Anh Thắng Thế Giới

Chương 36: Hôn



Sau khi giọng hát khàn đặc của một tên nào đó ngừng lại, cả căn phòng lâm vào an tĩnh.

Làm ầm làm ĩ suốt mấy tiếng liền, năng lượng của tất cả mọi người đều cạn kiệt, lúc này tụm năm tụm ba lại bên mâm rượu và đồ ăn mà ăn uống, một bên nhớ về quá khứ một bên mặc sức mường tượng đến tương lai.

Tần Ẩn đơn độc trong một góc.

Từ trưa đến giờ anh không hề đổi vị trí, đàn chị nối tiếp ngồi ghế sô pha kiên cường, cho đến khi toàn bộ thành viên đều đụng phải khó nhằn, thì bên cạnh Tần Ẩn rốt cuộc mới được yên tĩnh.

Ôm ý niệm ‘đồ mà lão nương không chiếm được thì các người cũng đừng hòng mơ’, những vách tường đàn chị này thi thoảng vẫn liếc mắt nhìn về hướng kia. Mà nhóm người ái mộ nọ chú ý đến, cũng mang theo ánh mắt ghen tị đầy thù hận.

Vậy nên khi Tần Ẩn đột nhiên đứng dậy, chừng vài giây trôi qua, ánh mắt của nửa căn phòng đều dời đến.

Xác định được mục tiêu phương hướng thân ảnh nọ đi, bọn họ chỉ cần theo tầm mắt lãnh cảm của Tần Ẩn, đã thành công nhìn ra—-

“Hả? Sao anh Lê lại ngã xuống thế kia?”

“Hình như uống say.”

“Không phải chứ? Uống cái gì mà có thể ngã thẳng cẳng vậy?”

“Từ nào, trước mặt anh Lê là cái ly gì thế, mấy người thấy có giống với ly Bomb shot mà đội trưởng gọi không?”

“Mẹ nó, hình như đúng rồi.”

“Một ngụm Depth Bomb luôn á? Oách vậy, quả không hổ là anh Lê.”

“Khó trách uống say, mặt hồng lên rồi—-”

Câu cuối cùng còn chưa đủ, gương mặt trắng hồng xinh đẹp kia đã bị một thân hình cao ráo che kín tầm nhìn.

Anh ta theo bản năng hướng mắt lên trên, đối diện với một đôi mắt đen nhánh lạnh băng.

Người này cứng đờ, vội vàng cúi đầu.

Bị chắn tầm nhìn không phải chỉ một mình anh ta. Bừng tỉnh lại, mấy người khác mới xấu hổ dời mắt đi, ngại ngùng nhìn nhau.

Liếc mắt một cái đã quét sạch những ánh mắt dư thừa, bấy giờ Tần Ẩn mới quay lại. Anh rũ đôi hàng mi cong dài, gương mặt thanh tuyển che giấu hết những cơn âm u ngược sáng, không rõ biểu cảm nào.

Không biết là anh đang nghĩ gì, những ánh nhìn vụng trộm trong câu lạc bộ ghé qua chỉ nhìn thấy đôi chân dài nọ bất động thật lâu.

Rồi Tần Ẩn cúi người.

Đàm Lê đang gục trong một góc của ghế sô pha, thân thể cô mềm mại dẻo dai—cong bụng eo lại thành một góc nghiêng, không gây trở ngại cho việc men rượu mang cô ngủ say.

Nhúm tóc dài trên trán nom cũng quái đản như tính tình chủ nhân nó, không nghe lời mà rủ xuống, nghiêng nghiêng đáp xuống chóp mũi nhọn của cô.

Theo từng hô hấp của cô, mấy sợi tóc tinh tế được thổi phập phồng.

Rốt cuộc Tần Ẩn cũng cúi xuống thấp nhất có thể.

Anh đặt tay lên trán cô gái chừng hai giây, rồi lướt xuống. Cách sợi tóc mỏng manh nọ, Tần Ẩn ôm lấy cần cổ mảnh khảnh của Đàm Lê.

Không giống với Đàm Lê ngày thường giơ nanh múa vuốt, cô gái nhỏ khi ngủ trông rất mềm mại, Tần Ẩn chỉ sợ dùng chút lực thôi sẽ đánh thức cô dậy mất.

Anh nâng cô dậy bằng lực nhẹ nhàng nhất chậm rãi nhất, để cô dựa lưng vào ghế sô pha.

Chỗ tựa lưng thật sự quá trơn, cô bé ngủ say nên không an phận, vừa đỡ lên được hai giây lại lảo đảo trượt xuống bên cạnh.

Tần Ẩn cởi áo khoác đắp lên người cô, kiên nhẫn đỡ cô dậy lần nữa.

Người trong phòng ai nấy há mồm trợn mắt nhìn.

“Ngày đó anh Lê đã nói trong livestream đây chỉ là anh trai nhỏ qua đường thôi đó.”

“Lời Lê Tử nói mà cậu cũng tin?”

“Gần đây trong trường đồn đãi tôi cũng không có tin, nhưng hôm nay được chính chủ giáp mặt vả cho rồi. Đãi ngộ mà tân nam khôi đối với Đàm Lê và đối với những người khác thật sự quá rõ ràng.

“Đúng thế, người ta cũng không có ý định muốn che dấu.”

“….”

Những lời nghị luận tranh nhau vang lên, Tần Ẩn lại làm như không nghe thấy, lấy điện thoại ra ngồi vào bên cạnh chỗ Đàm Lê.

Một tay anh mở khóa điện thoại, mở phần tin nhắn ra.

Lưng tựa sô pha mềm nhũn, Đàm Lê ngủ mê mang không an phận lại trượt sang hướng khác.

Tần Ẩn không giương mắt, duỗi tay tới đỡ người dậy.

Lên xuống mấy lần, những thành viên đang nhìn trộm mà chua cả mắt, trên vẻ mặt lãnh cảm của Tần Ẩn kia nào nhìn ra được điểm không kiên nhẫn nào đâu.

Cho đến một hồi, không biết là vì lực độ của Tần Ẩn không khống chế đúng, hay vì Đàm Lê đang say ngủ không thành thật, bàn tay đặt trên vai Đàm Lê không còn—-

Mà đầu cô đã rơi xuống bờ vai Tần Ẩn rồi.

Thân người Tần Ẩn cứng đờ.

Giây lát sau, ánh mắt anh rũ xuống, bàn tay phải bị cô gái đè sau lưng vẫn đỡ phải hư không, còn tay trái thì thoăn thoắt trên màn hình di động.

Màn hình hiện lên một cửa sổ trò chuyện.

【Y】: Gọi giúp tôi một chiếc xe, đến địa chỉ XXXXX.

【Tiêu】:……..

【Tiêu】: Cậu xem tôi là giúp việc nhà cậu đó à?

【Tiêu】: Nhà Tần nhiều xe như vậy, cậu gọi người sắp một chiếc chạy qua không phải là được rồi ư?

【Y】: Không tiện.

【Tiêu】:?

【Tiêu】: Lời này của cậu mới làm tôi hứng thú, nói nhanh coi sao lại không tiện được chứ?

【Y】: [định vị.jpg]

Tần Ẩn tiện tay ấn gửi định vị bản đồ qua.

Trên bản đồ, định vị hiện lên ở “KTV Lam Sắc Yêu Cơ”.

【Tiêu】: Tôi còn tưởng là cái gì chứ? Không phải chỉ là KTV thôi sao, có gì mà không tiện?

【Y】:.

【Tiếu】: ………Khoan từ từ, nghĩ đã. Ngại quá, quên mất nề nếp nghiêm ngặt của nhà họ Tần các cậu, từ nhỏ đã hận không thể lập ra cho cậu 108 thanh quy giới luật(*).

(*) Những quy tắc là tăng ni, đạo sĩ cần tuân thủ.

【Tiếu】: Trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy nhưng cuối cùng cậu vẫn không giống cả nhà, thần kỳ.

【Tiêu】: Có điều giờ này rồi mà cậu còn ở KTV, cán bộ kỳ cựu trong giới sau khi giải nghệ xong thì cuộc sống về đêm phong phú đến bất ngờ thật đấy, chậc chậc, nói thử xem bao nhiêu người nghe xong sẽ kinh ngạc lắm đây.

【Y】:.

Tuy rằng chỉ là một dấu chấm, nhưng Tiêu Nhất Dương quen biết Tần Ẩn từ nhỏ, được cái tính lãnh cảm thấm dầm nhiều năm, liền cảm giác ra được dấu chấm thứ hai rồi thì chứng tỏ người nọ đang không kiên nhẫn.

【Tiêu】: Được được rồi gọi cho cậu này

【Tiêu】: Có yêu cầu gì với tài xế không

【Y】: Không có

Tần Ẩn gửi xong thì khựng một chút, anh cúi đầu nhìn qua bên cạnh.

Hô hấp của cô gái trên vai anh lúc sâu lúc nông, nhưng ánh mắt nhắm lại thì trông thật an tĩnh, không hề có dáng vẻ sẽ tỉnh.

Tần Ẩn ngoái đầu nhìn lại.

【Y】: Tài xế kín miệng là được rồi.

Khung trò chuyện tĩnh lặng vài giây.

【Tiếu】:???????

*

Câu lạc bộ Esport vẫn náo nhiệt đến tận 11 giờ rưỡi tối, mọi người mới lục tục bắt đầu tan cuộc chơi.

Sinh viên lão làng hoạt động thấm dầm đã lâu đều là người khôn lỏi, tân sinh viên không biết nên không hiếm người bị chuốc say. Mấy người phụ trách và chỉ huy trong câu lạc bộ đành đưa những tân sinh viên này về.

Chờ đến khi an tĩnh, Mã Tĩnh Hạo mới quay đầu quét qua cả căn phòng.

Trừ Cát Tĩnh và một đội phó khác thì còn có một trưởng bộ hậu cần, cũng đang nằm hai bên sô pha ở phía Tây Nam.

Mã Tĩnh Hạo nhìn chằm chằm vài giây, dở khóc dở cười đi qua.

“Anh Ẩn.”

“……”

Tần Ẩn ngước mắt.

11 giờ rưỡi đã vượt qua khung giờ làm việc và nghỉ ngơi của lão cán bộ Esport đúng nửa tiếng—-lại bị cô nàng nào đó say rượu quậy cả một đêm, cảm xúc của Tần Ẩn bấy giờ không tính là tốt.

May mà, trên vai có vật ‘kìm’ anh lại.

Mã Tĩnh Hạo ý bảo Đàm Lê: “Còn chưa tỉnh?”

Đáy mắt Tần Ẩn thoáng qua lạnh lẽo, giọng nói mang theo ý khinh khĩnh khẽ khàng lại giống như dung túng: “Một lần cũng không.”

Mã Tĩnh Hạo vò đầu: “Ngủ gì lâu thế, này là uống rượu hay uống thuốc ngủ vậy chứ?”

“…….”

Tần Ẩn không đáp, sườn mặt lại nghiêng nhìn qua.

Cát Tĩnh cũng đi đến: “Đội trưởng à, nữ sinh bên kia cũng chưa về hết, để cho mấy em ấy đưa em Đàm Lê về nhé?”

Mã Tĩnh Hạo: “Ngủ say thế này, chỉ sợ con gái không cách nào đỡ được.”

“Vậy…..”

“Tôi đưa cô ấy về là được rồi.” Âm thanh lạnh lùng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Mã Tĩnh Hạo không bất ngờ, nhưng Cát Tĩnh lại nhíu mày nhìn qua. Đối diện với tư thế thân mật của hai người, anh ta cắn răng: “Này không ổn đâu.”

Lúc này Tần Ẩn mới giương mắt, ánh nhìn lãnh cảm: “Chỗ nào không ổn.”

“……..”

Rõ ràng người nọ đang ngồi, và ngước nhìn anh ta, nhưng tự tâm lý Cát Tĩnh không hiểu sao lại có cảm giác bị một loại quan sát và thậm chí là khinh bỉ.

Anh ta ninh mi siết chặt tay thành quyền: “Thời gian không còn sớm, một người con trai như cậu đưa một nữ sinh như Đàm Lê về, nhỡ phát sinh chuyện gì thì làm sao bây giờ, đương nhiên là không ổn.”

Lời này vừa dứt, toàn phòng lạnh như băng.

Mã Tĩnh Hạo và trưởng hậu cần còn sót lại đồng thời sửng sốt, Mã Tĩnh Hạo duỗi tay kéo Cát Tĩnh lại, đè thấp giọng: “Cậu nói bậy cái gì vậy.”

Cát Tĩnh bừng tỉnh, cũng nhận ra lời mình vừa nói dù tính là lời nói thật đi nửa cũng xé mặt nhau quá, anh ta không khỏi cứng đờ.

Vai giây an tĩnh trôi qua, ở một góc sô pha, người đàn ông thấp mắt rũ mi, giọng nói lạnh lùng và trào phúng: “Có liên quan gì đến anh à.”

“—-!

Vừa dứt lời, Cát Tĩnh vốn đã tỉnh táo bèn nóng nảy lên, anh ta vặn mạnh giọng đáp trả: “Cậu có ý gì!”

“Tôi đưa bạn gái tôi về, có liên quan gì đến anh à?”

“Bạn—-” Cát Tĩnh sửng sốt, theo bản năng phản bác, “Rõ ràng Đàm Lê đã nói em ấy không phải bạn gái cậu!”

Mắt Tần Ẩn lạnh tanh.

Dường như anh đang lười nhiều lời với Cát Tĩnh, cầm lấy điện thoại bên cạnh người lên, ngón tay thon dài ấn ấn vài đường trên màn hình, lướt đến giao diện nào đó.

Chụp màn hình, vào nhóm lớp, nhắn riêng với “Cát Tĩnh”.

Gửi hình ảnh đi.

Điện thoại Cát Tĩnh leng keng vang lên.

Anh ta mở tin nhắn, nhíu mày hỏi: “Cậu gửi tin nhắn gì qua cho tôi?”

“Tự xem.”

“………”

Ngay cả Mã Tĩnh Hạo cũng tò mò, có điều ngại Tần Ẩn đang ở đây nên anh ta nhịn không ngó qua xem.

Cát Tĩnh mở hình ảnh lên.

Là ảnh chụp một nhóm lớp, dòng tiêu đề trên cùng là ‘nhóm chính thức khoa công nghệ thông tin lớp 1 khóa 72’.

【Đêm qua sau 12 giờ, tôi nhìn thấy ở ký túc xá nữ hai nhân vật lớn đi về cùng với nhau đó】

【Sau đó thì không rõ nữa, hai người cứ núp ở trong góc tối của bên sườn ký túc xá, hình như đại thần nam khôi áp đại thần hoa khôi lên tường hôn đấy】

【…….】

So với những tin nhắn từ acc clone, thì câu trả lời của chính chủ bên dưới, với avatar Đàm Lê, và ghi chú tên riêng là ‘em bé’ kia, mới bắt mắt đến đau nhói—–

“Bạn học này, chắc bạn nhìn lầm người rồi. Chúng tôi mà hôn sẽ không phải là tư thế kia đâu. Bình thường tôi sẽ ở tư thế tấn công áp người ta lên tường, kabedon anh ấy đó.”

Cát Tĩnh cứng đờ.

Không chờ anh ta ngẩng đầu lên, đã nghe thấy Tần Ẩn ngồi trên ghế sô pha lạnh lùng lãnh cảm mở miệng: “HÌnh ảnh để anh lưu làm kỷ niệm. Không cần khách khí.”

Cát Tĩnh: “…….”

Tần Ẩn một tay đỡ lấy Đàm Lê, thoáng dùng sức, sau đó anh đứng dậy lấy cả áo khoác và cô gái ôm vào trong lòng.

“Nếu không có vấn đề gì nữa, tôi sẽ đưa cô ấy về.”

Lời này là nói với Mã Tĩnh Hạo. Sau khi trào phúng một câu trí mạng, người lãnh cảm nào đó thậm chí còn lười liếc mắt nhìn về hướng Cát Tĩnh.

Mã Tĩnh Hạo lập tức gật đầu: “Cần không anh kêu một chiếc xe cho chú?”

“Không cần đâu, tôi gọi rồi.”

“Được—–à đúng rồi, còn có túi xách của Lê Tử nữa, đừng nói em ấy quên.”

Mã Tĩnh Hạo xoay người đi lấy, không để ý túi chưa đóng chặt, anh ta lôi túi ra thì đồ trong túi chưa được kéo đóng rớt hết ra ngoài.

Mã Tĩnh Hạo nhặt lên, ngây ngẩn cả người.

Một hộp thuốc lá.

Nền màu xanh biển, bên sườn mạ vàng, bao bì cứng chắc, là Phù Dung Vương.

Mã Tĩnh Hạo vừa ngây ngẩn vừa xấu hổ ngẩng đầu lên, cầm cả thuốc lá và túi lên, anh ấy gượng cười: “Không hổ là anh Lê, còn hút….”

“Đó là của tôi, cô ấy không chạm vào thuốc lá.” Tần Ẩn nhàn nhạt tiếp lời. Mắt anh rũ xuống, đôi con ngươi đen nhánh nhìn qua ba người đang lâm vào mê mang không tin nổi.

Yên lặng kéo dài.

Khóe môi Tần Ẩn khẽ cong, đêm nay không ngờ lại có một loại cá thể nào đó mang đến cảm giác nguy hiểm, anh lạnh nhạt đáp: “Trong hộp còn bảy điếu, các anh có muốn kiểm tra thử không?”

“Ớ, này sao có thể chứ.”

Mã Tĩnh Hạo lập tức bừng tỉnh, anh ta vội thả hộp thuốc vào túi Đàm Lê, rồi đặt túi vào trong lòng cô gái đang nằm trong cái ôm nào đó.

Chờ hai bên tạm biệt nhau, Mã Tĩnh Hạo quay lại nhìn cái tên đã ngậm họng được một hồi, biểu cảm anh ta có vẻ suy sụp, xoa xoa cánh tay quay đầu lại.

“Nhân vật lớn nam khôi đúng là máy làm lạnh di động đó, rõ ràng cậu ấy nhỏ hơn tôi hai tháng đó, thế mà tôi đứng trước mặt cậu ấy cứ như một đứa cháu vậy chứ??”

Trưởng hậu cần cười nhạo: “Giống thật.”

Mã Tĩnh Hạo: “………..”

Mã Tĩnh Hạo: “Cút cút cút. Còn có cậu nữa, Cát Tĩnh, đêm nay cậu làm sao thế, chuyện vợ chồng son nhà người ta cậu sấn vào làm gì?”

Cát Tĩnh nhìn ảnh chụp cắn răng, nghe vậy thì ngẩng đầu: “Ai nói bọn họ nhất định phải là người yêu?”

“Đồn lâu như vậy rồi, cũng không thấy hai nhân vật lớn này công khai sáng tỏ mà.” Mã Tĩnh Hạo nói, “Hơn nữa dù cho hai người họ không phải, thì cũng thân thuộc hơn chúng ta rất nhiều—-Không phải Tần Ẩn đưa về, chẳng lẽ để cậu đưa?”

Sắc mặt Cát Tĩnh khó coi: “Nhưng nếu không phải bạn trai bạn gái, vậy nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

“Xảy ra chuyện? Chuyện gì?”

“…..Đêm hôm khuya khoắt trai đơn gái chiếc, còn có thể là chuyện gì?”

Mã Tĩnh Hạo tức cười: “Đây chính là nguyên nhân tôi yên tâm với Tần Ẩn nhất.”

“?”

Mã Tĩnh Hạo không trực tiếp giải thích với Cát Tĩnh, mà quay đầu lại nhìn trưởng hậu cần: “Nếu kết quả xấu nhất, một người đè người kia ra ngủ qua đêm, vậy cậu cảm thấy trong hai bọn họ ai là người ngủ ai?”

Trưởng hậu cần không hề nghĩ ngợi: “Vậy nhất định là anh Lê ngủ với nam khôi rồi.”

Mã Tĩnh Hạo nâng khuôn mặt tươi cười lên, quay đầu lại nhún vai: “Cậu xem.”

Cát Tĩnh: “………..”

Trưởng hậu cần dường như cũng nhìn ra gì đó, anh ta tức cười nhưng vẫn đi đến bên cạnh Cát Tĩnh, vỗ vỗ bả vai đối phương: “Lão Cát này, tôi thấy cậu đừng nên nghĩ quá nhiều. Đàm Lê nói không phải người yêu thì chắc chỉ là là bạn gái giận dỗi với bạn trai thôi ấy mà.”

“Không phải đâu, rõ ràng em ấy còn nói qua là muốn để cho Tần Ẩn xa lánh—-”

Trưởng hậu cần: “Cậu có chú ý đến điện thoại của Tần Ẩn không?”

Cát Tĩnh không tình nguyện dừng lại: “Không, sao đấy?”

“Ốp lưng điện thoại là chibi Liar đặt riêng,” Mã Tĩnh Hạo chen vào, “Cùng bộ với Đàm Lê thì là ốp lưng tình nhân đó, đúng không?”

Trưởng hậu cần gật đầu mãnh liệt: “Huống chi, người ta còn cầm cả hộp thuốc của Tần Ẩn, dù không phải người yêu thì chừng đó là thân mật cỡ nào rồi?”

Sắc mặt Cát Tĩnh thất bại.

Mã Tĩnh Hạo đột nhiên nhớ ra, nghiến răng nghiến lợi: “Đệt thật.”

Trưởng hậu cần sửng sốt: “Đội trưởng, cậu lại sao nữa vậy?”

“Tôi vừa chợt nhớ ra, hộp thuốc rớt từ trong túi xách của Đàm Lê ra, là Phù Dung Vương kim cương đúng không?”

“Ơ?”

“Bề ngoài đẹp trai chơi game thì cừ khôi, thế này còn chưa đủ, vậy mà cậu ta còn là con nhà giàu nữa? Trời cao đất dày ơi!”

“…….”

*

Thành phố P gần 12 giờ, trên đường phố cũng dần quạnh quẽ đi.

Đèn đường treo cao tít, ánh sao mờ mờ ảo ảo trong đêm tối, dưới ánh đèn dài, một chiếc ô tô đen đang đậu ở ven đường.

Người lãnh cảm nào đó bị đóng dấu thành ‘con nhà giàu’, lúc này cũng vừa ôm cô gái nhỏ trong ngực ngồi vào bên trong xe.

Rồi Tần Ẩn tự mình ngồi vào.

Tài xế là người lạ mặt nào chưa từng thấy qua, nhìn Tần Ẩn qua kính chiếu hậu: “Ngài là Tần Ẩn đúng không?”

“Ừm.” Tần Ẩn ngước mắt, “Đến đại học F.”

“Vâng.”

Tần Ẩn rũ mắt chậm rãi xoay cổ tay trái.

Tài xế nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, đùa câu: “Bạn gái cậu nhìn qua có vẻ cao trên 165 nhỉ, ôm vào không thoải mái lắm đúng không?”

“Không trách cô ấy,” Mắt Tần Ẩn còn không nâng lên, “Là tay tôi phế.”

Tài xế không thể đối đáp lại được.

Đường đi khỏi KTV này trời rất lạnh, hoặc cũng có thể vì nằm trong ngực Tần Ẩn có hơi xóc nảy, Đàm Lê ban nãy còn đang ngủ say sưa bấy giờ có chút xao động.

Tần Ẩn chú ý thấy, nhắc nhở tài xế: “Chỉnh độ sáng đèn sau này tối đi.”

“Được.”

Ánh mắt Tần Ẩn dời ra bên ngoài cửa xe.

Tay trái vẫn còn dư vị đau đến chết lặng, có vẻ như nó đang kháng nghị chủ nhân mình tối nay đã sử dụng nó quá độ. Cơn đau nhức này đối với người thường thì chắc hẳn rất khó mà chịu đựng, nhưng Tần Ẩn tập mãi cũng thành quen.

Ngoài cửa sổ ánh đèn cùng bóng đêm phác họa nên quang cảnh, đan xen với từng lớp người trên đường xẹt qua ánh mắt anh.

Hàng chân mày của người ấy mỏng mạnh và thanh lãnh, thậm chí còn không thể tìm được một tia cảm xúc.

Cho đến khi xe hơi rẽ sang một ngã tư đường, Tần Ẩn theo thói quen nhìn vào bên trong xe.

Trong màn đêm đen, anh đối diện với một đôi mắt.

Tần Ẩn khựng lại.

Hoàn hồn rũ mắt, thấp giọng hỏi: “Cô tỉnh dậy lúc nào vậy, có đau đầu không?”

Cô gái không đáp lại.

Tần Ẩn nhíu mày.

Nếu không phải đôi mắt đen láy này có mạ chút ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào, ánh mắt lấp lánh và nhìn anh quá chuyên chú quá mãnh liệt, thì anh sẽ nghĩ rằng cô gái trong bóng đêm hẳn còn đang ngủ say.

Dù gì thì ở thời điểm cô thanh tỉnh, cô chưa từng nghe lời như thế này, an tĩnh như thế này.

Khoan đã.

…….Thanh tỉnh?

Tần Ẩn thẳng người dậy, phủ sát vào người cô, ý muốn xem thử trạng thái lúc này của cô.

“Đàm Lê?”

Âm thanh của anh trong bóng đêm có chút trầm, lại vô cùng thuận tai.

Mà ngay tại giây phút này, cô gái đột nhiên cử động.

Cô nâng cánh tay đặt lên trên cằm của người đàn ông, bịt kín âm thanh của anh.

“——”

Hành động này bất ngờ quá làm anh không kịp phòng hờ, không trụ vững, áp thẳng Tần Ẩn lên trên ghế da.

Chờ Tần Ẩn ổn định rồi, cô gái liền nghiêng người trong khoảng không có hơi chật hẹp ở ghế sau, trực tiếp ngồi trên đùi anh.

Tối đen, cô gái ngồi trên đùi anh hạ thấp thân, biểu cảm hung dữ:

“Anh là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?”

Tần Ẩn: “………..”

Tần Ẩn hoàn hồn, để cho cô áp chế, vùi mình vào ghế sau.

Anh nhếch mắt lên nhìn.

Trong màn đêm tăm tối, cô bé đang đến sát gần anh quả nhiên trong mắt không có tiêu điểm cố định gì.

Tần Ẩn hơi đau đầu.

Đàm Lê che kín môi anh không đợi được anh cúi đầu, cô vô cùng cứng rắn đè lên cằm anh, ngón tay âm ấm dán sát sườn mặt của anh.

“Anh nói không, không nói tôi sẽ giết con tin!”

Tần Ẩn: “…..”

Người bị hại và người hành hung, cô chuyển đổi cũng liền mạch lắm.

Tần Ẩn bắt đầu suy xét nên làm thế nào để Đàm Lê ước chừng đang còn trong mộng biết, người bị che miệng—-còn bị cô che chặt đến thế này—-không có cách nào để nói ra lời được cả.

Mà Đàm Lê, vừa rồi cô đã rất nỗ lực để nhìn xem cho thật kỹ cái tên lớn mật ‘bắt cóc cô’ này có diện mạo như thế nào, vào lúc này đến gần nghe được hơi thở của đối phương, rốt cuộc cô đã nhìn rõ.

Cô nhìn rõ người trước mặt được ngón tay cô che kín môi, lướt lên sống mũi cao thẳng, rồi lên trên….

Đôi mắt kia.

Cô bé đang hung dữ đột nhiên ngẩn ngơ.

Cô run rẩy, dáng vẻ không thể tin nổi, môi khẽ mở, nhè nhẹ thốt lên.

“Liar?”

“——-”

Tần Ẩn bỗng dưng chau mày.

Trong đêm.

Không chờ được đáp án Đàm Lê nhanh chóng đánh mất kiên nhẫn của chính mình, cô vừa lẩm bẩm ‘sao lại là anh’, vừa mù mờ suy nghĩ và chậm chạp áp thắt lưng xuống.

Những ngón tay đặt trên cằm anh truyền đến một cảm giác mẫn cảm, khẽ lật, nhưng vẫn dùng sức, tựa như muốn phòng bị động tác của anh hoặc là sợ anh đào tẩu.

Sau đó hơi thở mềm dịu ấm nóng của cô bé dán lên, những sợi tóc mỏng mịn như cuốn đi hô hấp của anh.

Tần Ẩn hơi nhíu mi.

Tay anh rũ bên người, mặc dù cổ tay đang không được khỏe nhưng để khống chế một cô gái còn say đến mê mang, hoặc không thì túm cái tay đang nháo loạn đẩy ra, vẫn dễ như trở bàn tay.

Vì thế bàn tay thon dài đang đặt trên ghế đột nhiên động đậy, tựa như muốn giờ tay lên.

Nhưng cuối cùng, Tần Ẩn chỉ rũ mi.

Anh không làm ra động tác nào nữa. Để cô đè ở trước, thân thể thỏa hiệp chậm rãi đến sát gần.