ…”

“Chị Tư Kỳ, đã lâu không gặp, chị có khỏe không ạ?”

Trương Tư Kỳ sững sờ: “… Tiểu, Tiểu Hi?”

Nghi Hi nói: “Vâng là em, đêm Bình an vui vẻ, sao chị mở party cũng không mời em, người ta thật sự rất nhớ chị!”

Trương Tư Kỳ hoàn toàn không nghe được những gì Nghi Hi đang nói, chỉ lắp ba lắp bắp nói: “Em ở bên Lê Thành Lãng? Hai người cùng nhau trải qua đêm Bình An? Hai người…”

Cô ấy hòa hoãn, rốt cục hiểu rõ tình huống bên này là gì: “Lê Thành Lãng!”

Nghi Hi le lưỡi, bỏ lại cục diện rối rắm liền quay lại ăn tiếp steak. Lê Thành Lãng nói: “Ừ, anh cùng Tiểu Hi trải qua đêm Bình An, đúng, chính là như em nghĩ, tình tiết cụ thể có thể hỏi thăm Simon … Được rồi cứ như vậy đi, bọn anh còn muốn tiếp tục trải qua thế giới hai người. Thay anh gửi lời chào đến Mike.”

Anh cúp điện thoại, bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn sang phía Nghi Hi, cô còn đang giả vờ chuyên tâm cắt steak, anh rút đi cái dĩa của cô, cưỡng ép cô ngẩng đầu nhìn chính mình.

“Em hiện giờ không sợ người khác biết?” Anh hỏi.

Nghi Hi không trả lời, anh nghiêm túc nhìn cô một lát, đột nhiên nói: “Có điều, anh rất thích biểu hiện vừa rồi của em. Dáng vẻ hận không thể đóng trên người anh một dấu chứng nhận, đuổi đi tất cả những ai mơ ước sở hữu này, anh rất thích.”

Nghi Hi đỏ mặt. Lê Thành Lãng nhéo cằm cô chậm rãi để sát vào, Nghi Hi tùy theo nhắm mắt lại, chờ vài giây không có động tĩnh lại mở to, Lê Thành Lãng đang ôn nhu nhìn cô: “Thích rượu đỏ không?”

Cô không đáp, anh cầm ly đế cao uống một ngụm, không đợi cô phản ứng kịp liền hôn lên. Bàn tay to giữ chặt đầu cô, anh hôn thật sâu, rượu đỏ trong miệng cũng theo đó chuyển sang.

Răng môi tràn đầy hương vị ngọt của rượu, cũng không biết rốt cuộc ai uống nhiều hơn, cuối cùng khi tách ra cả người Nghi Hi đều choáng váng mơ hồ, cảm thấy một ngụm kia so với lúc trước uống mấy cốc còn hữu hiệu hơn.

Thân thể anh còn dựa vào cô, lưng cô tựa vào bàn ăn, ép tới mức có chút đau. Anh nói: “Em không phải muốn tặng quà cho anh sao? Là cái gì?”

Vừa nhắc tới đề tài này, Nghi Hi lập tức khẩn trương, tầm mắt trái phải chần chừ nhưng không dám nhìn anh. Tay anh đặt trên bờ vai cô, lòng bàn tay kề sát da thịt tinh tế, mơ hồ nóng lên:“Không chịu nói, là muốn để anh tự đoán sao?”

Không khí quá thấp, Nghi Hi không chịu nổi, đẩy anh ra định đi, rồi lại bị đề trở về. Khó gặp lúc anh cường thế, Nghi Hi nhìn thẳng anh một lúc, bỗng nhiên liền từ trong biểu tình của anh giật mình hiểu ra.

Anh đoán được! Anh đã sớm đoán ra cô quyết định làm gì!

Ngượng ngùng quẫn bách đều cùng lúc trào lên trong lòng, cô quả thực không quan tâm lao ra, Lê Thành Lãng lại nhẹ nhàng nói: “Hiện giờ em muốn đổi ý, không còn kịp rồi.”

Môi anh một lần nữa rơi xuống, từ cằm dưới đến cổ, một chuỗi nóng ẩm mạnh mẽ hôn sâu. Nghi Hi bị anh làm cho toàn thân nhũn ra, hai chân không đứng vững được, anh tay mắt lanh lẹ tiếp được, lại được anh đặt lên trên bàn ăn.

Nghi Hi nằm trên mặt bàn lạnh buốt, nhìn phía trên đèn treo sáng ngời, cố tìm về suy nghĩ. Đây là kế hoạch đã lâu của cô cho đêm Bình An, cô hạ quyết tam, cho dù muốn xảy ra cũng phải chờ cô đem lời nói nói xong mới được.

Dùng hết toàn lực đẩy ai đó trên người ra, cho đến khi anh cố nén không được chịu ngẩng đầu, cô mới đỏ mặt nói: “Anh nói không sai, em chính là quà tặng.”

Búi tóc của cô gái tản ra, anh cầm lên một túm khẽ ngửi:“Em là quà tặng, chính là bản thân sao?”

Cô không trực tiếp trả lời, mà nói: “Thật ra ngày đó nghe Tâm Đồng quyết định vì Zac tạm hoãn sự nghiệp, em có điểm hổ thẹn, dường như từ khi hẹn hò với anh tới nay, đều là anh trả giá tương đối nhiều. Nhưng muốn em giống như cô ấy, lại là điều tuyệt đối không có khả năng, cho nên em kiểm điểm một lúc…”

“Kết quả của chuyện em kiểm điểm, chính là quyết định tại phương diện khác bồi thường anh?”

“Mới không phải.” Cô dí dỏm chớp chớp mắt:“Đây không phải bồi thường, mà là… Phần thưởng.”

Anh hơi sững sờ, cô tuy rằng ngượng ngùng, lại vẫn cố tự trấn định nhìn thẳng anh: “Lê Thành Lãng, hẹn hò cùng anh em rất cao hứng, anh bằng lòng phối hợp với bước chân của em cũng làm cho em rất an tâm. Chúc mừng anh thông qua khảo nghiệm của em, hiện tại em quyết định, quan hệ chúng ta có thể tiến hành đến giai đoạn cuối.”

Rõ ràng cũng bị áp chế trên bàn ăn, cô lại hất cằm lên nhìn anh, kiêu ngạo như thế, hết thảy giống như chúa tể nữ vương.

Khóe môi anh chậm rãi tràn ra ý cười, ghé sát vào tai cô nói nhỏ:“Cám ơn, anh rất thích phần thưởng này.”

Nói xong câu đó, anh ôm lấy cô liền đi lên lầu, mấy giờ trước cô mới tại trong phòng ngủ chính thay quần áo, hiện tại liền giống con gấu koala được anh bế vào.

Anh đặt cô lên giường, sau đó đứng ở bên giường bắt đầu cởi quần áo. Trong gian phòng không có mở đèn, cô lại có thể nhìn rõ động tác anh, giống như là tận lực làm chậm hơn bình thường, đầu tiên là cà-vạt, sau đó là cúc áo. Quần áo mỗi một thứ ném trên đất, anh một lần nữa đè lên người cô, ngón tay từ bờ eo phủ đến phía sau, đụng tới khoá váy kéo.

Trên đầu cô còn mang kẹp tóc hình quả vải đó, lúc trước cô tặng nó cho anh, anh thế nào cũng không nghĩ rằng có một ngày sẽ đem cô gái bé nhỏ kia đặt ở dưới thân như vậy.

Thân thể liền nóng lên, anh kiềm chế âm thanh: “Vừa rồi em hỏi anh, em là lớn lên xinh đẹp, hay là lớn lên khó nhìn. Thật ra anh muốn nói, lúc nào trông em cũng rất xinh, chỉ là hiện tại càng giống phụ nữ. Anh thích dáng vẻ này của em.”

Dung nhan xinh đẹp, thân thể tốt đẹp, hết thảy giống như ông trời ban ân cho, anh không dám tin tưởng bản thân lại may mắnnhư vậy.

Ngón tay nắm khoá kéo chậm rãi hướng xuống, trong gian phòng rất an tĩnh, Nghi Hi nghe thấy tiếng tim đập càng lúc càng dồn dập. Là của anh, hay là của cô? Cô không biết, chỉ có thể cảm giác được bàn tay nóng bỏng kia theo vào trong, xoa phần da thịt sáng bóng ở lưng cô.

Thân trên anh trần trụi, lồng ngực không ngừng nhấp nhô, trong con ngươi đen nhánh một mảnh, chỉ chiếu rọi ra bóng dáng nhỏ bé của cô. Sau đó, anh khẽ cười, kéo tay cô đưa tới trên dây lưng, ngậm chặt vành tai cô: “Đừng sợ, anh sẽ rất cẩn thận …”

HẾT CHƯƠNG 92