Anh Thắng Thế Giới

Chương 66: Ai không được



Giữa trưa thứ bảy, Đàm Lê gọi một cuộc điện thoại cho người phụ trách trên nền tảng XT của cô, Đỗ Từ Từ.

Không chờ cô nói gì, Đỗ Từ Từ đã lên tiếng trách móc trước: “Anh Lê, em đừng nói với chị là lại muốn xin nghỉ nữa đấy chứ.”

Đàm Lê: “Wohh, chúng ta đã ăn ý như này rồi sao?”

Đỗ Từ Từ chán nản: “Đây là vấn đề ăn ý sao? Rõ ràng là mỗi khi em chủ động gọi cho chị, đều vì xin nghỉ! Sờ cái lương tâm công việc của em xem, nó có đau chăng?”

Đàm Lê cười đáp: “Hợp đồng theo thời hạn mà streamer kí với nền tảng cũng không phải hợp đồng lao động, không có năm bảo hiểm một quỹ nhà ở còn đòi lương tâm công việc, trên đời này mọi chuyện cũng không thể chỉ thiên về cho nhà tư bản được đâu?”

Đỗ Từ Từ nghẹn thật lâu, từ bỏ không giãy dụa nữa: “Bỏ đi, có điều chị nói này, lần này em muốn nghỉ mấy ngày?”

“Ba ngày đến một tuần đi, thời gian cụ thể không xác định rõ được.”

“Ba ngày đến một tuần?” Đỗ Từ Từ sửng sốt, “Không phải là em muốn đi đến thành phố T xem trận chung kết toàn cầu ngày mai đó chứ?”

“Chị xem, em đã nói là ăn ý mà lại!”

“Con mẹ nó!”

“……?” Đàm Lê nghiêm trang, “Con gái con đứa, sao lại chửi thề được.”

Đỗ Từ Từ vừa tức vừa cười tiếp lời, “Em và Giai Kỳ cũng nghiệt duyên quá nhỉ?”

“?”

Đàm Lê suy nghĩ một lát, mới sực nhỏ ra Đỗ Từ Từ đang nói đến vị rất hot trên nền tảng XT, nữ streamer Giai Kỳ Dream.

Bởi vì tính cách của mình, đối với những người xa lạ hay không thân thiết thì cô cũng không quá yêu ghét gì, cũng hoàn toàn không bận tâm đến thái độ của mọi người đối với cô, nhưng Giai Kỳ Dream tuyệt đối là ngoại lệ lớn nhất.

Thứ nhất là vì Giai Kỳ là người duy nhất được đến căn cứ của chiến đội ZXN và cũng là người duy nhất được Liar lúc còn trong giới tặng quà cho, còn cái khác thì thuộc về lần phỏng vấn công khai duy nhất của Liar sau trận chung kết kia có nhắc đến vấn đề ‘hình mẫu lí tưởng’—

Trải qua quá trình hóng hớt không ngừng nghỉ của nhóm quần chúng bắt bóng bắt gió cộng với đội ekip của cô ta đúng lúc kéo vào, cô ta liền trở thành đối tượng tai tiếng duy nhất của Liar.

Thậm chí lúc cô ta còn đang hẹn hò với Trác Tử Kỳ, ekip vẫn cắt nối và biên tập cho cô ta với Liar, làm thành bộ ‘Trả lại chàng đôi minh châu, hai hàng lệ chảy, hận sao không gặp chàng, vào lúc chưa chồng’. Một thời gian dài sau này, chỉ cần lên livestream nhắc đến Liar, cô ta lại ái muội không rõ, nghiễm nhiên đang ra vẻ mình chính là chính cung tai tiếng của Liar.

Cũng vì vậy nên Đàm Lê mới sinh lòng ác cảm với cô ta.

Đương nhiên, Đàm Lê cũng không xấu hổ khi phải thừa nhận, cô đúng là vô cùng hâm mộ và ghen ghét người nào kia đó giờ không tặng quà cho ai lại tặng cho Giai Kỳ.

Nhắc đến người này, ý cười nơi đáy mắt của Đàm Lê cũng nhạt đi, cô lười biếng tựa vào ghế dựa mềm mại, hỏi: “Trước đó Liar trực tiếp phủ nhận chuyện ảnh chụp chung và tặng quà, danh tiếng của cô ta phải rớt đài mới đúng, chẳng lẽ vẫn còn nổi à?”

“Ha ha, phong ba ngày đó quả thật làm Giai Kỳ ăn đủ, chị nhớ chỉ trong một đêm fan rời nhóm hết một nửa, người qua đường cũng ác cảm. Vì lẽ đó cô ta không phải nên níu kéo fan trung thành sao?”

Đàm Lê cười cợt: “Níu thế nào?”

“Dựa vào mặt đó. Thật lòng đánh giá, thì vẻ ngoài của Giai Kỳ quả thật rất xinh đẹp, là kiểu trong sang nhu mì rất có tính lừa gạt đấy. Chị nghe nói cô ta được đối tác nào đó mời làm khách mời trong một hạng mục nhỏ vào đêm chung kết, có vẻ như cô ta sẽ giao lưu và skinship với các fan nam đó—đàn ông không đáng tin cậy, thấy gái đẹp lộ diện cái là không nhịn được nhảy cẫng lên rồi.”

“……….”

Đàm Lê khẽ nheo mắt lại. Một giây này như tâm ý tương thông, cô quay đầu lại nhìn ở hàng cuối cùng của dãy ghế dài.

Bên cạnh cửa kính trong suốt sát sàn rộng rãi và sáng sủa ở nhà ga sân bay, một người đàn ông gương mặt thanh tú lạnh lùng đang đi đến, trên người là một chiếc áo khoác dài tối màu gọn gàng và phong cách, bên trong là chiếc áo len cổ lọ xám nhạt và quần denim, một đoạn đường ngắn từ cửa hàng tiện lợi đến phòng chờ sân bay mà như sải bước trên sàn catwalk.

Bản thân anh hiển nhiên không phát giác được, đang rũ mắt lướt điện thoại, dường như đang nhắn tin với ai đó.

Đàm Lê dựa vào ghế nghiêng đầu nâng tay lên ngắm nhìn.

Đỗ Từ Từ bên kia điện thoại nghi hoặc: “Alo? Anh Lê? Sao không nói gì nữa vậy?”

“Đây,” Đàm Lê lười nhác đáp lại, “Em đang suy nghĩ về những gì chị nói, cũng không nên vơ đũa cả nắm được,—-vẫn có nhiều người đàn ông ngoại lệ, không bị cô ta mê hoặc mà?”

“Em chỉ Liar à?”

“!”

Đàm Lê chột dạ nheo mắt, mất vài giây mới sực tỉnh mà hỏi: “Sao đột nhiên lại nhắc đến Liar?”

“Hả? Không phải động thái lần trước của Liar là phủ nhận thẳng thắn chuyện tặng quà à, vậy nên em mới có thể thắng được cô ta một nước đó, còn thành công vả mặt cô ta nữa đúng không?”

Trong lòng Đàm Lê cũng thả lỏng: “Hóa ra là chuyện này.”

“Nếu không thì là gì nữa?” Đỗ Từ Từ nghi ngờ, “Tại sao chị cứ có cảm giác em đang giấu chị một chuyện rất quan trọng thế nhỉ? Lại nói, lần trước Liar chủ động tag em sau cái động thái trên, bình tĩnh lại rồi chị cứ có cảm thấy hình như cậu ấy là cố tình giải thích cho em nghe vậy.”

“Ặc, sao có thể chứ?……..Anh ấy rõ ràng là khó chịu khi bị Giai Kỳ lợi dụng, vậy nên mới mượn chuyện của em vả mặt cô ta đó.”

“Cũng đúng, Liar tự mình đi giải thích cho fan nữ số một của mình Liar, nghe đi ha ha ha ha, cái tiêu đề này mà viết ra chắc chọc cho cả nửa giới Esport cười điên luôn quá.”

“…………”

Đàm Lê chiếu lệ cười hai tiếng, chột dạ nhìn thẳng.

Trò chuyện một hồi, Tần Ẩn đã sải bước trên sàn nhà lát đá cẩm thạch sáng như gương soi đến trước mặt cô cách chừng mấy chục cm.

Điện thoại của Tần Ẩn được anh đút lại vào túi, anh đặt nước uống còn hầm hầm nóng vào tay Đàm Lê: “Ai gọi em thế?”

Đàm Lê ngửa đầu: “Người phụ trách của XT, em đang xin nghỉ.”

“Ừm.” Tần Ẩn ngồi xuống cạnh cô.

Đỗ Từ Từ nói với vào điện thoại: “Anh Lê, em đang ở ngoài sao, hình như chị nghe có ai đó đang nói chuyện với em?”

“Em đang ở sân bay, bây giờ đang chuẩn bị lên máy bay đến thị trấn T.” Đàm Lê cúi đầu, tìm tòi thứ gì đó trong túi đồ Tần Ẩn đem lại.

Đỗ Từ Từ: “Ồ ồ, vậy chúc em đi đường thuận lợi, với lại, mong em sẽ không gặp phải Giai Kỳ trong trận chung kết này.”

Đàm Lê không yên lòng hỏi: “Gặp được cô ta thì sao, em cũng không quen gì cô ta.”

Đỗ Từ Từ nói: “Chị chỉ sợ cô ta mà nhìn thấy em, sẽ hận không thể nhào lên cào nát mặt em thôi.”

Đàm Lê: “………”

Đàm Lê: “Cũng không phải chuyện em có thể quyết.”

“Cô ta chắc chắn sẽ không dám giở trò với Liar, vậy nên tất cả hận thù chỉ có thể quy về một mình em?”

“Chậc, tai họa của hồ ly công cộng.”

“Hả?”

“Không có gì.”

Đàm Lê ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của hồ ly công cộng dời qua khi nghe thấy câu ‘tai họa hồ ly công cộng’ kia.

Tay Đàm Lê chỉ chỉ vào cái túi, cho Tần Ẩn một cái khẩu hình miệng: “Hộp kẹo của em không thấy đâu?”

Tần Ẩn mím môi, âm điệu lãnh cảm: “Không mua.”

Đàm Lê cứng đờ.

Tần Ẩn với tay lấy chai nước khoáng mình vừa mới mở nắp đưa cho Đàm Lê: “Uống nhiều nước ấm vào.”

Đàm Lê: “………..”

Đàm Lê chậm rãi nheo mắt, nhìn Tần Ẩn nở một nụ cười đắc ý nho nhỏ. Cô sờ vào trong túi tiền lấy ra một cái hộp kim loại nhỏ lắc lư trong tay.

Leng keng leng keng.

Hộp kim loại phát ra tiếng kẹo va chạm nhẹ nhàng.

Đàm Lê thuần thục mở ra lấy một viên cho vào miệng, sau đó liếm láp cơn ngọt này, cô nghiêng qua nhìn Tần Ẩn cười xán lạn: “May mà em có chuẩn bị trước, lêu lêu.”

Câu này lại quên im lặng làm khẩu hình miệng nên Đỗ Từ Từ nghe được, tò mò hỏi: “Anh Lê em đang nói chuyện với ai vậy?”

Đàm Lê sực tỉnh, đứng đắn quay đầu lại: “Á, em cùng bạn trai em đến thành phố T xem trận—-”

Còn chưa dứt câu, trước mặt đã có một bóng đen phủ xuống.

Đàm Lê đớ người.

Không chờ cô có động tác gì, hô hấp của cô đã nhiều thêm một mùi hương thanh mát thuộc về người lãnh cảm, đôi môi không phòng bị bị cạy mở, đầu lưỡi có cảm giác nong nóng lướt qua.

Sau đó người nọ lui ra, ánh mặt trời cũng xuyên qua.

Vài giây sau, Đàm Lê liếm liếm trong miệng vắng vẻ, không còn kẹo. Rốt cuộc Đàm Lê cũng nhận ra, cô không tin nổi nhìn qua bên cạnh.

Người lãnh cảm đã ngồi về chỗ, anh buông nhẹ cảm xúc lạnh nhạt, để lộ một góc nghiêng bình thản, lấy kindle tìm sách đọc.

Tựa như không hề làm ra chuyện gì.

“Anh Lê? Sao em lại đột nhiên im lặng vậy, không có việc gì chứ?” Âm thanh bên tai vang lên kéo linh hồn của cô quay lại.

Cô từ từ quay mặt lại, mặt đỏ ửng nghiến răng nói: “Không có chuyện gì.”

Dừng một lát.

“Chỉ là kẹo bị hồ ly cướp rồi.”

Đỗ Từ Từ: “Ặc?”

Anh Lê rốt cuộc là đang ở sân bay hay sở thú vậy?

Ngón tay Đàm Lê phập phồng, nhịn không được nghiêng qua: “Ngon không?”

Hồ ly công cộng không ăn kẹo, không thích ngọt, anh nhíu mày vài giây, ngón tay click nhẹ lên kindle, lật sang trang khác.

“Dở.”

Dù là thế nhưng anh vẫn ăn hết viên kẹo kia rồi.

Đàm Lê quay đầu lại cười.

Ánh sáng xuyên qua cửa sổ sân bay rực rỡ. Những đám mây cuộn mình nơi đường chân trời như kẹo bông gòn.

Cô liếm môi, phảng phất nếm được vị ngọt như mật.

Trận chung kết lần này tổ chức ở một sân vận động thuộc thành phố T với sức chứa hơn 40000 người.

Chạng vạng Đàm Lê và Tần Ẩn rời khỏi ga sân bay của thành phố T, ngồi lên xe thương vụ đi thẳng đến một khách sạn năm sao cách sân vận động không đến một km.

Xe dừng ở trước cổng chính của khách sạn, một lễ tân đi ra đón lấy hành lý, theo thói quen sẽ đưa cho người đàn ông, nhưng Đàm Lê vừa liếc mắt thấy liền gọi lại.

“Để tôi cầm!”

Lễ tân kinh ngạc nhìn Tần Ẩn trước mặt 186, lại quay qua nhìn Đàm Lê chỉ có 166. Trong chốc lát Đàm Lê đã chạy đến bên cạnh Tần Ẩn, đứng cạnh thân hình cao ngất của anh càng thêm nhỏ con.

Đàm Lê đánh cái tay có ý định cầm vali của Tần Ẩn, cảnh cáo anh: “Không được.”

Tần Ẩn rũ mắt cười: “Tay anh không tàn phế mà.”

“Xách nhiều là thật đó.” Đàm Lê vẫn hung hăng, không nhường một bước.

Tần Ẩn chỉ đành buông tay ra.

Đàm Lê nghĩ nghĩ, duỗi tay nắm lấy những ngón tay đang hạ xuống của anh, nghiêng đầu nở nụ cười rạng rỡ với anh: “Tuy rằng anh không thể kéo vali, nhưng anh có thể nắm tay em.”

Tần Ẩn buồn cười, kéo tay cô bé: “Được.”

Hai người bước vào trong khách sạn, nam lễ tân có vẻ mặt phức tạp đứng yên một cục—-

Anh ta chỉ là ra đỡ vali thôi mà, sao lại bị thồn thức ăn chó vô mồm vậy?

Bên quầy lễ tân của khách sạn.

Tần Ẩn làm thủ tục ở quầy lễ tân phía đông của đại sảnh, Đàm Lê đứng cách đó không xa đỡ vali, đánh giá bên trong khách sạn.

Đại sảnh rộng lớn thoáng mát, trần nhà sơn màu vàng rực, chùm đèn pha lê treo lơ lửng trên trần tỏa ra ánh sáng chói lọi.

Cửa hiên bên trái là cầu thang xoắn ốc dẫn vào nhà hàng, đối diện là phòng hội trà rộng chừng hai trăm mét vuông. Từ chân cầu thang, phòng trà được trải thảm thêu hoa lộng lẫy, kéo dài đến mấy tầng, bàn tròn và ghế sô pha được bố trí rải rác theo phòng cách hiện đại.

Trong đại sảnh không ít khách đang ở trong phòng trà làm việc hoặc trò chuyện, có một số còn thu hút sự chú ý hơn—cầm gậy selfie và các thiết bị linh tinh, làm vlog của họ, nom rất nóng lòng muốn được chụp ảnh với từng viên đá cẩm thạch trên nền trước đại sảnh.

Đàm Lê vừa đi đến gần thì nghe được âm thanh cách đó không xa trước quầy lễ tân: “Thưa anh, thành thật xin lỗi, khách sạn chúng tôi đêm nay đã full phòng rồi ạ.”

Hả?

Đàm Lê quay đầu lại. Tần Ẩn đưa lưng về phía cô đứng trước quầy, bóng người cao gầy. Chị gái đứng sau quầy bàn cẩm thạch gương mặt phiếm hồng, ánh mắt dịu dàng tràn đầy thâm tình nhìn anh.

Đàm Lê khẽ liếm môi: “…….Tai họa.”

Cô kéo vali đi đến bên đó, thuận thế bò lên trên mặt bàn nhìn Tần Ẩn: “Hết phòng rồi sao?”

Tần Ẩn còn tưởng là vị khách xa lạ nào đến gần, chau mày muốn dịch sang bên cạnh. Cho đến khi nghe được giọng nói, anh mới dừng lại: “Sao lại qua đây?”

Đàm Lê xoay đầu: “Anh không ở đấy, chán lắm.”

Tần Ẩn: “Sắp xong rồi.”

Đàm Lê: “Vâng.”

Tần Ẩn ngoái đầu nhìn người trước quầy, nụ cười của đối phương quả nhiên đã ảm đạm hơn một ít: “Còn phòng trống nào nữa không?”

“Chỉ có phòng Executive Queen ạ.”

Tần Ẩn hỏi ý kiến của Đàm Lê: “Không còn phòng khác, ở phòng đơn được chứ?”

Đàm Lê chẳng hề đếm xỉa: “Em thế nào cũng được.”

Tần Ẩn đưa thẻ ra: “Cho hai phòng Executive.”

Ánh mắt của lễ tân sau quầy sáng rực lên.

Đàm Lê yên tĩnh hai giây, nâng má chầm chậm quay đầu lại, nheo mắt nhìn Tần Ẩn.

Tần Ẩn đang rũ mắt lấy thẻ, phát hiện ra, kẹp thẻ giữa hai ngón tay. Anh nghiêng đầu: “Sao thế?”

Đàm Lê từ từ lặp lại: “Hai phòng?”

Tần Ẩn: “Không thì sao.”

Đàm Lê nhìn anh một lát, xê dịch đến cạnh anh. Khoảng cách giữa hai người vốn đã rất ngắn nay lại càng giảm đi.

Đàm Lê ngưỡng mặt lên: “Phải thuê một phòng.”

Tần Ẩn lãnh cảm liếc cô: “Không được.”

Đàm Lê khiêu khích hất cằm: “Ai không được?”

Tần Ẩn: “………..”

Tần Ẩn yên lặng hai giây, chậm rãi rũ mắt nhìn xuống. Quanh người anh bị bao phủ bởi hơi thở lãnh cảm cự tuyệt ngàn dặm với người ngoài dường như nhạt đi, trong mắt cũng pha trộn chút ý cười khinh khỉnh lạnh nhạt.

Tần Ẩn nghiêng người, cúi thấp đến cạnh Đàm Lê.

Môi anh khẽ động, trầm thấp quyến rũ.

“Ngày đó ai ghẹo xong thì bỏ chạy?”