Ánh Sao Và Bầu Trời

Chương 3



13

Tôi rất chắc chắn rằng người đó chính là Từ Lan Thư, không phải do tôi tưởng tượng mà đó đúng thật là anh ấy.

Tôi không quan tâm đến tiếng kêu của MC ở phía sau, cũng không để ý đến ánh mắt của những khách mời ở hội trường, bây giờ tôi chỉ muốn tìm Từ Lan Thư mà thôi.

Trình Tinh nắm chặt cánh tay tôi, vẻ mặt lo lắng, "Dao Dao, cậu đang làm cái gì thế? Lí Hách Vũ vẫn còn ở trên sân khấu chờ cậu kìa, hôm nay là ngày hai người kết hôn mà."

Tôi không để ý đến cảm xúc của người khác, chỉ nói với giọng nghẹn ngào, chỉ vào chỗ mà Từ Lan Thư vừa mới đứng, "Tinh Tinh, tớ nhìn thấy Từ Lan Thư, anh ấy vừa mới đứng ở đó."

Trình Tinh lộ rõ vẻ không tin được, càng giữ chặt tay tôi, "Dao Dao, Lan Thư đã ra đi rồi, hiện tại cậu sắp gả cho Lí Hách Vũ cơ mà."

Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, tôi mặc kệ tiếng xì xào xung quanh ngày càng lớn, gạt tay Trình Tinh chạy ra ngoài.

Chạy ra đến cửa lớn, tôi hỏi nhân viên phục vụ đang đứng ở cửa, "Xin lỗi, không biết vừa rồi cô có nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ mới đi ra ngoài không?"

Có lẽ là do trang phục và lớp trang điểm lấm lem của tôi đã làm cho cô ấy sợ hãi, cô ấy nói chuyện có chút lắp bắp, "À...à...hình như là đi về hướng bên kia."

Tôi cởi giày cao gót ra, chạy về hướng cô ấy chỉ.

Cô ấy cũng nhìn thấy, cho nên là tôi thật sự đã nhìn thấy Từ Lan Thư. Anh ấy vẫn chưa ch.ết, thật may quá.

Tôi khóc rồi cười, cười rồi lại khóc.

Từ Lan Thư vẫn chưa ch.ết, vậy nên lúc trước tôi cho rằng mình gặp ảo giác, không ngờ lại đúng là anh ấy. Anh ấy sao có thể lại nhẫn tâm như thế, nhẫn tâm nhìn tôi mỗi ngày đều nhớ anh đến mất hồn mất vía.

Làm sao mà anh có thể chịu được khi rời xa tôi trong ngần ấy ngày cơ chứ? Khi nhìn tôi và Lí Hách Vũ ở bên nhau, anh có thấy buồn không? Có phải anh sẽ nghĩ là tôi đã phản bội anh rồi không?

Trong tâm trí tôi đều là hình bóng của Từ Lan Thư, không biết mình đã đi được bao lâu.

Tôi kiểm tra hết tất cả những người đi ngang qua, có lẽ họ nghĩ rằng tôi bị điên nên né xa, chỉ trỏ tôi.

Không ai trong số họ trả lời tôi.

Trên màn hình lớn của thành phố phát sóng một đoạn tin tức mới, "Gần đây cảnh sát thành phố đã phá được một vụ án mua bán, tàng trữ, vận chuyển ma túy lớn nhất thành phố của chúng ta cho đến nay. Tiến hành bắt giữ 342 nghi phạm liên quan, số tang vật thu được bao gồm 2000kg ma túy và các dụng cụ sản xuất ma túy, nơi tàng trữ ma túy cũng được lực lượng cảnh sát triệt phá tại chỗ. Tiếp tục củng cố, kiểm soát và ngăn chặn hiệu quả các mối nguy hiểm tiềm ẩn liên quan đến ma túy ảnh hưởng đến xã hội."

Tôi đi đến hồ câu cá mà mình thường đến, ngồi thẫn thờ trên tảng đá mà mình đã ngồi trên nó không biết bao nhiêu lần.

Giọng nói của tôi đã khàn đến mức không nói nên lời, tôi che mặt lại, thì thầm, "Từ Lan Thư, anh ở đâu? Em nhớ anh nhiều lắm, em mệt rồi."

Trước mắt tôi tối sầm lại, chờ cho đến khi tỉnh lại thì tôi đã nằm trên chiếc giường cưới của mình cùng Từ Lan Thư.

Tôi khóc nhiều quá, khi mở mắt ra chỉ thấy mờ mờ. Nhưng cách bày trí quen thuộc này cho dù có mờ mờ tôi vẫn có thể nhận ra.

Một bóng người vừa quen thuộc lại xa lạ ở bên giường, tôi vô cùng chắc chắn người này là Từ Lan Thư.

Tôi ôm lấy anh, nghẹn ngào nói, "Từ Lan Thư, em bắt được anh rồi."

Cơ thể anh bắt đầu run rẩy, anh ấy quay người lại ôm chặt lấy tôi, giọng trầm trầm, "Dao Dao, anh nhớ em lắm."

Nghe anh nói, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, tiếng khóc càng lúc càng lớn, tôi đấm vào lưng anh.

"Ba năm nay anh đã đi đâu thế? Bọn họ đều nói anh đã ch.ết rồi, em cũng cho rằng anh đã rời bỏ em mà đi."

"Mỗi ngày anh đều mơ thấy em, đêm nào cũng không thể ngủ ngon giấc."

"Tại sao anh lại làm như thế, tại sao lâu như vậy mới đến gặp em."

"Khi em muốn bắt đầu một cuộc sống mới thì anh lại xuất hiện."

Tôi khóc lóc chất vấn Từ Lan Thư, anh chỉ ôm chặt lấy tôi, xin lỗi hết lần này đến lần khác.

14

Tôi thức dậy, đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất của tôi trong suốt ba năm qua.

Tôi ôm chặt lấy cánh tay Từ Lan Thư, anh cũng để mặc tôi ôm chặt lấy mình.

Lúc tỉnh lại, gần như là tôi bị nỗi sợ làm cho tỉnh giấc. Sợ tất cả những chuyện vừa rồi đều chỉ là giấc mơ, sợ Từ Lan Thư không có ở đây.

Nhưng anh vẫn còn đang ở đây, ngay bên cạnh tôi, tôi chạm tay lên khuôn mặt ấy.

Anh đã thay đổi rất nhiều, làn da trắng nõn trước đây bây giờ trở nên thô ráp, tóc cũng được cắt ngắn gọn gàng, là một Từ Lan Thư trước đây tôi chưa từng thấy qua.

Không biết anh mơ thấy gì mà cau mày chặt lại, tôi dùng tay nhẹ nhàng an ủi anh.

Từ Lan Thư của tôi, anh đã trở về rồi. Anh không ch.ết, anh đã quay lại một cách an toàn.

Có lẽ ánh mắt của tôi dành cho anh quá mức nóng bỏng, anh đã tỉnh lại.

Anh cười ôm lấy tôi, "Vẫn chưa nhìn đủ sao?"

Tôi nằm trong ngực anh rầu rĩ, "Không đủ, em phải nhìn bù cho cả ba năm này."

Vòng tay anh ôm lấy tôi lại càng siết chặt hơn.

Một lúc lâu sau, giọng nói của anh truyền đến từ đỉnh đầu, "Hách Vũ làm sao bây giờ?"

À, tôi còn đang mải chìm trong niềm vui Từ Lan Thư trở về cho nên đã quên đến việc sáng nay mình còn chuẩn bị kết hôn với Lí Hách Vũ.

Trên tay tôi hình như còn đang đeo chiếc nhẫn của anh ta, vô thức nhìn về phía bàn tay.

Giọng nói của Từ Lan Thư có chút không vui, "Anh lấy nó xuống rồi."

Tôi cười ghẹo anh, "Thế anh không sợ em không thèm đi theo anh sao?"

Giọng nói của anh rất nhỏ, "Không sợ, như hiện tại mới là kết quả làm anh sợ."

Tôi đẩy anh ra, có chút không vui, "Vậy vì sao ba năm qua anh lại giả ch.ết?"

Từ Lan Thư nắm tay tôi, nói ra nguyên nhân.

"Thật ra thì lúc đó tình cảnh của anh so với ch.ết cũng không khác gì nhau mấy."

"Trong nhiệm vụ đó, là một người đồng nghiệp nằm vùng bên cạnh trùm ma túy đã cứu anh."

"Anh hoàn toàn không thể trốn thoát cho nên sau khi thảo luận cùng cục trưởng Vương mới thông báo ra bên ngoài rằng Từ Lan Thư đã ch.ết, từ lúc đó anh sống dưới một thân phận khác."

"Ba năm nay anh vẫn luôn nằm vùng bên cạnh trùm ma túy Phùng Ích, từ một tay sai nhỏ trở thành thân tín, luôn được hắn tin tưởng."

"Tuần trước bọn anh đã bắt được hết tất cả chúng."

Anh nhìn lên trần nhà, nhẹ nhàng nói về ba năm qua của mình.

Tôi không hỏi thêm gì nữa, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Một tay anh đỡ lấy đầu tôi, tay kia ôm chặt eo tôi.

Từ Lan Thư dùng sức rất mạnh và tôi cũng đáp lại anh ấy. Niềm đam mê này giống như đang được giải tỏa, giải tỏa cho nỗi nhớ nhung ba năm qua tôi dành cho anh. Anh ôm lấy tôi từ phía sau, cứ lặp đi lặp lại câu, "Dao Dao, anh xin lỗi."

Giọng nói đáp lại của tôi cũng dần biến mất sau mỗi lần va chạm.

15

Lúc mẹ Từ tìm tới, tôi và Từ Lan Thư vừa mới rời giường. Chúng tôi đang tính toán làm cách nào để giải quyết mớ hỗn độn ngày hôm qua tôi bỏ lại để chạy đi tìm anh.

Mẹ Từ có chìa khóa của nhà này, bà trực tiếp mở cửa đi vào liền nhìn thấy tôi cùng Từ Lan Thư đang ngồi trên sofa.

Bà sững sờ nhìn Từ Lan Thư, anh đi tới ôm lấy bà, "Mẹ, con đã về rồi đây."

Mẹ Từ gào khóc.

Bà ôm chặt lấy anh không muốn buông, sợ nếu mình buông ra sẽ không thấy anh đâu nữa.

Khi mẹ Từ biết chúng tôi định đi tìm Lí Hách Vũ, bà kiên quyết muốn đi cùng.

Bà nói những chuyện chúng tôi làm có hơi mất đạo đức, bà phải đi cùng chúng tôi để làm dịu tâm trạng của nhà bên kia. Nhưng sau cùng dưới sự can ngăn của chúng tôi, bà rốt cuộc cũng đồng ý để chúng tôi tự mình đi.

Bà cũng nhiều lần nhấn mạnh rằng chúng tôi phải thành khẩn nhận lỗi.

Tôi gọi điện cho Lí Hách Vũ, hẹn gặp nhau ở tầng dưới của công ty.

Khi nhìn thấy tôi cùng Từ Lan Thư, Lí Hách Vũ trông có vẻ nhẹ nhõm.

Khi tôi chuẩn bị mở miệng, Từ Lan Thư đã nói trước, "Hách Vũ, rất xin lỗi." và anh giải thích những chuyện đã xảy ra.

Lí Hách Vũ cười nhìn chúng tôi, "Cậu biết không? Khi nhìn thấy hai người cùng nhau đi vào đây, tôi lại thở phào nhẹ nhõm đấy."

"Cũng may là tôi thua cậu, một người sống sờ sờ chứ không phải một Từ Lan Thư đã ch.ết."

Rồi lại quay sang tôi, tươi cười thoải mái nói, "Thật ra từ lần đầu tiên gặp em anh đã thích em rồi. Nhưng biết sao được, em cùng Lan Thư giống như là trời sinh một đôi vậy, hai người ở cạnh nhau trông rất xứng đôi."

"Nếu đã xứng đôi như vậy, hai người nhất định phải ở bên nhau."

Lí Hách Vũ dùng thìa khuấy cà phê trên bàn, "Em không cần cảm thấy có lỗi với anh, nếu như em gả cho anh mà không được vui thì anh mới là người phải cảm thấy áy náy."

Nói xong anh đứng dậy, "Được rồi, hai người không cần phải cảm thấy lo lắng cho tôi, cũng không cần lo về phía bố mẹ tôi, tôi sẽ giải thích với họ."

"Hai người nhất định phải vĩnh viễn hạnh phúc đấy."

16

Mọi thứ đều trở về theo quỹ đạo ban đầu, tôi xin nghỉ phép năm với công ty, thời gian này tôi muốn ở bên Từ Lan Thư.

Thân phận của Từ Lan Thư cũng sẽ sớm được khôi phục, là Lan Thư của tôi, không phải là liệt sĩ, anh là người hùng còn sống.

17

Hôm nay Từ Lan Thư dậy rất sớm, anh nói hôm nay là ngày anh được khôi phục thân phận nên phải chuẩn bị thật tốt.

Tôi nằm trên giường nghiêng đầu nhìn anh, anh đang cẩn thận cạo râu trước gương, không chừa một góc nào.

Tôi giả vờ tức giận hỏi anh, "Sao lúc đi gặp em không thấy anh ăn mặc chải chuốt cẩn thận như thế."

Anh quay đầu nhìn tôi, tôi đi tới thắt cà vạt cho anh, anh hôn lên trán tôi, "Sao lại còn tức giận với Tổ quốc thế?"

Trán anh áp vào trán tôi, mùi bạc hà xộc vào khoang mũi. Anh lấy một thứ từ trong tủ đầu giường, quỳ một chân xuống trước mặt tôi.

"Dao Dao, chờ sau khi anh được khôi phục thân phận, em có thể nào lấy anh không?" Đôi mắt của anh lấp lánh.

Tôi thẫn thờ nhìn anh, sau đó cười đến nỗi chảy nước mắt, "Sao anh cứ như vậy hoài thế? Cầu hôn đơn giản như thế này á? Em còn chưa có rửa mặt đâu."

Tôi một bên lầm bẩm, một bên lại đưa tay ra.

Anh cười, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi, dùng đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt tôi, "Sau khi buổi lễ sáng nay diễn ra xong chúng ta đi lĩnh chứng nha?"

"Được."

Tôi và Từ Lan Thư đến cục cảnh sát lúc chín giờ. Đứng trước cửa có một người đàn ông trông còn đen hơn Từ Lan Thư đến chào hỏi anh.

Tôi bị sốc vì anh ta là một người tàn tật.

Người đàn ông ấy khập khiễng đi tới chỗ chúng tôi, Từ Lan Thư nói nhỏ bên tai tôi, "Anh ấy chính là người đàn anh kia, tên là Trần Minh Sinh. Là một người rất cứng rắn, xứng đáng được mọi người tôn trọng."

18

Có một nhóm cảnh sát đứng ở lối vào, mỗi người trong số họ đều ăn mặc rất chỉnh tề.

Từ Lan Thư và Trần Minh Sinh đi về phía bọn họ, cục trưởng Vương lấy ra hai bộ cảnh phục mới có số hiệu của họ trên đó.

Tôi đứng phía sau đã khóc từ lúc nào.

"Lần này, chúng ta triệt phá được băng đảng buôn bán ma túy lớn nhất thành phố từ trước đến nay, toàn thể cán bộ cảnh sát của chúng ta, đặc biệt là đồng chí Trần Minh Sinh và đồng chí Từ Lan Thư, trong chiến dịch chống ma túy lần này đã lập được công lớn. Bộ Công an vừa có quyết định phong tặng danh hiệu Anh hùng cấp quốc gia cho đồng chí Trần Minh Sinh và đồng chí Từ Lan Thư."

19

Khi chúng tôi rời khỏi cục cảnh sát đã là 11 giờ trưa.

Từ Lan Thư đi về phía cục trưởng Vương, "Cục trưởng, hôm nay tôi có thể xin nghỉ không? Chúng tôi định đi lĩnh chứng." Anh chỉ vào tôi rồi cười.

Cục trưởng Vương vỗ vỗ vai anh, "Được, tốt, rất tốt, cậu mau cùng Dao Dao đi lĩnh chứng, chúng tôi đều đang chờ được uống rượu mừng của hai người." Một số đồng nghiệp phía sau cũng ồn ào theo, tôi ngại ngùng cúi thấp đầu xuống.

Từ Lan Thư cười nói với họ, "Được rồi, được rồi, rượu mừng này nhất định phải mời mọi người uống, ai nấy đều chuẩn bị sẵn tiền mừng đi nha!"

Nói xong anh nắm lấy tay tôi rời khỏi cục cảnh sát.

Cục cảnh sát cách cục dân chính không xa, hai chúng tôi nắm tay nhau đi qua đó.

Ánh mặt trời chiếu lên người tôi làm tôi thấy hơi nóng, đi nhanh đến chỗ có bóng râm, tôi lấy tay che mặt trời, cười nhìn Từ Lan Thư, "Thật tốt quá, chúng ta đã có thể kết hôn rồi."

Anh mỉm cười đẩy tôi về phía ánh nắng, "Em đã ở nhà quá lâu rồi, ra tắm một xíu nắng đi."

Tôi hơi miễn cưỡng nhưng nghĩ lại thì thấy hình như đúng là vậy thật. Từ sau khi nghỉ phép năm, cả ngày tôi đều ở nhà với Từ Lan Thư. Anh có thể xuống lầu giúp tôi lấy đồ chuyển phát nhanh, còn tôi tuyệt đối không ra ngoài.

Sắp tới cục dân chính, Từ Lan Thư lại nói với tôi, "Dao Dao, em đi trước đi, anh chờ ở đây một chút."

Tôi nghi ngờ nhìn anh, "Chờ cái gì cơ?"

Anh cười một cách bí ẩn, nói, "Bí mật." Nói xong liền giục tôi nhanh chóng đi vào, tôi đi hai ba bước lại quay lại nhìn, mỗi lần như thế anh đều làm ra bộ dáng đẩy tôi đi vào.

Tôi hét lớn với anh: "Anh nhanh lên đấy!"

Thấy anh gật đầu, tôi mới yên tâm đi vào.

Tôi ngồi trong khu vực chờ đợi, lướt mấy video ngắn, cảm giác lo lắng cứ bao lấy tôi.

Đột nhiên tiếng súng bên ngoài vang lên khiến mọi người hoảng loạn. Những người bên ngoài chạy vào khiến không gian nơi đây trở nên hỗn độn.

Tôi lập tức phản ứng lại, sau đó hai tiếng súng lại vang lên. Tôi chạy về phía cửa lớn, bảo vệ ngăn tôi lại, "Cô gái! Cô đang làm gì vậy? Hiện tại bên ngoài đang rất nguy hiểm!"

Tim tôi đập nhanh hơn, trong đầu trở nên trống rỗng.

Cửa thủy tinh trong suốt làm tôi có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài. Ngoài kia là Từ Lan Thư đã ngã xuống vũng máu, tôi liều mạng muốn thoát khỏi tay bảo vệ, nhưng tôi làm thế nào cũng không thể thoát khỏi sức lực mạnh mẽ này.

Tôi khóc lớn cầu xin, "Xin hãy cho tôi ra ngoài đi, cầu xin anh, hãy để tôi đi, chồng tôi... chồng tôi còn ở bên ngoài."

Người đàn ông mặc đồ đen chĩa súng vào tôi, gần như ngay khi anh ta nổ súng, bảo vệ đã kéo tôi vào một nơi an toàn. Mọi người đều hoảng sợ không thôi, tiếng còi báo động ngày càng lớn hơn.

Trái tim tôi như bị dao cắt, và tầm nhìn của tôi bị mờ đi bởi nước mắt. Lý trí cuối cùng của tôi là nhìn những người trong cục dân chính, tôi đã không thể chạy ra ngoài cho đến khi cảnh sát đến mở cửa.

Tôi chạy như điên về phía Từ Lan Thư, khóc lóc cầu cứu những cảnh sát xung quanh, "Tôi xin mọi người, hãy cứu anh ấy đi. Hôm nay anh ấy mới vừa khôi phục thân phận mà, xin mọi người hãy cứu anh ấy."

Cơ thể Từ Lan Thư vẫn còn vương hơi ấm, máu trên người anh chảy ra không ngừng, sao lại nhiều máu thế này.

Tôi cố lấy tay che lên vết thương của anh, một cảnh sát kéo tôi lại, hốc mắt ửng đỏ, "Chị dâu, anh Lan Thư đã đi rồi, lúc chúng tôi đến anh ấy đã không còn thở nữa."

Tôi đẩy anh ta ra: "Không! Cơ thể anh ấy vẫn còn ấm mà!"

Nhiệt độ trên người Từ Lan Thư dần dần trở nên lạnh đi, tôi áp mặt mình lên mặt mặt: "Từ Lan Thư, chúng ta sắp kết hôn rồi, anh mau tỉnh lại đi."

Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Dao Dao, Lan Thư đi rồi."

Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy Lí Hách Vũ.

20

Từ Lan Thư, sinh ngày 13 tháng 5 năm 1989, người thành phố R, bị một tên buôn ma túy bắn trả thù. Vào lúc 11h34 trưa ngày 28/10/2022, công tác cấp cứu không thành công, đã qua đời ở tuổi 33.

Tần Dao, sinh ngày 30 tháng 10 năm 1993, người thành phố R, uống thuốc ngủ quá liều. Vào lúc 12h07 trưa ngày 28/10/2026, công tác cấp cứu không thành công, đã qua đời ở tuổi 33.

Lan Thư, sau khi anh đi mẹ liền nhập viện, khi mẹ rời đi, bà ấy đã nắm tay em và nói với em rằng hãy sống thật tốt.

Còn nữa, em đã quyên góp tất cả tiền tiết kiệm của mình cho đất nước. Sau khi ký tên xong em đã đến cửa hàng bánh mà mình thích nhưng nó vẫn không ngon bằng bánh anh mua cho em được, nhân viên bán hàng đã nói với em là do anh luôn dặn riêng họ rằng em không thích ăn bánh quá ngọt.

Lan Thư, em đã cầm ảnh của anh để đi chụp ảnh cưới đó, nhân viên cửa hàng đều dùng ánh mắt thương cảm nhìn em. Thế là em nói với bọn họ rằng anh chỉ đang đi làm nhiệm vụ mà thôi, ánh mắt họ nhìn em cuối cùng cũng bình thường hơn nhiều.

Từ Lan Thư, em muốn ở bên anh.

Từ Lan Thư, em nhớ anh nhiều lắm, bây giờ em đến tìm anh đây.

Hoàn Chính Văn.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!