Ánh Sao Giữa Trời Đêm

Chương 2



(4)

Trên đường tan học về, suốt một đoạn đường tôi đi theo sau Hạ Trì. Lững thững đi theo cậu ấy qua hai con phố, rẽ vào cùng tiểu khu rồi vào chung một thang máy.

Hạ Trì rốt cục cũng không thể nhịn nổi nữa, cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi hỏi: "Có chuyện gì vậy?".

Trong lúc nói cậu hơi nhướng mày, toát lên khí chất kiên cường lại mạnh mẽ.

Tôi vội vàng lắc đầu rồi chỉ tay vào thang máy, "Nhà tớ cũng sống ở đây".

Cửa thang máy mở ra, Hạ Trì bước vào trước.

"Tầng mấy?".

"12, cảm ơn".

Nhưng tôi còn chưa kịp nói xong thì cậu ấy đã nhấn nút tầng 12 rồi.

Tôi chợt nhớ ra, dường như tối qua với cả sáng hôm nay mẹ tôi có nhắc đến có một nam sinh vừa chuyển đến khu chúng tôi sống vào hôm qua, trùng hợp là cậu bạn đó cũng học cùng trường với tôi.

Hóa ra người đó lại là Hạ Trì.

Có điều, dường như trong nhà cậu lúc này không có ai.

Sau khi gõ cửa một lúc mà không có ai trả lời, cậu ấy tức giận đá vào cánh cửa một cái, sau đó lại châm lửa hút thuốc.

Nghĩ đến việc Hạ Trì đã lấy lại quyển nhật ký giúp tôi, tôi nhẹ giọng hỏi cậu ấy có muốn đến nhà tôi một lúc không.

Cậu im lặng hai giây, sau đó lên tiếng: "Có cơm không?".

Thấy tôi gật đầu, Hạ Trì vui vẻ dập tắt điếu thuốc: "Cảm ơn".

...

Sáng hôm sau, khi tôi vừa cầm ô ra ngoài thì chạm mặt Hạ Trì.

Cậu ấy không mặc đồng phục học sinh, trên người cậu lúc này là bộ đồ thể thao màu đen, Hạ Trì đứng ở cửa đợi tôi rồi cả hai cùng bước vào thang máy.

Trong suốt mấy chục giây thang máy di chuyển xuống dưới tầng, bên trong yên ắng không hề phát ra một chút tiếng động nào.

Lúc cánh cửa mở ra thì bên ngoài trời mưa rất lớn.

Hạ Trì thì không mang theo ô.

Lúc tôi mở ô ra che thì cậu ấy đã trùm mũ lên đầu rồi bước vào trong màn mưa.

Tôi vội cầm theo chiếc ô đi đến, chiếc ô đủ lớn để che cho cả hai người.

Hạ Trì bỏ mũ xuống, nói: "Cảm ơn".

Cậu ấy chủ động đón lấy tay cầm của chiếc ô rồi che cho hai chúng tôi.

Lúc sắp đến trường, cậu ấy lại đội mũ lên rồi bước vào trong màn mưa, nói còn có việc quan trọng.

Tôi che ô bước vào cổng trường một mình, có điều...

Lại gặp Bùi Xuyến và Cam Việt ở ngay trước cổng trường.

Cam Việt được Bùi Xuyến cõng trên lưng, trên tay cô ta cầm chiếc ô che cho hai người.

Những hạt mưa rơi xuống đầu chiếc ô, tụ thành những dòng nước nhỏ rồi rơi xuống sườn ô.

Trước cổng trường có những chỗ bị trũng, nước đọng lại thành từng vũng.

Vì sợ Cam Việt bị ướt giày mà Bùi Xuyến cõng cô ta trên lưng, cậu ta giẫm lên những viên gạch trên mặt nước để bước đi.

Những ngày mưa thì không có sao đỏ trực đi kiểm tra, bác bảo vệ cũng trú mưa ở trong bốt bảo vệ.

Bùi Xuyến đi đến trước cổng rồi mới để Cam Việt xuống. Cô ta không vội bước vào trường mà quay lại nhìn tôi.

"Châu Vũ, tối hôm qua tao và Bùi Xuyến đã ở bên nhau".

Dường như lời nói này của Cam Việt là đang tuyên bố chủ quyền.

(5)

Tôi nhếch môi, miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo: "Ồ, chúc mừng nha".

Cam Việt đột nhiên nở nụ cười. Ánh mắt của cô ta chú ý đến đôi giày đã bị ướt một nửa của tôi, "Nếu giày của mày bị ướt thì sẽ bị cảm đấy".

"Tao đã nói muốn tự mình đi nhưng Bùi Xuyến lại không cho vì sợ giày tao bị ướt".

Sau khi khoe khoang xong, Cam Việt lạnh lùng nói bằng một giọng mà các bạn học xung quanh khi đi ngang qua đều có thể nghe thấy...

"Có những người vốn sinh ra là để đóng vai phụ, xấu xí thì cũng không sao, chỉ là có tự biết bản thân mình đang ở đâu hay không".

"Châu Vũ".

Thấy tôi cầm ô đi về phía trước, Cam Việt nhìn chăm chăm vào vũng nước trước mặt tôi rồi mỉa mai nói: "Cẩn thận với cân nặng của mày đấy, đừng giẫm nát mấy viên gạch đấy nhé".

Tôi siết chặt tay cầm ô, mu bàn tay tôi nổi lên những đường gân xanh vì dùng lực mạnh.

Khi Cam Việt nói những câu chế nhạo tôi, Bùi Xuyến đứng bên cạnh cô ta nhưng từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói một lời.

Cậu ta cầm ô che cho Cam Việt, thi thoảng lại mỉm cười hùa theo, như cũng đồng tình với những lời đó.

Khi sắp bước đến vũng nước, có một người đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt tôi.

Một bóng đen bước đến chỗ tôi, người ấy ngồi xổm xuống, quay lưng về phía tôi.

"Lên đi".

Tôi sững người, là Hạ Trì.

Thấy tôi không phản ứng, cậu ấy nhíu mày, như thể không còn kiên nhẫn được nữa. Sau đó Hạ Trì đứng lên rồi đưa tay kéo tôi nằm lên lưng cậu ấy.

"Đừng...".

Ngay khi tôi nói thì Hạ Trì đã cõng tôi trên lưng rồi đứng dậy.

Tôi không quá thừa cân, nhưng chắc cũng không quá nhẹ.

Nhưng dường như Hạ Trì lại cõng tôi trên lưng rất dễ dàng, cậu ấy bước đi trên những viên gạch nằm trên vũng nước, cuối cùng để tôi xuống ở chỗ không có vũng nước đọng lại.

"Đi thôi".

Hạ Trì thuận tay đón lấy chiếc ô tôi đang cầm trên tay.

(6)

Nhiều bạn học thấy Hạ Trì cõng tôi đi qua mấy vũng nước, sau đó chuyện này trong một buổi sáng đã được lan truyền khắp cả lớp.

Hạ Trì và tôi ngay lập tức trở thành tâm điểm bàn luận của mọi người, tin đồn ngày càng trở nên quá đáng hơn.

Đầu tiên thì giễu cợt tôi xấu xí, gương mặt khó coi, còn khả năng câu dẫn người khác thì đầy mình,...

Sau khi chế giễu tôi thì bọn họ lại bắt đầu nói những lời chế giễu Hạ Trì sau lưng cậu.

Loại nhan sắc này mà cũng có thể nhìn vừa ý, nói cậu ấy không kén cá chọn canh.

Thực ra tôi vốn không định quan tâm đến những tin đồn này, nhưng những tin đồn ngày càng lan rộng hơn.

Một số người còn nói, sỡ dĩ tôi câu dẫn được Hạ Trì là vì tôi đã đổi chác cơ thể mình với cậu ấy.

Điều quá đáng hơn là có người đã chạy lại chỗ Hạ Trì và hỏi cậu ấy, "Này, nói về cảm nhận của cậu đi, mùi vị của Châu Vũ thế nào hả?".

"Tắt đèn rồi thì vịt con xấu xí cũng giống thiên nga nhỉ?".

Sau đó.

Đối phương bị Hạ Trì đấm ngay huyết thái dương, cậu ta ngã xuống đất và rất lâu cũng không thể đứng dậy nổi.

Tôi những tưởng khi đó tin đồn sẽ ngừng lại, nhưng...

Trái ngược lại, tin đồn ngày càng lan rộng hơn.

...

Gần đây Hạ Trì thích đến sân chơi bóng rổ với các bạn nam lớp bên cạnh, đặc biệt là trong giờ học thể dục.

Chiều nay lớp bên có tiết thể dục, Hạ Trì đã cúp tiết tự học để ra ngoài chơi bóng rổ.

Lúc cậu ấy quay vể lớp học đã uống nhầm nước của tôi.

Thực sự đó là lỗi của tôi.

Tôi thường xuống cuối lớp để lấy nước uống, hôm nay đúng lúc là ngày trực nhật của tôi, thấy tấm bảng đen cuối lớp chưa được lau nên tiện tay để chai nước lên bàn học cuối lớp, trùng hợp đó lại là bàn của Hạ Trì.

Sau khi lau bảng xong tôi nhận ra chai nước của mình đang ở trên tay của cậu ấy, mà lúc này nước trong chai chỉ còn lại một nửa.

Ai đó đã nhận ra và bắt đầu la ó ầm ĩ, nói Hạ Trì uống nước của tôi cũng chính là gián tiếp hôn tôi.

Tiếng la ó ấu trĩ và thô tục, nhưng vừa đủ để thu hút sự chú ý của mọi người trong lớp chờ xem một màn kịch hay.

Hạ Trì tính tình lãnh đạm, không để tâm đến mấy chuyện đó, cậu ấy ném chai nước vào trong ngăn bàn, sau đó nói với tôi: "Tan học tớ sẽ mua cho cậu chai nước mới".

Lúc này tôi đang cầm đồ lau bảng đứng trước bàn học của cậu ấy.

Những lời chế giễu không ngừng vang lên bên tai tôi...

"Đúng đó, bọn họ có lẽ cũng đã cùng nhau lên giường rồi, hôn gián tiếp thế này thì có gì đâu".

"Thật đáng tiếc nếu ai kia không hôn nhau kiểu Pháp trước mặt cả lớp nhỉ, hahaha".

"...".

Mọi người không ngừng xì xầm bàn tán, những gì họ nói ngày càng kinh khủng hơn.

Khung cảnh của mấy hôm trước như được tái hiện lại ngay trước mắt tôi.

Quyển nhật ký bị lấy ra, chỉ vì tôi thầm thích một chàng trai mà bị gán cái danh "đ* đ**m", họ nói tôi không biết tự nhìn lại bản thân, nói tôi cặp kè với đủ hạng người, nói tôi...

Khi đang đứng trên bờ vực sụp đổ, vẫn có người thêm dầu vào lửa.

Cam Việt bước tới gần tôi, nói bằng một giọng điệu giễu cợt: "Bộ dạng thế này mà cũng có thế câu dẫn được học sinh vừa chuyển đến, đúng là lợi hại nha".

Bùi Xuyến đứng bên cạnh cô ta, không nói gì, nhưng ánh mắt cậu ta nhìn tôi với vẻ khinh thường.

"Châu Vũ, tại sao mày không chỉ cho tụi tao mày đã giở trò gì hả?".

Nói xong, Cam Việt đảo mắt nhìn một lượt xung quanh: "Hay là bây giờ mày cho mọi người ở đây xem cảnh hôn đó đi".

Vừa nói, cô ta đột nhiên không báo trước mà đưa tay đẩy mạnh sau lưng tôi...

Tôi loạng choạng ngã về hướng của Hạ Trì.

Cậu ấy đưa tay lên định đỡ tôi nhưng tôi đã ngã thẳng vào vòng tay của cậu.

Trọng tâm không ổn định, tôi ngã về phía trước, sau đó môi tôi lướt nhẹ qua môi Hạ Trì...

Cả lớp chìm trong im lặng trong một khắc, sau đó những tiếng la ó bắt đầu vang lên.

Nhưng trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ:

Môi của cậu ấy thật mềm.

Tôi hốt hoảng lùi lại phía sau một bước, nhịp tim đột ngột đập nhanh hơn.

Mọi người đứng vây xung quanh xem kịch hay, bọn họ muốn chờ xem Hạ Trì sẽ phản ứng thế nào.