Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 10: Có phải anh ấy thích cậu không?



Trịnh Tây Tây thở phào nhẹ nhõm.

Cô đã nói mà, không thể có chuyện máu chó như vậy được.

Hơn nữa, anh nói chuyện không thể nói xong luôn trong một lần được sao? Tại sao cứ phải chia ra làm hai lần.

Trịnh Tây Tây cảm thấy vừa rồi tim mình đập cực nhanh, suýt nữa thì bị đau tim vì sợ hãi.

Cô kìm nén giọng nói, tức giận trả lời anh: Anh rất rảnh sao?

Anh thực sự đi làm giám định, cô cho rằng anh chỉ nói đùa.

Khi tin nhắn được gửi đi không lâu thì Cố Duẫn đã trả lời: Hẳn là không bận bằng em gái.

Cố Duẫn: Tin nhắn mà anh gửi vài tiếng trước, đến bây giờ mới được xem.

Trịnh Tây Tây:...

Ngay khi cô định tiếp tục trả lời tin nhắn, Cố Duẫn đã trực tiếp gọi điện thoại.

Trịnh Tây Tây liền trả lời tiếp theo tin nhắn: “Tôi đang ngủ, vừa mới tỉnh dậy.”

“Ngủ đến bây giờ?”

“Ừ, tôi trở lại trường học, buổi trưa thu dọn đồ vật có chút mệt mỏi… Đúng rồi.” Trịnh Tây Tây hỏi: “Tối hôm qua anh ngủ như thế nào?”

Trịnh Tây Tây vẫn còn nhớ chuyện tách cà phê tối qua.

Đương nhiên Cố Duẫn sẽ không nói ra cái chuyện mất ngủ bò dậy uống sữa bò kia.

“Ngủ rất ngon.” Cố Duẫn nói: “Vừa dính vào giường liền ngủ.”

Anh nói xong liền chuyển chủ đề.

“Anh cũng ở đại học Văn.” Cố Duẫn liếc nhìn đồng hồ: “Cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm đi, tiện thể giới thiệu một người anh trai khác cho em.”

“Về sau ở đại học Văn gặp phải chuyện gì, chẳng hạn như cần người có sức lực để dọn đồ vật linh tinh, thì cứ tìm anh ấy.”

“...”

Cố Duẫn quả thực ở đại học Văn.

Anh có một người bạn thân nối khố lớn hơn mình vài tuổi tên là Chu Hoành, đang học tiến sĩ tại khoa Y của đại học Văn, bình thường đều bận đến chân không chạm đất, muốn tìm anh ấy chỉ có thể tự mình đến bên đó tìm người.

Sau khi nói xong chuyện ăn cơm, anh lại hỏi một chút khẩu vị của Trịnh Tây Tây, xác nhận địa điểm ăn uống, lúc này mới cúp điện thoại.

Sau khi Chu Hoành từ phòng thí nghiệm đi ra, sau đó vẫn luôn đợi Cố Duẫn nói chuyện điện thoại xong, dựa vào tường suýt nữa ngủ thiếp đi, thì Cố Duẫn bên này rốt cuộc cũng kết thúc cuộc gọi.

Anh ấy đi tới: “Từ khi nào mà cậu trở thành bà mẹ chồng như vậy? Không giống cậu nha.”

Anh ấy tự hỏi tự đáp xong, liền theo thói quen khoác lên bả vai Cố Duẫn: “Được nha, tên nhóc cậu, có phải là yêu rồi không?”

Từ nhỏ tính tình tên nhóc Cố Duẫn đã không tốt, từ trước đến nay luôn chỉ có người khác nhường anh, chưa từng thấy anh đối với bất luận người nào kiên nhẫn như vậy. Nếu đối phương không phải là con gái, anh ấy sẽ vặn đầu mình xuống làm bóng để đá.

Có điều, một người đàn ông thẳng nam sắt thép như Cố Duẫn, thế nhưng có thể thông suốt?

“Đừng nói nhảm.” Cố Duẫn gạt tay anh ấy xuống: “Một em gái thú vị, về sau cũng là em gái của cậu, giúp tôi chiếu cố một chút.”

“Em gái a, xem ra là trâu già gặm cỏ non rồi.”

“Cậu có thể bớt đáng khinh như vậy được không.” Cố Duẫn khinh bỉ nói: “Tôi chỉ đơn thuần thưởng thức em gái thôi, đừng dùng ánh mắt lão lưu manh của cậu mà nhìn tôi, vũ nhục tình cảm của tôi.”

Chu Hoành giơ ngón tay cái lên với anh: “Cậu trâu bò, cậu cao thượng.”

Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây hẹn gặp nhau ở cổng phía tây của trường lúc năm rưỡi. Cố Duẫn muốn cô mang theo cả bạn cùng phòng, nếu muốn mời ăn tối, đương nhiên phải mời thêm mấy người nữa, giúp cô tạo quan hệ tốt với bạn cùng phòng.

Cố Duẫn xoa cằm, cảm thấy ở đâu có thể tìm được một người anh trai tốt như mình đây.

Hơn nữa, người anh trai tốt này còn khá là lợi hại.

Trịnh Tây Tây vừa rời khỏi giường, trên người mặc bộ đồ ngủ Pikachu dễ thương.

Sau khi vào nhà vệ sinh tắm rửa thay quần áo, cô bước ra hỏi Tằng Ngữ và Phạm Tri Tri xem họ có muốn ra ngoài ăn tối không, cô có một người anh trai muốn mời khách.

Tằng Ngữ vừa nghe có ăn, ngay lập tức đồng ý. Ngay cả người dành cả ngày trong thư viện mãi đến mười giờ tối mới quay lại như Phạm Tri Tri cũng đồng ý, nói rằng mười phút nữa cô ấy sẽ trở về.

Tằng Ngữ hỏi: “Anh trai của cậu có đẹp trai không, bao nhiêu tuổi, có bạn gái chưa, tính tình thế nào...”

“Có lẽ cậu đã gặp qua.” Trịnh Tây Tây nói: “Là người lần trước đưa tớ đi miếu Thành Hoàng kia.”

“A, là anh ấy!”

Tằng Ngữ đã gặp qua Cố Duẫn từ xa một lần.

Lần đó Cố Duẫn đưa Trịnh Tây Tây đi miếu Thành Hoàng, Tằng Ngữ đứng ở đầu phố thấy được, tuy rằng không thể nhìn rõ chính mặt, nhưng từ cánh tay, dáng người cùng sườn mặt mơ hồ lộ ra bên cửa sổ kia, cũng đủ khiến Tằng Ngữ cảm thấy đó là một anh chàng vô cùng đẹp trai.

Những lời sau đó của Trịnh Tây Tây đã chứng thực suy đoán của cô ấy.

Sau khi biết người mời khách là Cố Duẫn, Tằng Ngữ ngay lập tức vào phòng tắm, dùng tốc độ nhanh nhất của mình để gội đầu và tắm rửa, thậm chí còn phí chút sức trang điểm.

Trịnh Tây Tây đành phải nhắc nhở cô ấy: “Chúng ta đi ăn lẩu.”

Dù cô ấy có tẩy sạch sẽ đến đâu, thì đến cùng vẫn dính một thân mùi lẩu.

Cho nên Tằng Ngữ lại xịt một ít nước hoa nữ tính.

Trịnh Tây Tây: “...”

Được thôi.

Tốn hơn mười phút, mấy người rốt cuộc cũng thu thập tốt rồi ra ngoài.

Khi đi ngang qua siêu thị ở tầng dưới ký túc xá, cả ba gặp Từ Hưng Châu vừa đi đánh bóng rổ trở về.

Từ Hưng Châu mặc một cái áo ba lỗ, trên tay cầm quả bóng rổ, mới mua nước từ siêu thị đi ra.

Trịnh Tây Tây đang đi cùng một chỗ với bạn cùng phòng, bị Từ Hưng Châu gọi lại: “Trịnh Tây Tây.”

Hắn ta ôm quả bóng rổ trong tay đi tới, nhìn thấy ba lô trên người ba người, liên hệ với thời gian hiện tại, cười hỏi: “Mấy người ra ngoài ăn cơm à?”

“Ừm.”

“Đi đâu?” Từ Hưng Châu cười nói: “Buổi tối bọn anh định ra ngoài ăn cơm, nhưng không quen thuộc mấy quán ăn quanh trường, mọi người có gợi ý gì không?”

Trịnh Tây Tây suy nghĩ một chút: “Tôi cũng không quen thuộc.”

“...”

Tằng Ngữ nhanh chóng bước tới, giới thiệu một số nhà hàng gần đó, sau đó hai bên nở nụ cười chào tạm biệt nhau.

Sau khi Từ Hưng Châu rời đi, Tằng Ngữ hỏi: “Tây Tây, cậu vậy mà quên biết Từ Hưng Châu.”

“Cũng không tính là quen biết, chỉ là từng nói vài câu với nhau mà thôi.”

“Ở trường học, hắn ta rất nổi tiếng.” Tằng Ngữ phổ cập với mọi người: “Lớn lên rất đẹp trai, nghe nói trong nhà rất có tiền, có rất nhiều cô gái theo đuổi hắn ta.”

“Hơn nữa, hôm nay hắn ta mặc áo ba lỗ, sao hắn ta lại có cánh tay đẹp như vậy, chỉ với cánh tay này, tớ có thể ngắm cả năm trời.”

Trịnh Tây Tây nhìn thời gian, cắt ngang trí tưởng tượng của cô ấy: “Chúng ta đi nhanh lên, tớ sợ anh Cố Duẫn sẽ chờ quá lâu.”

Mặc dù cô không biết phần nhiệt tình này của Cố Duẫn có thể kéo dài bao lâu, nhưng dù sao cô cũng không phải em gái ruột thịt của anh, cô không muốn anh chờ lâu.

Tằng Ngữ nói một lúc lâu, phát hiện hai học bá bên người mình đều thờ ơ, vì vậy đành phải từ bỏ và tăng tốc đi về phía cổng trường.

Khi họ đến cửa Tây, Trịnh Tây Tây lấy điện thoại di động ra và nhìn thấy tin nhắn của Cố Duẫn: “Phía trước.”

Cô ngẩng đầu, Cố Duẫn đi xuống từ chiếc Bentley màu xám bạc phía trước, mắt đeo kính râm, vẫy tay với cô.

Trịnh Tây Tây mang theo bạn cùng phòng đi qua.

“Chào em gái, anh là anh Chu Hoành của em.” Chu Hoành cũng từ ghế phụ bước xuống, hướng bọn họ chào hỏi.

“Lên xe trước đi.”

Cố Duẫn lái xe, Chu Hoành ngồi ở ghế phụ, ba cô gái ngồi ở ghế sau.

Chu Hoành đưa một cái Ipad ra: “Có thể gọi món ăn trước, những cái đánh dấu tích là anh đã đặt rồi.”

Trịnh Tây Tây nhận lấy, ba người cùng nhau gọi món.

Trước kia Trịnh Tây Tây ăn cái gì thì đều theo thói quen chọn món rẻ nhất.

Ví dụ, trong căng tin cấp ba, một bát mì trứng rẻ nhất có giá năm nhân dân tệ, nhưng nếu nói với dì nấu bếp rằng không cần thêm trứng vào mì trứng, thì có thể giảm bớt một tệ năm, còn đối với những món khác như mì thịt bò, mì xào,… những món đắt tiền đó không bao giờ có trong phạm vi cân nhắc của cô.

Vì vậy, cô gọi món ăn rất nhanh.

Theo thói quen nên cô luôn xem giá trước khi gọi món gì đó, nhưng sau khi nhìn một vòng, trên đó không có ghi giá cả.

Cố Duẫn nói: “Chọn món mình thích, tích nhiều cũng không sao, Chu Hoành sẽ ăn hết.”

Chu Hoành:?

Chu Hoành: “Không phải, tại sao là tôi ăn?”

Cố Duẫn nhàn nhạt liếc qua: “Bởi vì tôi mời khách, cậu ăn càng nhiều, kiếm càng nhiều.”

Chu Hoành: “...”

Chết tiệt, thế nhưng lại có đạo lý.

Trịnh Tây Tây cong môi dưới, cô ngẩng đầu nhìn Cố Duẫn. Vị trí của cô đối diện với chỗ ngồi của anh, cô chỉ có thể nhìn thấy một phần cánh tay của anh trên vô lăng.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra phần cánh tay cơ bắp săn chắc và đường cong uyển chuyển, đột nhiên trong đầu chợt nhớ đến lời mà Tằng Ngữ đã nói trước đây: “Với cánh tay này, tớ có thể ngắm một năm.”

Cố Duẫn tương đối xứng với những lời này, Trịnh Tây Tây yên lặng nghĩ.

Cô thu ánh mắt lại, một lần nữa bắt đầu gọi món trên Ipad.

Cố Duẫn đã đặt trước ghế lô, anh thì đi đỗ xe, thả những người khác xuống trước cửa nhà hàng.

Lúc xuống xe, Chu Hoành cảm khái: “Thật sự, đã nhiều năm như vậy chưa từng thấy Cố Duẫn mời khách, thật là hiếm thấy.”

Trịnh Tây Tây nghiêng đầu: “Em nhớ rõ trước đó anh ấy đã đi nước ngoài và vừa mới trở về. Hai người cũng chưa gặp mặt, làm thế nào để mời khách?”

“Còn có…” Trịnh Tây Tây chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi: “Cái kia, anh Chu Hoành, anh lớn tuổi hơn anh Cố Duẫn sao?”

“Nếu hai người ở cùng nhau, không phải anh mời khách càng thích hợp hơn sao?”

“...”

Chu Hoành bị Trịnh Tây Tây đánh ba kích liên tiếp, ôm ngực: “Anh cuối cùng cũng biết tại sao Cố Duẫn lại gọi em là em gái.”

Cái tính độc miệng này quả thật là di truyền mà.

“Thật sự, nếu như em không phải là em gái ruột của Cố Duẫn, anh cũng không dám tin. Cái kia… Nếu không anh giúp hai người làm giám định anh em.”

“...”

Bọn họ gọi đồ ăn trên đường đi, vào cửa cũng không cần chờ đợi, mấy nồi thức ăn liền được bưng lên rất nhanh.

Quán này ăn lẩu là mỗi người một nồi nhỏ, Chu Hoành trải qua một ngày bận rộn đã có chút đói bụng, đồ ăn dọn lên liền bắt đầu ăn như sói đói.

Mắt thấy một nửa thịt bò cuốn đã vào nồi của Chu Hoành, những người khác cũng không khách khí, đũa bay tứ tung.

Trịnh Tây Tây kẹp đồ xong mới phát hiện trong nồi của Cố Duẫn có một ít măng, cô múc thịt từ trong nồi lên hỏi anh: “Anh có muốn ăn không?”

“Em gái tốt như vậy?” Cố Duẫn nhướng mày.

Kỳ thật anh cũng không đói lắm, chủ yếu là cùng bọn họ ăn cơm, cũng không có theo chân bọn họ cướp đoạt.

Trịnh Tây Tây cầm muôi với tất cả thịt trong nồi vào bát của Cố Duẫn: “Cái kia... cảm ơn vì đã mời chúng tôi ăn cơm.”

“Nếu em thật sự muốn cảm ơn anh…” Cố Duẫn nghiêng đầu, vô cùng hứng thú nhìn cô: “Không bằng gọi một tiếng anh trai nghe một chút?”

Trịnh Tây Tây cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy những gì anh nói, bắt đầu bỏ những thứ khác vào nồi.

Cố Duẫn cũng không cưỡng cầu, lại ra hiệu cho người phục vụ thêm thịt cho bọn họ.

Ăn một nồi lẩu tốn hơn một tiếng đồng hồ, ngoại trừ Cố Duẫn ra, tất cả mọi người đều no căng bụng đến mức gần như không thể cử động được. Từng người một giống như phụ nữ có thai ba tháng, lăn vào trong xe của Cố Duẫn.

Ai không biết còn tưởng rằng Cố Duẫn đi ra ngoài một chuyến làm cho bốn người lớn bụng, trong đó còn có một người là nam...

Cố Duẫn, người duy nhất “không mang thai” lái xe đưa họ về, vì buổi tối còn có việc phải làm nên chỉ đưa họ đến cổng trường.

Mấy người đứng ngoài cổng trường vẫy tay chào anh, sau khi Cố Duẫn và Chu Hoành rời đi, Tằng Ngữ rốt cuộc cũng khôi phục lại bản tính huyên thuyên của mình, nói từ Cố Duẫn đến Chu Hoành, từ nồi lẩu đến xe của Cố Duẫn, sau đó đột nhiên hỏi: “Tây Tây, tớ nhớ lần trước cậu có nói qua, anh ấy hình như là bạn tốt của anh trai cậu.”

“Ừm.”

“A, Trịnh Tây Tây, cậu không cảm thấy có vấn đề gì sao?” Tằng Ngữ lắc lắc bờ vai của cô, kích động nói: “Anh ruột của cậu cũng không có đến trường học thăm cậu, anh ấy đến còn mời chúng ta ăn cơm.”

“Có phải anh ấy thích cậu hay không?”

“Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Trịnh Tây Tây bình tĩnh nói: “Anh ấy không thích tớ, anh ấy thích làm anh trai của tớ thì có.”

Tằng Ngữ:?