Anh Sẽ Là Người Duy Nhất Có Em

Chương 72: Em về rồi



choang!

Giai Mẫn lúc này đã tỉnh dậy, cô không ngừng đập phá đồ đạc trong tàu rồi khóc, nhớ lại những lần ân ái của cô với Dương Quãng cô vô cùng kinh tởm, không những thế cô còn biết Thiên Minh quan sát hết những hiện sự việc đó lòng cô tan nát rã rời.

Tiểu Ly nghe âm thanh thì đi vào, thấy tay Giai Mẫn chảy máu cô vội đi lấy băng cá nhân băng cho cô.

" Chị Ly, Thiên Minh nhìn thấy hết những lần tên đó hãm h*ep em, em làm sao để đối mặt với anh ấy đây".

Giai Mẫn vừa dứt lời Khải Trạch đi vào.

" Tiểu Ly, cô đi ra ngoài đi, để tôi dạy lại Giai Mẫn".

" Vâng"

Tiểu Ly đi ra ngoài đóng cửa lại Giai Mẫn vẫn nằm trên sàn Khải Trạch bóp tay cô kéo lên giường.

" Em điên rồi à, em nói em không dám đối diện với Thiên Minh sao?, được vậy anh cho em xem cái này"

Khải Trạch mở video ghi hình Thiên Minh lên cho Giai Mẫn xem, vừa xem xong cô khụy chân xuống màng hình điện thoại mà khóc.

Khải Trạch vỗ vai cô ôn tồn nói.

" Giai Mẫn à, anh nói này em đừng buồn nha,

em thật sự quá ngu ngốc đó, Thiên Minh ăn ở với em hơn 10 năm trời không lẽ em không có cảm giác khác lạ sao?".

" Có em có thấy khác lạ, nhưng em cứ nghỉ đó là do bản thân em, em không nghỉ những gì mình ghi ngờ là đúng hic.hic".

" Thôi đi ngủ đi, mai em sẽ gặp lại Thiên Minh".

Hạ Thúc thông báo anh và Giai Mẫn đang trên đường về cho bà nội Thiên Minh biết.

Bà nội Thiên Hoa nhanh báo cho Thiên Minh biết mai Giai Mẫn sẽ về, bà chắn chắc.

Thiên Minh sao khi biết được ngày mai người con gái anh yêu nhất sẽ về với anh, anh vui mừng như điên nhưng lại lo sợ bà nội anh sẽ lừa anh như mấy lần trước.

" Bà không lừa con chứ, Giai Mẫn sẽ về đúng không?"

" Bà không lừa con đâu, thật đó".

_____

9 giờ sáng hôm sau, Tại biệt thự Thiên Minh, Giai Mẫn đã trở về, bà nội Thiên Hoa vẫn sợ trước khi Giai Mẫn về anh sẽ chạy đi tìm nên vẫn luôn khóa cửa.

Khi Giai Mẫn lên lầu mọi người đã đi nơi khác để lại không gian cho hai người, khi Giai Mẫn mở cửa ra, nhìn thấy Thiên Minh ngồi tại bàn trang điểm mắt hướng ra xa, cô đi từ từ lại.

" Thiên Minh à, em về với anh rồi đây".

Thiên Minh nghe giọng Giai Mẫn anh từ từ quay đầu sang, khi nhìn thấy cô, Thiên Minh đứng hình tay vịn cạnh bàn mà từ từ đứng dậy, Giai Mẫn bước từng bước về phía anh.

Thiên Minh lúc này sải chân đi tốc độ nhanh nhất chạy đến ôm Giai Mẫn vào lòng, cái ôm quá mạnh khiến Giai Mẫn và Thiên Minh ngã xuống nền.

Thiên Minh tay ôm chặt cứng Giai Mẫn, anh đưa mặt mình vùi vào người cô hôn hít dữ dội, anh ngửi mùi hương cơ thể của cô với vẻ mặt đầy thỏa mãn và hạnh phúc, anh ôm cô càng chặt hơn.

" Giai Mẫn ơi, sao giờ em mới về với anh, em biết anh đau khổ thế nào không, anh đau lắm em biết không, anh nhớ em lắm đó em biết không".

Được Thiên Minh ôm vùi trong lòng ngực Giai Mẫn khóc hút hít:" Em biết, em cũng nhớ anh lắm".

Thiên Minh ôm cô rống khóc to lên, đôi chân anh kẹp chặn thân dưới của Giai Mẫn, tay anh vẫn không có dấu hiệu buông lỏng, anh bế cô lên giường cuối đầu xuống hôn ngấu nghiến cô, anh dùng hàm trên cạy hàm răng của Giai Mẫn ra sau đó luồng lưỡi càng quét khoang miệng Giai Mẫn, hôn môi mãi lúc lâu, anh thè chiếc lưỡi mình liếm lám khắp mặt cô vừa liếm anh vừa hôn mãnh liệt sau đó tiếp anh ôm cô mà trong lòng vô cùng sợ hãi, sợ hãi cô sẽ lại bỏ anh đi.

Mãi đến tận trưa dì quản gia gọi gõ cửa đem cơm vào, Giai Mẫn gỡ tay anh định đi ra ngoài lấy cơm thì bị Thiên Minh siết chặt hơn.

" Đừng đi mà, ở với anh đi, Giai Mẫn nằm đây với anh đi mà".

Thấy Thiên Minh như vậy Giai Mẫn không đành lòng nói vọng ra cho dì quản gia để cơm bên ngoài, cô ở đây tiếp tục nằm trong vòng tay của anh.

Giai Mẫn lúc này mới để ý xung quanh căn phòng này nơi đâu cũng là quần áo và hình ảnh của cô khắp phòng, nhìn lên gương mặt Thiên Minh anh gương mặt tiều tụy đi nhiều, ánh Mắt thâm tình đó vẫn luôn nhìn xuống cô.

Mãi đến hơn 2 giờ chiều khi Giai Mẫn kêu đói muốn ăn thì Thiên Minh mới cho cô ra cửa lấy đồ ăn nhưng tay anh vẫn phía sau ôm chặt cô từng bước ra cửa lấy thức ăn.

Đặt tô cơm đã nguội lên bàn Thiên Minh đút từng muỗn cơm cho Giai Mẫn ăn. Anh và cô vẫn vậy vẫn ôm nhau ăn, vẫn ăn chung một tô ngồi ôm ấp nhau đút nhau ăn như trước. Dáng vẻ anh đối với Giai Mẫn vẫn dịu dàng vẫn ôn nhu ân cần như vậy không bao giờ thay đỗi.

" Giai Mẫn à, đừng bỏ anh đi được không, anh cầu xin em, dù có chuyện gì cũng đừng bỏ đi được không?".

" Được, em sẽ không bỏ anh đâu, anh và em mãi không xa nhau nữa".

Ăn uống no nê, Thiên Minh tiếp tục bế cô vào phòng tắm.....