Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy

Chương 12



12

Anh ta thả tôi xuống, cúi đầu cười đe dọa:

"Đừng nói quá to, nếu không mẹ em sẽ nghe thấy đấy.”

Trong nháy mắt tôi lập tức nuốt lại tiếng kêu gào sắp phát ra của mình, nhìn chằm chằm anh.

“Còn tìm không?” Giữa lông mày anh ta có một sự lạnh lẽo.

Nói thật, tôi vẫn sợ anh, sau một hồi ầm ĩ như vậy, tôi thật sự thỏa hiệp rồi: “Không tìm nữa.”

“Ngoan.”

"Vô liêm sỉ.” Tôi tức giận đạp anh ta.

Tần Mộ Thanh nhìn có vẻ rất hưởng thụ, không quên nhắc nhở tôi:

"Đạp mạnh chút nữa, váy của em rất ngắn đấy."

Anh ta sáp lại gần tôi, đôi môi mờ ám nói:

"Đến lúc đó đừng trách tôi.”

“Tên biến thái chết tiệt.” Tôi không khỏi đỏ mặt.

Tôi vừa xấu hổ vừa sợ bị mẹ phát hiện ra tình hình căng thẳng giữa hai người bọn tôi, tim đập điên cuồng.

Anh ta nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ tức giận của tôi, cười nhạt nói:

“Sao vậy, muốn cắn tôi?”

Vừa nói, còn vô liêm sỉ mà cởi cúc áo ra: “Muốn cắn ở đâu? Ba phần sức hay là năm phần?”

Tôi choáng váng, bên tai nóng bừng lên.

“Anh đừng cởi nữa.” Tôi vội vàng đè lại bàn tay của anh lại.

“Anh có cần mặt mũi không vậy, đây là nhà của tôi, mẹ tôi chính là chị của anh đấy, bà ấy vẫn đang ở dưới lầu, anh biến thái như vậy, không sợ bị bà ấy biết sao?”

Tôi cho rằng Tần Mộ Thanh còn có chút kiêng kị.

Nhưng không ngờ tới, anh ta càng làm càn hơn, vuốt nhẹ cằm tôi:

"Này không phải càng kích thích hơn sao?”

Tôi không thở nổi nữa rồi.

“Trình Nghiêu, em đang sợ cái gì?”

Đáy mắt anh ta đầy vẻ dò xét, trong lời nói dần dần dụ dỗ: “Tôi với mẹ em chỉ là mối quan hệ hợp tác tốt, vậy mà bị em gọi loạn “cậu nhỏ” hai mươi mấy năm liền, gọi tới mức không có cả vợ, tôi thật là lỗ vốn mà.”

Trong lòng tôi điên cuồng run sợ, trong lòng như có một bàn tay trêu ghẹo, ngứa ngáy khó chịu.

Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, tôi hiểu rõ, chắc chắn là Bùi nữ sĩ sẽ không chịu nổi chuyện này.

Suy cho cùng trong cái vòng này, mối quan hệ giữa tôi và Tần Mộ Thanh, sớm đã bị mẹ tôi định rồi.

Mọi người đều biết, tôi gọi anh ta là “cậu nhỏ”.

Nếu như mẹ tôi biết được những chuyện không thể phơi bày giữa tôi và Tần Mộ Thanh, thực sự có thể bị doạ tới phát bệnh tim mất.

“Tần Mộ Thanh, anh đừng có nghĩ nữa.”

Tôi đẩy tay anh ra, “Dừng lại ở đây đi, chuyện giữa chúng ta, người mất mặt không phải là ba mẹ tôi, mà là anh đấy, anh cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.”

Tần Mộ Thanh là hạng người gì?

Anh ta đã đứng ở vị trí cao trong thời gian rất dài rồi, ba mẹ tôi kiêu ngạo vì anh ta, mọi người ngước nhìn anh ta, tôn kính anh ta, không chỉ bởi vì anh có tiền có quyền, mà còn là vì khí phách của anh.

Tôi không dám nghĩ, một ngày kia anh ta bị châm chọc, bị thóa mạ, là bộ dạng như thế nào.

Tôi tự biết được mức độ nghiêm trọng của vấn đề này.

Nhưng Tần Mộ Thanh không thèm quan tâm, đáy mắt hàm chứa ý cười, lại sáp lại gần một lần nữa.

Đầu ngón tay anh ta vuốt nhẹ môi tôi, cười thâm ý: “Trình Nghiêu, tôi hiểu em đang nghĩ gì, đến mạng tôi cũng có thể cho em.”

13.

Anh ta nói quá chân thành, tôi như mất trí trong giây lát.

Lúc đầu tôi chỉ nghĩ rằng Tần Mộ Thanh đêm đó đã bị ảnh hưởng bởi thuốc, nhưng làm sao anh ta có thể bốc đồng mà tiến lên từng bước như vậy?

Tôi hỏi một cách thận trọng:

"Anh có nghiêm túc không vậy?"

Tần Mộ Thanh nhìn tôi, đôi mắt đó quá thẳng thắn.

Anh ta không trả lời, nhưng câu trả lời nằm trong mắt anh.

Không biết tại sao, trong nháy mắt tôi lại vô cùng bối rối, không có dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh, lúng túng quay đầu đi.

Tôi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói:

"Tần Mộ Thanh, chuyện xảy ra tối hôm đó và hôm nay hãy quên đi, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, chúng ta nên có quan hệ gì thì vẫn giữ nguyên vẹn như vậy, sẽ không thay đổi gì cả."

Mở miệng nói ra một tràng dài, tôi gần như không dám dừng lại để lấy hơi.

Sợ rằng nếu dừng lại, tôi sẽ do dự mất.

Tần Mộ Thanh yên lặng lắng nghe, không ngắt một lời.

Tôi lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh:

"Tần Mộ Thanh, tôi không có tình cảm với anh."

Khi tôi điều này, bất kể nghĩ gì trong lòng, đều là khẩu thị tâm phi* mà thôi.

*口是心非: nói một đằng nhưng thực ra không phải vậy.

Tôi không dám thừa nhận rằng khi anh ôm hôn tôi nóng bỏng như vậy, đã có lúc mất tôi như phương hướng mà mê mẩn những giây phút đó.

Tôi muốn vươn tay ra và ôm anh, nhưng sau cùng vẫn phải kiềm chế sự mất mát.

Lúc đó trái tim đập liên hồi, có chút khẩn trương, rốt cuộc, giọng nói của Tần Mộ Thanh mang đầy sự quyến rũ của nam giới, khiến trái tim tôi từng nhịp rung động, khó có thể trốn tránh.

Điều này và giữa thích hoặc yêu ai đó, dường như không có liên quan gì.

"Thật sự không có cảm giác gì sao?" Giọng anh như có như không.

Tôi cúi đầu: "Ừm."

Tần Mộ Thanh đột nhiên đứng dậy, không biết anh ta đang nghĩ gì,liền im lặng không nói gì trong một thời gian dài.

Tôi nghe tiếng gió lật trang sách, tiếng sột soạt làm tim tôi xao xuyến.

"Em chăm sóc nó bao lâu rồi?" Anh bất ngờ hỏi.

Tôi ngước lên và thấy đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào những chậu cây trên bệ cửa sổ.

Đó là những bông hoa lan tôi đã chăm sóc cực khổ, không hiểu sao hoa không chịu nở rộ như nhà người khác, chỉ có cành và lá là không bao giờ héo.

Tôi đã luôn chăm sóc nó cẩn thận, mong chờ một ngày nào đó nó sẽ bất ngờ nở hoa, hương hoa sẽ tràn ngập vào ban đêm, thật tuyệt vời.

"Từ khi về nước, nó đã luôn như vậy, không chịu nở hoa." Tôi không hiểu sao anh lại nói về hoa lan.

"Tiếp tục đợi sao?"

Ý anh ta muốn hỏi là tôi vẫn đợi nó nở hoa sao?

Nghĩ vậy, tôi gật đầu lia lịa.

"Ừm, tôi cũng vậy."

Anh ta nói một câu không đầu không đuôi như vậy, tôi nhất thời không hiểu ra sao.

Tần Mộ Thanh lúc này đã chuyển chủ đề, nhẹ nhàng nói:

"Ngày mai đi làm trở lại đi."

Tôi không chút nghĩ ngợi tính từ chối, Tần Mộ Thanh không cho phép tôi có cơ hội đó, trực tiếp nói:

"Tôi hứa với em, sẽ không nhắc đến những chuyện trước đây, sau này không chạm vào em nếu không được cho phép."

"Anh nghĩ là tôi sẽ cho phép sao, nghĩ hay thật đấy." Tôi thì thầm.

Tần Mộ Thanh im lặng một lúc, rồi đột nhiên đưa tay lên xoa xoa đầu tôi.

Giọng anh khàn khàn: "Xin lỗi."