Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 19: Em gái, em tuổi con thỏ đấy à?



Người đến với những nơi như thế này chẳng có ai là thật lòng muốn dùng bữa, Trịnh Tây Tây mới tròn mười tám tuổi được hai tháng, nên trong mắt Cố Duẫn cô vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, vậy nên anh đưa Trịnh Tây Tây đi ăn chút gì đó trước rồi mới đến đây.

Hai người từ trên xe bước xuống, nhân viên công tác ở cửa lập tức đến đón, đưa hai người vào bên trong. An Văn Thù nhận được tin tức cũng mau chóng đến đón, bên cạnh cô ta còn có Đỗ Phong đi theo.

Lúc học cấp ba, An Văn Thù từng thích Cố Duẫn, phần lớn nói "thích" ở thời cấp ba phần lớn đều chỉ là một loại hảo cảm mông lung, nhưng Đỗ Phong vẫn không yên tâm, sau khi hai người gặp mặt rồi, thì lập tức chen vào giữa Cố Duẫn và An Văn Thù, dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Duẫn đi mau đi.

Cố Duẫn nhướng mày một cái, đưa Trịnh Tây Tây vào.

Cố Duẫn mặc một bộ tây trang được đặt may, tay trái đeo một chiếc đồng hồ bạch kim khiêm tốn, quần áo được là ủi phẳng phiu càng tôn lên thân hình hoàn mỹ của anh, cùng với khí thế bức người.

Trịnh Tây Tây mặc một bộ lễ phục cùng màu với anh, giá trị nhan sắc của hai người vốn đã cao, giờ lại đứng chung một chỗ không khỏi khiến người khác phải ngước đầu lại nhìn. Lúc hai người bước vào, thì hơn phân nửa ánh mắt đều dừng lại ở trên người hai người.

Một nửa còn lại sau khi nhận ra thì cũng nhìn hai người.

Hai người cùng bước vào, cùng ngồi xuống ở chỗ ngồi đã được chỉ định, còn mặc lễ phục cùng một màu, vừa thấy đã biết là cùng nhau chọn.

Những người vốn dĩ cảm thấy những lời đồn không đáng tin cậy, cũng không thể không tự hỏi lần nữa.

Trịnh Tây Tây rốt cuộc là may mắn kiểu gì, không được nhà họ Trịnh coi trọng mà lại cặp với Cố Duẫn.

Nếu như nói lúc trước khi mọi người nhắc đến Trịnh Tây Tây còn rất đồng tình, giờ đây cũng chỉ còn lại hâm mộ và ghen ghét.

Cố Duẫn vẫn giữ dáng vẻ bình thản đó, còn Trịnh Tây Tây lại có hơi căng thẳng vì đến nơi có hoàn cảnh xa lạ, nhưng dưới sự ảnh hưởng của Cố Duẫn chút hồi hộp đó cũng tan thành mây khói.

Cố Duẫn ngồi xuống không lâu, những người muốn lôi kéo quan hệ với Cố Duẫn đã sôi nổi bưng ly rượu, nhanh chóng tiến qua đây.

Chủ đề của dạ tiệc từ thiện lần này là quyên góp từ thiện, tất cả số tiền quyên góp được sẽ được dùng để cứu trợ cho trẻ em, người già và đông đảo các thành phần thiệt thòi trong xã hội cũng như những người bị bệnh nặng trên toàn quốc.

Trên bàn tiệc có đặt một bản lưu trình của dạ tiệc. Phần đầu là tổng giám đốc phát biểu ý kiến với người phụ trách tổ chức, giới thiệu những công việc từ thiện trước đó của tổ chức, cảm ơn người của mọi tầng lớp trong xã hội đã cùng giúp đỡ và giám sát…

Phần giữa là màn biểu diễn văn nghệ.

Trên bàn còn có một quyển sách nhỏ, trong đó giới thiệu về những công việc trong năm vừa rồi của tổ chức từ thiện.

Trịnh Tây Tây cầm lấy lật xem.

Cố Duẫn vẫn luôn bị người ta vây quanh, nhân viên phục vụ bưng một chiếc khay tròn đến đây đưa cho Trịnh Tây Tây một ly rượu, đúng lúc bị Cố Duẫn nhìn thấy.

Anh đổi rượu của Trịnh Tây Tây đi, lấy cho cô một cốc nước hoa quả.

Xung quanh lập tức có người hỏi thăm: “Vị này chính là?”

Cố Duẫn bèn trả lời luôn một lần: “Em gái tôi, Trịnh Tây Tây.”

Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau một phen, rồi lập tức bắt đầu khen ngợi Trịnh Tây Tây, mãi đến khi dạ tiệc bắt đầu mới rời đi.

Đỗ Phong vẫn luôn đi theo bên cạnh An Văn Thù hỗ trợ, bây giờ cũng đã tương đối ổn thỏa rồi nên quay về ngồi xuống cạnh Cố Duẫn.

Anh ta cũng có nghe nói chuyện về của Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây. Ánh mắt anh ta dừng ở trên người Trịnh Tây Tây một lúc, chưa đến mấy giây thì đã bị Cố Duẫn chặn lại.

Cố Duẫn không vui mà nhíu mày: “Nhìn nơi nào đấy?”

Không biết tại sao mà Đỗ Phong đột nhiên nhớ đến tình cảnh lúc ở cửa, chính anh ta lặng lẽ ngăn cách giữa Cố Duẫn và An Văn Thù, tâm tình nhất thời có phần phức tạp.

Anh ta nhỏ giọng hỏi: “Cậu thế này là vừa ý em gái nhà người ta à?”

“Đừng nói bậy.” Cố Duẫn nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta. “Tôi tìm người tính cho tôi một quẻ, Tây Tây vượng tôi.”

“Phụt…” Đỗ Phong suýt chút nữa thì phun luôn ngụm rượu trong miệng ra. “Cậu nói gì? Nhắc lại lần nữa xem?”

Anh ta chưa hết hoảng hồn mà nói: “Những lời này nói ra chính cậu cũng dám tin à?”

Đỗ Phong và Trịnh Hoài không giống nhau, Trịnh Hoài cho dù có nghĩ gì đi chăng nữa, thì cũng sẽ giấu ở trong lòng, sau đó sẽ tự tìm cơ hội để chứng thực, mà Đỗ Phong lại là người có tính tình thẳng thắn nghĩ gì nói đấy, nhưng ngược lại lại không dễ lừa.

Thật ra cũng không có gì đáng để mà giấu giếm.

“Tây Tây hợp nhãn duyên của tôi, hơn nữa tính cách của chúng tôi rất hợp nhau.” Cố Duẫn liếc nhìn Trịnh Tây Tây ngồi ở bên cạnh nghiêm túc lật xem sách một cái, khóe mắt mang theo chút ý cười, nhướng mày nói. “Đúng lúc nhà họ Trịnh không chăm sóc được, tôi cảm thấy nuôi một cô em gái cũng không tệ lắm.”

Hợp nhãn duyên, tính tình hợp nhau… Nếu phiên dịch một chút thì chẳng phải là nhất kiến chung tình, tình đầu ý hợp đấy sao?

Còn nói là không thích cô, Đỗ Phong âm thầm trợn trắng mắt.

Ánh mắt của anh ta lại lần nữa dừng trên người Trịnh Tây Tây.

Sợi dây chuyền kim cương trên cổ Trịnh Tây Tây kia, có lẽ Trịnh Tây Tây không để ý, chỉ biết Cố Duẫn bảo cô đeo cái gì thì cô sẽ đeo cái đó, nhưng Đỗ Phong thì lại biết – đó là Blue Fairy, bảo vật trấn điếm của hãng G, muốn sở hữu được nó ít nhất không dưới tám con số. Cho dù anh ấy có em gái đi chăng nữa, thì cũng không thể hào phóng với em gái đến mức đó đâu, huống chi cô em gái này lại là em gái của nhà người ta.

Nhưng mà, cái tên trai thẳng chết tiệt từ nhỏ đến lớn chưa từng tỉnh ngộ lần nào này, biết đâu có lẽ thật sự cảm thấy mình đang nuôi em gái cũng nên?

Anh ta đột nhiên có chút chờ mong.



Dạ tiệc kéo dài liên tục đến mười giờ tối, sau khi toàn bộ phân đoạn của bữa tiệc kết thúc, An Văn Thù gọi tất cả mọi người lên chụp một tấm ảnh chung.

Từ trước tới nay, Cố Duẫn không thích nhất là màn này, xuy xét đến tính tình của anh, Đỗ Phong vốn dĩ cũng không mong chờ gì anh sẽ đồng ý, nhưng không biết có phải tối nay tâm trạng tốt hiếm thấy hay không mà Cố Duẫn lại đồng ý yêu cầu chụp ảnh chung.

Cố Duẫn đứng ở chính giữa, Trịnh Tây Tây đứng ở bên cạnh anh, hình ảnh dừng lại ở màn này.

Cố Duẫn luôn luôn bủn xỉn về chuyện xuất hiện trước ống kính, lần này chịu để lại ảnh chụp, An Văn Thù khỏi phải nói là vui vẻ cỡ nào. Sau khi lấy được ảnh xong, thì cô ta đã không chờ được nổi nữa mà đăng lên dòng thời gian trên wechat.

Lượt like và bình luận rất nhanh đã vượt qua ba chữ số.

Trong ảnh, cả vị trí đứng lẫn giá trị nhan sắc của Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây đều quá nổ bật, hai người còn mặc một bộ lễ phục cùng một series. Mà lần này, tất cả mọi người đều biết mối quan hệ giữa Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây không bình thường.

Sau khi Trịnh Tây Tây về đến nhà thì đi tắm trước.

Lúc bước ra, cô phát hiện trên WeChat có một đống người yêu cầu kết bạn.

Phần lớn trong số đó là những người mà Trịnh Tây Tây không quen biết, cũng không biết là bọn họ làm thế nào mà biết được WeChat của cô.

Cô chọn add những cái tên mà mình biết, gửi cho Cố Duẫn một câu “Ngủ ngon” rồi nằm xuống ngủ.

Ngày hôm sau là thứ hai, mười giờ sáng Trịnh Tây Tây phải đi học, Cố Duẫn cũng phải đi làm.

Cố Duẫn vốn dĩ rất ít khi ăn sáng ở nhà, phần lớn thời gian căn nhà đều trống không, chỉ đến buổi tối khi muốn thì mới quay về. Giờ bởi vì có thêm một người nữa nên anh nhắn trước với người giúp việc một tiếng, bảo người ta đến chuẩn bị bữa sáng.

Hơn bảy giờ là Trịnh Tây Tây đã thức dậy, đến bờ sông chạy bộ một lát với Cố Duẫn.

Sáng sớm Văn Thành vừa mới tỉnh giấc, trên chiếc cầu lớn vượt qua sông ở đằng xa mới chỉ lác đác vào chiếc xe. Khi mà ánh bình minh nhuộm hồng một khoảng trời lớn ở đằng đông, những tòa nhà cao tầng san sát nhau ở đối diện mọc lên như rừng, cứ như thế ánh bình minh ở phương đông và nước sông cuồn cuộn trước mắt, cùng trải rộng thành một bức tranh vẽ cảnh sáng sớm tuyệt đẹp.

Không phải là Trịnh Tây Tây chưa từng nhìn thấy cảnh mặt trời mọc, lúc còn ở thôn Liễu Gia, chỉ cần thức dậy sớm, đứng trên sườn núi nhìn về phía đông là có thể thấy được cảnh mặt trời từ từ nhô lên. Nhưng cô lại chưa từng gặp cảnh tượng nào rung động lòng người như bây giờ.

Có một kiểu đẹp của cảnh quan tự nhiên kết hợp với vẻ hiện đại của thành thị.

Trịnh Tây Tây thả chậm bước chân, lấy di động ra chụp một tấm ảnh cảnh sông.

Cố Duẫn thấy vậy cũng dừng lại ở bên cạnh, hỏi cô: “Có đẹp không?”

Trịnh Tây Tây gật đầu: “Đẹp ạ.”

Cô lại chụp mấy tấm nữa, hỏi Cố Duẫn: “Anh không cảm thấy đẹp sao?”

Cố Duẫn lắc đầu: “Có lẽ do anh đã thấy nhiều rồi.”

Trịnh Tây Tây nghiêng đầu, có một khoảnh khắc thoáng qua trong chớp mắt, dường như cô thấy được một loại cảm xúc cùng loại với bi quan chán đời trong mắt Cố Duẫn, tuy nhiên cảm giác đó chỉ xuất hiện trong thoáng chốc rồi thôi.

Rất nhanh anh đã khôi phục lại thần thái vốn có, giấu đi tất cả cảm xúc trong đáy mắt, gõ nhẹ lên đầu cô một cái: “Em gái, nhanh lên, anh sắp bị muộn giờ làm rồi.”

Trịnh Tây Tây chạy theo.

Tám giờ Cố Duẫn đến công ty. Anh tự lái xe đi, bảo tài xế lát nữa đưa cô đến trường đại học Văn.

“Đợt này khá bận rộn, đến khi nào có thời gian rảnh thì anh sẽ đến thăm em.” Cố Duẫn nói.

“Vâng, nếu em có thời gian rảnh cũng sẽ đến công ty thăm anh.”

Cố Duẫn cười khẽ: “Vậy thì anh phải dọn dẹp văn phòng thật sạch sẽ rồi.”

Chuyện dọn dẹp văn phòng mà anh nhắc đến, đương nhiên không phải chỉ là chuyện dọn dẹp vệ sinh đơn giản như thế.

Sau khi Cố Duẫn về nước thì nhảy dù vào công ty, trực tiếp tiếp nhận một hạng mục lớn, nói như lời của anh chính là: “Muốn chơi thì chơi cho lớn, tiễn tổng giám đốc Cố về nhà nghỉ hưu sớm một chút.”

Chỉ một câu thế thôi mà khiến cho cha anh tức giận quá chừng.

Công ty đột nhiên xuất hiện một vị thái tử gia nhảy dù vào, đặc biệt còn là một người trẻ tuổi, thiếu sự từng trải, đương nhiên sẽ khiến cho mấy lão bánh quẩy (1) trong công ty không phục. Trong quá trình này tổng giám đốc Cố có quấy phá hay không thì không biết, nhưng lúc Cố Duẫn vừa mới tiếp nhận hạng mục này, thì một đống lớn người đã bắt đầu bỏ gánh không làm, đoàn đội dưới tay anh chẳng mấy chốc đã trở thành một cái vỏ rỗng.

Những người đó ỷ vào việc có kinh nghiệm dày dặn, còn đang có ý định ra oai phủ đầu với anh, nhưng không ngờ rằng trước khi về nước anh đã tìm được một đoàn đội tốt, chỉ chờ những kẻ không nghe lời rời khỏi chừa lại vị trí cho người của mình.

Cố thị là một tập đoàn khổng lồ, lợi ích giống như cành lá đan xen, rắc rối khó gỡ, có rất nhiều vị trí không dễ dàng động đến. Mặc dù có rất nhiều con đỉa ngồi không ăn bám hút máu công ty, tổng giám đốc Cố cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.

Rốt cuộc thì tập đoàn lớn như thế, bắt tay vào sửa trị cũng không dễ dàng. Chỉ dựa vào nền móng sẵn có của Cố thị, mấy đời kế tiếp cũng sẽ không lụn bại, tổng giám đốc Cố cũng cứ thế mà được chăng hay chớ.

Nhưng Cố Duẫn không phải cha anh, anh không thích có một đám sâu bọ nằm bò trên người mình. Có vài kẻ đã thoải mái quá lâu rồi, anh cũng không ngại khiến cho bọn họ thư giãn gân cốt một chút.

Tuần trước anh đi Giang Thành một chuyến chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt để di dời sự chú ý của bọn họ mà thôi.

Bây giờ việc mà anh muốn điều tra cũng đã điều tra được tương đối rồi, hôm nay đoàn đội của anh cũng đã vào vị trí của mình, cuộc họp theo thông lệ mỗi thứ hai nhất định có thể cho bọn họ một bất ngờ.

Cố Duẫn rời khỏi không lâu, Trịnh Tây Tây cũng quay về trường học.

Quan Mính đã dọn ra ngoài rồi, bây giờ trong ký túc xá chỉ còn lại ba người.

Sinh viên năm nhất của khoa vật lý cũng không có nhiều tiết học mấy, tuy nhiên phần lớn các bài chuyên ngành đều tương đối khó. Ngoài ra còn có đủ loại bài báo cáo thí nghiệm vật lý, lúc viết cực kỳ phiền toái, vậy nên ngày thường cũng không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi.

Thứ tư là ngày có ít giờ học nhất, cả buổi sáng lẫn buổi chiều chỉ có hai tiết, ba giờ hơn là kết thúc.

Sau khi tan học, Tằng Ngữ và hai nữ sinh của phòng 503 bước đến: “Tây Tây, lát nữa bọn tớ chuẩn bị đi xem phim, ở ngoài ăn cơm luôn rồi mới về, cậu có muốn đi cùng không?”

Sau khi đi quán bar cùng với các cô ấy một lần, thì mối quan hệ giữa bọn họ cũng tốt lên, thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài hoạt động tập thể.

Trịnh Tây Tây xem đồng hồ: “Xin lỗi, hôm nay tớ bận một chút việc cá nhân, lần sau nhé.”

“Vậy được, bọn tớ đi đây.”

Trịnh Tây Tây chào tạm biệt mọi người rồi quay về ký túc xá cất cặp trước, sau đó đến cổng trường gọi taxi quay về.

Từ sau buổi tối tham dự dạ tiệc từ thiện, Trịnh Tây Tây bị người ta kéo vào không ít nhóm, có một nhóm là do Đỗ Phong kéo, bên trong có rất nhiều người, có Cố Duẫn, An Văn Thù, Trần Minh Viễn, Từ Hưng Châu, v.v.. Bọn họ đều có mặt trong group chat, thỉnh thoảng cũng tán gẫu vài câu trong đó.

Trịnh Tây Tây rất ít khi nói chuyện, tuy nhiên có đôi khi bọn họ nhắn tin, Trịnh Tây Tây cũng sẽ nhìn xem.

Hôm qua, trước khi cô đi ngủ, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn của Trần Minh Viễn, nói Cố Duẫn đã thành niên rồi, hơn chín giờ tối cậu ta đến tìm anh, lúc đó Cố Duẫn còn đang ở công ty, cơm cũng chưa ăn.

Khi đó Trịnh Tây Tây đã ghi tạc ngay trong lòng, lúc giữa trưa khi ăn cơm còn cố ý lên mạng tìm mấy tấm ảnh chụp vừa nhìn đã khiến người ta thèm nhỏ dãi mà gửi cho anh, bảo anh ăn cơm đúng giờ.

Cố Duẫn nói hắn đã ăn rồi.

Nhưng không biết vì sao, Trịnh Tây Tây cứ luôn cảm thấy anh đang qua loa có lệ với mình.

Đúng lúc hôm nay có thời gian, cô định quay về tự làm một bữa cơm đưa cho Cố Duẫn, ở công ty giám sát anh ăn hết rồi mới đi.

Trịnh Tây Tây gửi tin nhắn cho người giúp việc trước, bảo cô ta đưa những nguyên liệu nấu ăn mà cô cần đến.

Trịnh Tây Tây dựa theo khẩu vị của Cố Duẫn nấu một nồi canh cá đậu hũ, thêm một phần ớt xanh xào thịt, một phần rau dưa theo mùa, còn dùng lò nướng nướng một phần sườn dê.

Với món canh cá đậu hũ, cô chọn dùng phần thịt ở bụng cá - phần thịt tươi nhất của cả con cá để nấu canh. Đậu hủ được cắt thành từng lát để dễ thấm được vị cá hơn, nước canh đun thành màu trắng ngà, tươi non thơm ngọt. Thịt xào ớt xanh là món tủ của Trịnh Tây Tây, thịt được chọn là loại ba chỉ hơi mỡ một chút, ớt xanh là vừa mới hái. Bỏ thịt vào nồi xài cho đến khi nó săn lại, rồi mới cho ớt xanh vào đảo đều, nếu làm như thế thì hương vị của món ăn sẽ đậm đà và rõ vị từng nguyên liệu hơn.

Mọi hôm Trịnh Tây Tây không tốn quá nhiều thời gian để nấu ăn, dù sao cô còn phải dành thời gian để học tập. Nhưng lần này cô lại tốn gần hơn một tiếng đồng hồ để chuẩn bị tốt hết tất cả mọi thứ, mỗi một món ăn đều phải tra công thức kỹ lưỡng, lại thêm vào kinh nghiệm của chính mình để tiến hành hoàn thiện, đảm bảo sắc, hương vị đều đầy đủ.

Sau khi đã nấu xong hết, thì kim đồng hồ vừa lúc chỉ đến số năm, Trịnh Tây Tây gọi điện thoại cho chú Lâm trước.

Từ đây tới chỗ làm của Cố Duẫn khá gần, đứng từ trong nhà đã có thể thấy được tòa nhà cao chọc trời của Cố thị, lái xe đến đó chỉ mất mấy phút mà đi bộ cũng có thể đến nơi.

Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Trịnh Tây Tây đến đó, vì để cho mình không đi vòng đường xa nên cô gọi điện cho chú Lâm trước.

Chú Lâm nhận được điện thoại rồi thì lập tức chạy đến đây.

Trịnh Tây Tây đặt thức ăn trong hộp đựng cơm, xách theo nó bước ra: “Chú Lâm, làm phiền chú rồi.”

“Làm gì có.” Chú Lâm vội vàng nói.

Chú Lâm lái xe đưa cô đến trước tòa nhà công ty.

“Chú Lâm, chú có thẻ nhân viên để đi vào không ạ?”

“Có.” Chú Lâm đưa một tấm thẻ nhân viên cho cô. “Thiếu gia ở tầng mười hai.”

Chú Lâm là tài xế của Cố Duẫn, có đôi khi cũng sẽ giúp Cố Duẫn làm một ít việc nhận gửi đồ đạc, nên từng đến văn phòng của Cố Duẫn.

“Cảm ơn chú Lâm.” Trịnh Tây Tây nhận thẻ.

Thẻ nhân viên có thể quét mở được cánh cửa ra vào nơi gác cổng, Trịnh Tây Tây thuận lợi đi thẳng đến tầng mười hai.

Năm giờ chiều, tòa nhà tổng bộ Cố thị vẫn còn tiếng người huyên náo.

Trịnh Tây Tây đi từ trong thang máy ra, đi về trước được vài bước thì thấy một ông chú trung niên bụng phệ đi từ trong văn phòng tới, trên mặt như đang cố gắng đè nén tức giận khiến cho cả người ông ta cũng có phần vặn vẹo.

Một màn này hiển nhiên là không ít người đều thấy được, Trịnh Tây Tây còn nhìn thấy trên mặt mọi người mang theo một chút ý cười trào phúng và hả giận, chờ cho ông chú kia nhìn sang, mọi người lại lập tức khôi phục thành dáng vẻ mặt không cảm xúc, tập trung làm việc.

Trịnh Tây Tây né sang một bên nhường đường, ông ta liếc nhìn Trịnh Tây Tây một cái, “Hừ” một tiếng, căm giận mà đi thang máy xuống tầng.

Chờ cho người đi rồi, những người khác rốt cuộc không nhịn được nữa mà sôi nổi nghị luận.

Trịnh Tây Tây từ trong những lời bàn tán của mọi người mà nghe ra được, ông chú lúc nãy họ Hoàng, là một giám đốc, nhờ chút quan hệ họ hàng với một vị nào đó trong hội đồng quản trị của công ty, ngày thường ở công ty tác oai tác quái, còn quấy rầy nhân viên.

Lần này ông ta cuốn gói rời đi, mọi người đều cảm thấy rất vui sướng.

Tám chuyện xong, mọi người cuối cũng nhìn thấy Trịnh Tây Tây đột nhiên chui ra.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi màu vàng bước từ trong văn phòng ở đằng trước ra, ánh mắt dừng lại trên người Trịnh Tây Tây hai giây rồi đi về phía cô, hỏi: “Cô là?”

“Tôi tìm Cố Duẫn, tôi là… Em gái của anh ấy.”

Ánh mắt của đối phương lướt qua cặp lồng trong tay Trịnh Tây Tây, nói với cô: “Chờ một lát.” Sau đó lại đi vào.

Trịnh Tây Tây đứng yên tại chỗ, vì để không quấy rầy công việc của bọn họ, chỗ mà cô đứng tương đối khuất, nhưng dù là vậy, những ánh mắt ở xung quanh vẫn cứ nhìn vào cô.

Còn có người không cẩn thận chạm mắt với cô, Trịnh Tây Tây theo thói quen cười một cái, đối phương vội vàng cúi đầu, mặt còn đỏ.

Nhưng mà, không chờ cho cậu ta cảm nhận trọn vẹn cảm giác trái tim thiếu niên đập thình thịch, thì đột nhiên nhận thấy một ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm mình, cậu ta theo bản năng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt cười như không cười của tiểu Cố tổng nhà bọn họ.

Cậu ta lập tức bị dọa đến chẳng còn chút tâm tư kiều diễm nào nữa, thậm chí còn có dự định tăng ca để giữ mạng.

Cũng may là tiểu Cố tổng cũng chỉ nhẹ nhàng lướt nhìn cậu ta một cái là dời mắt đi rồi.

Cố Duẫn đi đến trước mặt Trịnh Tây Tây, nhận lấy hộp cơm trong tay cô: “Đi với anh.”

Trịnh Tây Tây đi theo Cố Duẫn vào văn phòng của anh.

Cửa đóng lại, ngăn cách những ánh mắt tò mò ở bên ngoài.

Bây giờ vốn đã sắp đến giờ tan tầm, tâm tư của mọi người phần lớn đã không tập trung mấy vào công việc nữa rồi, không nhịn được mà khẽ xì xào bàn tán.

“Vừa nãy là ai thế, thật là xinh đẹp.”

“Vừa rồi hình như nghe thấy cô ấy nói, cô ấy là em gái của tiểu Cố tổng, hóa ra tiểu Cố tổng còn có một cô em gái à?”

“Nhưng mà hai người bọn họ thoạt nhìn không giống nhau.”



Cánh cửa lớn ngăn cách những tiếng bàn tán khe khẽ ở bên ngoài.

Văn phòng của Cố Duẫn rất rộng rãi, ngoại trừ bàn làm việc ra thì còn có một gian tiếp khách nhỏ, có sofa, bàn trà, ghế đẩu và một cái kệ sách.

Cố Duẫn đặt hộp cơm xuống bàn, hỏi: “Hôm nay trên trường không có nhiều tiết sao?”

Trịnh Tây Tây gật đầu: “Ba giờ hơn là em đã học xong rồi, vậy nên em về nhà nấu cơm. Anh, sẽ không quấy rầy anh chứ ạ?”

“Đương nhiên là không rồi, anh vui vẻ còn không kịp nữa là.”

Trước đó Cố Duẫn không nhận được bất kỳ tin gì về việc Trịnh Tây Tây sẽ đến, chú Lâm cũng không nói với anh, dù rằng rất ngoài ý muốn, nhưng là bất ngờ nhiều hơn.

Trịnh Tây Tây vốn đang nghĩ nếu như Cố Duẫn quá bận rộn, thì cô sẽ tìm một nơi nào đó ngồi chờ, tóm lại là phải nhìn thấy anh cơm nước xong rồi mới đi, không ngờ rằng đúng lúc Cố Duẫn có thời gian rảnh.

Cô lấy hết thức ăn đựng trong cà mèn ra: “Những món này đều là do em làm, anh nếm thử xem.”

Cố Duẫn ngồi xuống ở cạnh bàn, Trịnh Tây Tây xới cho anh một chén cơm, đưa đũa cho anh.

Cặp lồng giữ nhiệt rất tốt, thức ăn lấy ra vẫn thơm ngào ngạt.

Khả năng nấu nướng của Trịnh Tây Tây vốn cũng không tệ, lần này còn dồn tâm huyết vào mà nấu, nên còn ngon hơn so với những lần mà cô làm trước kia. Thịt cá tươi ngon mềm mại, đậu hũ hút đủ hương vị, cực kỳ bắt cơm, sườn dê nướng vừa đúng độ, ngoài sém trong mềm, khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn.

Trịnh Tây Tây ngồi đối diện với Cố Duẫn, dùng bữa cùng anh.

Trong khoảng thời gian này Cố Duẫn đúng là rất bận, mỗi ngày anh đều bận rộn đến gần rạng sáng mới quay về. Đến công ty thì lại phải đối mặt với mấy lão bánh quẩy kia, cũng chẳng có tâm tư đâu mà để ăn với uống.

Nhưng mà, có Trịnh Tây Tây bồi anh, hai người cùng nhau ăn chút gì đó. Cho dù là ở trên chiếc bàn đơn sơ ở văn phòng đi chăng nữa, cũng khiến cho anh cảm nhận được một loại… Cảm giác yên bình đến từ gia đình.

Trịnh Tây Tây làm khá nhiều đồ ăn, hai người ăn uống đến no say chợt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Là người đàn ông mặc áo sơ mi vàng mà Trịnh Tây Tây đã gặp trước đó đứng ở cửa: “Tôi có thể vào được không?”

“Anh, em về trước đây.” Trịnh Tây Tây thu dọn gọn gàng mọi thứ.

“Anh tiễn em.”

“Không cần đâu.” Trịnh Tây Tây nói. “Lát nữa em sẽ bảo chú Lâm đưa em về trường, sáng mai em có tiết. Anh tranh thủ làm xong việc rồi về nhà nghỉ sớm nha, nhớ ăn uống đúng giờ, thứ sáu em về.”

Cố Duẫn cũng không khăng khăng phải đi theo, gọi điện thoại cho chú Lâm.

“Em đi nhé.” Trịnh Tây Tây vẫy vẫy tay, gật gật đầu với “áo sơ mi vàng” vừa mới bước vào.

Trịnh Tây Tây đi rồi, Tề Thịnh mới thu hồi tầm mắt: “Cố Duẫn, cô ấy là em gái của cậu thật à?”

“Ừ.”

“Sao trước kia chưa từng nghe cậu nhắc đến lần nào thế?”

Tề Thịnh là bạn cùng trường của Cố Duẫn, là song thạc sĩ tài chính và toán học của trường đại học Princeton, hai người quen biết nhau từ lúc học đại học rồi lại được dịp cùng đầu tư và chơi cổ phiếu, cũng đã từng hợp tác làm rất nhiều hạng mục, cực kỳ ăn ý về mặt công việc.

Lần này Cố Duẫn về nước cũng đào cả gã về theo để làm trợ thủ đắc lực của mình.

Có tiền lương cao của Cố Duẫn mời, hơn nữa còn đến Cố thị giúp thái tử gia tranh đấu giành thiên hạ, Tề Thịnh đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Ngoại trừ mối quan hệ cấp trên cấp dưới, hai người cũng là bạn bè. Ngoại trừ công việc ra, hai người thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc đến vài chuyện riêng tư.

Hai người đã quen biết nhau nhiều năm thế rồi, gã chưa từng nghe thấy Cố Duẫn nhắc đến mình có một cô em gái lần nào cả.

Cố Duẫn nhận lấy tài liệu mà gã đưa, không trả lời.

Nhưng mà Tề Thịnh lại không có ý định bỏ qua chủ đề này. Gã sửa sang lại quần áo trên người, tằng hắng hai tiếng: “Cậu xem, tôi làm em rể cậu thì sao?”

“Cậu nói cái gì?” Cố Duẫn nghe vậy thì đặt tư liệu xuống bàn, đôi mắt nguy hiểm mà nheo lại.

“Tôi nói, tôi làm…” Nhận thấy được cả người Cố Duẫn toát ra khí lạnh, Tề Thịnh vội vàng đổi lời. “Không phải chứ, điều kiện của tôi cũng không kém đến mức đó mà, cậu cần phải làm đến mức đó sao?”

Hoàn cảnh gia đình của Tề Thịnh không tệ, cha gã là một học giả, mẹ gã thời còn trẻ là nghệ sĩ múa giỏi nhất của đoàn múa ba lê, bây giờ là phó hội trưởng của hiệp hội múa. Mà chính gã cũng là thanh niên tài tuấn, người cũng tuấn tú lịch sự, tuy rằng nếu như so sánh với hào môn như nhà họ Cố thì đúng là thua kém không ít, nhưng chẳng lẽ gã không phải là một người có tiềm lực hay sao?

“Con bé mới mười tám tuổi, cậu thử tính xem mình bao nhiêu tuổi rồi.”

“Tôi cũng có già lắm đâu, mới hai mươi lăm, cũng chỉ hơn có bảy tuổi thôi mà.”

“Ha hả.” Cố Duẫn vô tình mà nói. “Ông già này đừng có mà nuôi ý đồ với em gái tôi.”

Tề Thịnh: “…”

Không phải chứ, tuổi tôi với tuổi cậu cũng xêm xêm nhau, nếu tôi mà là ông già thì cậu là cái gì hả? Không cần phải mắng cả mình luôn chứ.

Tề Thịnh và Trịnh Tây Tây cũng chỉ mới gặp mặt một lần, cũng không đến mức không phải cô thì không được, nhiều lắm cũng chỉ xem như là thấy sắc đẹp mà nảy lòng tham. Thấy Cố Duẫn sống chết không chịu thì cũng không nhắc đến nữa.

Nhưng mà điều khiến gã cảm thấy ngoài ý muốn chính là Cố Duẫn ấy vậy lại là một kẻ cuồng em gái.

Hơn nữa, thoạt nhìn còn là một kẻ cuồng em gái nặng.

Tin tức này nếu đăng lên diễn đàn của công ty thì tuyệt đối có thể khiến cho cả diễn đàn tê liệt.



Tháng Mười một, trường đại học Văn tổ chức thi giữa kỳ.

Là bài kiểm tra đầu tiên của tân sinh viên khi bước chân vào đại học, chắc chắn mọi người đều có phần hồi hộp.

Chương trình học học kỳ một của khoa vật lý, dù rằng không nhiều lắm nhưng những môn chuyên ngành thì môn nào cũng khó nhằn, trước khi đi thi, bầu không khí học tập của cả khoa vật lý say mê chưa từng thấy.

Sau khi bị một đống công thức dài ngoằng ngoẵng không gì sánh được, lại cực kỳ phức tạp làm cho choáng váng, Tằng Ngữ thở dài: “Vì sao trước kia tớ lại tiện tay điền ngành vật lý vào vậy chứ, tiện tay thì thôi đi, tớ điền nhiều ngành như thế rồi, sao cứ cố tình lại đậu ngành vật lý chứ.”

Lúc điền nguyện vọng thi đại học thì có thể điền nhiều ngành theo thứ tự mong muốn. Tằng Ngữ ở mấy hàng đầu điền nào là tài chính, nào là thông tin, v.v toàn là các chuyên ngành đứng đầu, nhưng lại chẳng đậu được ngành nào. Lúc tuyển sinh đến ngành vật lý thì lại đúng lúc đậu, thế này chẳng phải là chơi khăm người ta hay sao.

Cô ấy cảm thấy mình tuyệt đối không thể là người duy nhất gặp chuyện này, vì thế hỏi hai người khác trong ký túc xá: “Các cậu thì sao, các cậu cũng chọn ngành dược đúng không?”

Trịnh Tây Tây đáp: “Hồi học cấp ba tớ có một thầy giáo vật lý rất giỏi.”

Trịnh Tây Tây đi học tại trường cấp ba hạng hai ở huyện Nguyên, năng lực của giáo viên ở đó so ra thì kém trường hạng nhất, càng không sánh được với những trường học tốt trong thành phố, tuy nhiên lại có một thầy giáo vật lý cực kỳ giỏi.

Thầy vật lý vốn là dạy ôn Olympic vật lý ở một trường trung học trọng điểm trong thành phố, sau đó đi xem mắt thì gặp một cô giáo ở trường của Trịnh Tây Tây. Hai người tình đầu ý hợp, hơn nữa quê quán của thầy ấy cũng ở huyện Nguyên, cha mẹ lại bị ốm, nên thầy ấy quay lại huyện Nguyên dạy học, hơn nữa còn theo chân bà xã của mình đến dạy tại trường.

Thầy vật lý này họ Lư, lúc giảng bài hài hước thú vị, thường xuyên dẫn bọn cô đi làm những thí nghiệm vật lý thú vị, bồi dưỡng sự hứng thú cho học sinh.

Các lớp khác đều ghét giờ vật lý, chỉ có những lớp mà thầy Lư dạy mới có hơn một nửa học sinh thích môn vật lý nhất, Trịnh Tây Tây cũng không ngoại lệ.

Thành tích của Trịnh Tây Tây tốt, thầy Lư còn dạy thêm cho cô nhiều lý luận về phạm trù vật lý ngoài chương trình học để thi đại học, thường xuyên cho cô mượn sách đọc, khiến cho Trịnh Tây Tây càng ngày càng say mê vật lý.

Tuy nhiên cô cũng biết học vật lý thì sẽ khó tìm việc làm hơn so với các ngành học đứng đầu khác, lúc điền nguyện vọng cũng đã do dự rất nhiều giữa vật lý và các ngành học hàng đầu như tin học, sửa đi sửa lại rất nhiều lần, rối rắm một hồi lâu, cuối cùng vẫn là nghe theo con tim mình mà chọn vật lý.

Cùng lắm thì sau này cô làm giáo viên vật lý cũng được, cô cảm thấy thế cũng khá là ngầu.

“Tri Tri, còn cậu thì sao?” Tằng Ngữ hỏi.

Phạm Tri Tri đẩy đẩy mắt kính: “Số suất ra nước ngoài của ngành vật lý là cao nhất, tớ muốn thử xem sao.”

Khoa vật lý của trường đại học Văn đúng là ngành học có suất ra nước ngoài cao nhất toàn trường, được đến các trường có danh tiếng cực kỳ nhiều. Cứ đến năm thứ tư hằng năm, thì đều là thời khắc huy hoàng của khoa vật lý, một đống offer của các trường đại học danh tiếng thuộc top hai mươi toàn cầu lóe mù mắt sinh viên của các khoa khác.

Nhưng mà thật ra cũng không phải là do Phạm Tri Tri không thích ở lại trong nước, chỉ là cô ấy muốn nhân lúc còn trẻ đi đến những nơi khác nhau trên toàn thế giới để mở mang kiến thức. Sau khi đi làm rồi thì có khi sẽ không còn cơ hội này nữa.

Tằng Ngữ vốn muốn tìm bạn để mà mỉa mai cùng nhau, kết quả là không tìm được đồng bọn cùng trào phúng, thế nhưng cũng khiến cô ấy nảy sinh ý tưởng muốn lần nữa xem xét thật kỹ quyết định chọn chuyên ngành của mình.

Những ngày tháng ở trường học trôi qua rất nhanh.

Khi đến thứ sáu, Trịnh Tây Tây thi xong môn cuối cùng, kết thúc kỳ thi giữa kỳ đầu tiên ở đại học của mình.

Thời gian còn sớm, cô ra khỏi phòng thi thì đến thẳng thư viện.

Vừa mới tìm được chỗ để ngồi xuống thì Cố Duẫn đã gọi điện thoại cho cô: “Em gái, em đang ở đâu thế?”

Cố Duẫn biết hôm nay cô thi, cũng biết cô đã thi xong rồi. Đúng lúc hôm nay được tan tầm sớm nên thuận tiện đến đây đón cô.

“Ở thư viện ạ.”

“Là cái tòa nhà cao nhất của trường đại học Văn à?” Cố Duẫn cười. “Nói cho anh biết số tầng, anh đến thị sát xem nào.”

Trịnh Tây Tây: “Vâng ạ, thưa đại nhân.”

Thư viện của trường đại học Văn có rất nhiều sách, thường xuyên sẽ có những người ở xung quanh đến đây đọc sách, chỉ cần đăng ký bằng số chứng minh thư là có thể lấy thân phận của người mượn sách đọc để đi vào, nhưng không được phép mang sách ra ngoài.

Trịnh Tây Tây chiếm thêm một chỗ trống, đi xuống dưới lầu chờ Cố Duẫn.

Có danh hiệu hoa khôi của khoa, ở trường đại học Văn Trịnh Tây Tây cực kỳ nổi tiếng. Cô đứng ở cửa thư viện một hồi, những người qua đường thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, nếu như đi thành nhóm thì còn có tiếng bàn luận khe khẽ.

Nếu như là ngày thường, thì Trịnh Tây Tây không cảm thấy có gì quan trọng, cô và Tằng Ngữ cũng đã từng châu đầu ghé tai tám về các trai xinh gái đẹp của các khoa khác. Tuy rằng chủ yếu là Tằng Ngữ nói nhưng Trịnh Tây Tây cũng không phản cảm loại đề tài này, cũng không cảm thấy chính mình có cái gì khác biệt cho lắm, không cho phép những người khác bàn luận về cô.

Nhưng nghĩ đến chuyện Cố Duẫn sắp đến đây, cô lại cảm thấy không đứng yên được, trong lòng chợt sinh ra cảm giác xấu hổ, ngẫu nhiên nghe thấy được một vài câu nghị luận, cực kỳ không được tự nhiên.

Trịnh Tây Tây xoay người đi vào bên trong, mới xoay được một nửa thì đã nghe thấy tiếng Cố Duẫn: “Em gái.”

Cố Duẫn đi đến trước mặt cô, thở dài: “Nhanh thế mà đã không quen anh rồi à?”

Trịnh Tây Tây đáp: “Không có, em chỉ quay đầu nghi ngờ cuộc đời xíu thôi, trên đời này sao lại có người đẹp trai hoàn hảo đến thế, còn xuất hiện ngay trước mắt em, khiến em cảm thấy không chân thật cho lắm.”

Cố Duẫn bị cô chọc cười: “Tha cho em đấy, đi thôi.”

Cố Duẫn đăng ký ở cửa, đi theo Trịnh Tây Tây cùng lên lầu ba.

Đại học Văn đã chi rất nhiều tiền để xây thư viện này, nên hoàn cảnh bên trong cực kỳ tốt, có khu học tập, khu nghỉ ngơi, khu thảo luận, còn có rất nhiều cây xanh.

Trịnh Tây Tây đi đến chỗ đã chiếm trước đó, lấy cặp và sách vở của mình đi, hỏi: “Chúng ta ngồi ở đây có được không ạ?”

Chiếc bàn này kê sát với cửa sổ, bên cạnh là nơi lưu trữ hồ sơ và kệ sách, vào lúc này không nhiều lắm, cả một chiếc bàn lớn cũng chỉ có Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn.

Cố Duẫn đi đến kệ sách tùy tiện chọn một cuốn sách lật xem, còn Trịnh Tây Tây thì ở bên cạnh làm bài tập.

Cô mang theo nước khoáng, nghiêng đầu định hỏi xem Cố Duẫn có muốn uống nước hay không, thì lại phát hiện anh đã nằm bò lên bàn ngủ rồi.

Khoảng thời gian trước Cố Duẫn rất bận rộn, gần như mỗi đêm đều bận đến tận rạng sáng, tuy nhiên giờ đây đã qua giai đoạn bận rộn nhất rồi, mọi việc cũng đã dần đi vào quỹ đạo, Cố Duẫn cũng có thể hơi thở phào nhẹ nhõm một phen.

Dưới mắt anh có một quầng thâm mắt rất mỏng, giờ vẫn còn chưa tiêu đi. Ngũ quan của anh cực kỳ tuấn lãng, tuấn lãng đến mức ngoại trừ quầng thâm dưới mắt kia thì không thể chọn ra được bất kỳ khuyết điểm nào nữa.

Cố Duẫn ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, anh ghé vào trên bàn, hai tay lót ở dưới mặt, một nửa khuôn mặt đè lên khuỷu tay, một nửa khác thì hướng về phía Trịnh Tây Tây.

Tuổi tác của anh thực ra cũng không lớn lắm, mới hai mươi bốn tuổi. Có rất nhiều nghiên cứu sinh ở trường đại học Văn còn lớn tuổi hơn anh. Lúc ghé vào trên bàn, đôi mắt phượng cực kỳ nổi bật kia yên tĩnh mà khép lại, lông mi buông xuống, cả người rút đi vẻ góc cạnh (2), giống như một người bạn học ngồi làm bài tập bên cạnh Trịnh Tây Tây nhưng không cẩn thận ngủ thiếp đi mất vậy.

À, cái anh bạn này phải là hot boy của trường mới đúng.

Nhịp thở của Trịnh Tây Tây cũng khẽ khàng đi, chỉ sợ quấy nhiễu đến người đẹp ngủ trong rừng ở bên cạnh.

Một lát sau, Phạm Tri Tri gửi tin nhắn cho cô: Em ở đâu thế?

Hai cô ấy thi xong thì cùng đến thư viện, nhưng Phạm Tri Tri phải đến cửa hàng bán sách cũ ở bên ngoài trường mua sách, nên đến muộn hơn một chút.

Trịnh Tây Tây nhìn thoáng qua bên cạnh, quyết định vứt bỏ bạn cùng phòng: Tớ có việc, lần sau tớ lại cùng học với cậu nhé.

Phạm Tri Tri đọc được tin nhắn thì không trả lời.

Phạm Tri Tri đến thư viện rồi, theo thói quen bắt đầu tìm chỗ ngồi từ tầng ba, hai tầng trước đó cô ấy sợ người qua lại nhiều, không đủ yên lặng.

Kết quả là vừa đến tầng ba thì chạm mắt với Trịnh Tây Tây, cũng thuận tiện nhìn thấy được nam sinh nằm bò ở bên cạnh.

Phạm Tri Tri đã gặp mặt Cố Duẫn rồi, nhưng bây giờ Cố Duẫn đang nằm bò nên cô ấy không nhận ra, dùng khẩu hình miệng thêm cả hơi mà nói khẽ: “Chuyện gì thế?”

Trịnh Tây Tây vừa thấy là biết ngay cô ấy hiểu nhầm, trả lời cô bằng khẩu hình miệng: “Anh Cố Duẫn của tớ.”

Trong lúc hai người đang diễn kịch câm thì Cố Duẫn giật giật, mở mắt.

Anh tốn một lúc mới thích ứng được với ánh sáng trước mắt, đôi mắt hơi nheo lại, sau đó nhìn thấy Phạm Tri Tri đứng đờ người ra ở một bên.

Là bạn cùng phòng của Trịnh Tây Tây, anh biết người này.

Nơi này là thư viện, bọn họ cũng không nói mấy câu chào hỏi dư thừa.

Cố Duẫn chỉ về phía đối diện: “Không có ai, ngồi được đấy.”

Phạm Tri Tri không định ở lại, nhưng đối phương đã nói thế rồi, nếu quay đầu đi thì hình như không tốt cho lắm. Bàn ở thư viện rất lớn, chiếc bàn to này nếu ngồi kín thì có thể ngồi được tận tám người, chỉ có ba người thì vô cùng rộng rãi.

Phạm Tri Tri cũng không ngại ngùng nữa mà ngồi xuống.

Trịnh Tây Tây thấy anh đã tỉnh thì mới quan tâm nói: “Anh, hay là về đi, anh ngủ một giấc thật ngon đã.”

Cố Duẫn nhìn xuống đồng hồ đeo tay: “Ở đây đến năm giờ rồi đưa em đi chỗ này ăn cơm, cơm nước xong thì lại về.”

Anh ngồi dậy, lại cầm lấy quyển sách trước đó bắt đầu đọc, ngón tay thon dài đặt trên trang sách, dáng vẻ có phần hơi tản mạn, nhưng hình ảnh thì lại cảnh đẹp ý vui.

Xung quanh đều là tiếng lật sách yên tĩnh, Trịnh Tây Tây cũng không nói gì thêm nữa.

Mười phút sau, Phạm Tri Tri gửi tin nhắn cho Trịnh Tây Tây: Tây Tây, sau này đừng đưa anh Cố của cậu đến thư viện nữa.

Trịnh Tây Tây:?

Phạm Tri Tri: Tớ không giải được một bài nào hết [phát điên]

Trịnh Tây Tây cuồng anh trai online: Đừng có mà đổ thừa lung tung, chuyện này liên quan gì đến anh Cố Duẫn của tớ chứ?

Phạm Tri Tri: Bởi vì sắc đẹp khiến người ta váng đầu, nếu như anh Cố của cậu mà đến đây thường xuyên hơn, tớ nghi ngờ chỉ số IQ của cả tầng ba này đều sẽ giảm xuống.

Nhìn những ánh mắt xung quanh kia đi, cũng không biết có bao nhiêu trong số đó dính trên người Cố Duẫn nữa.

So sánh với việc sụt giảm chỉ số IQ, Trịnh Tây Tây càng tò mò hơn là: Chẳng phải cậu miễn dịch với sắc đẹp à?

Là Từ Hưng Châu của trước đó cũng được, hay là đàn anh đẹp trai của khoa vật lý của bọn cô cũng thế, đối với bọn họ Phạm Tri Tri đều bày ra khuôn mặt lãnh cảm, Phạm Tri Tri chỉ thích học tập, là nhận thức chung của cả lớp bọn cô.

Phạm Tri Tri: Sắc đẹp cũng có cấp bậc chứ, tớ có thể chống đỡ được boss nhỏ nhưng không thể đỡ được nổi boss lớn cuối cùng mà.

Cùng lúc đó, Phạm Tri Tri nhanh chóng thu dọn cặp sách chạy ra ngoài.

Phạm Tri Tri: Cái buff này tớ không chịu nổi, tớ xin phép chạy trước để giữ mạng chó.

Trịnh Tây Tây: …

Động tĩnh của hai cô khá lớn, Cố Duẫn buông sách trong tay xuống, hỏi: “Bạn cùng phòng của em làm sao thế?”

Trịnh Tây Tây: “Theo đuổi trí tuệ đó anh.”

Cố Duẫn bất đắc dĩ nói: “… Em gái, nói tiếng người đi.”

Trịnh Tây Tây thở dài: “Cậu ấy nói sắc đẹp khiến cho cậu ấy váng đầu.”

“Hai chúng ta là trai xinh gái đẹp, khiến cậu ấy váng đầu gấp đôi.”

“Nên cậu ấy chạy rồi.”

“…”

Cho dù người có tu vi cao thâm như Cố Duẫn cũng phải sửng sốt, sau đó thì lập tức cúi đầu, nén giọng bắt đầu cười.

Cũng không biết có phải bị anh ảnh hưởng hay không mà Trịnh Tây Tây cũng cười rộ lên theo.

Nhìn Cố Duẫn trước mắt, Trịnh Tây Tây không khỏi suy nghĩ, khi Cố Duẫn còn đi học sẽ trông như thế nào. Nhất định là cực kỳ kiêu ngạo, nói không chừng sẽ thường xuyên ngủ gật trong lớp, lúc bị thầy cô điểm danh thì sẽ lộ ra biểu cảm mờ mịt, sau đó phục hồi tinh thần lại là có thể trêu chọc thầy cô.

Sẽ có rất nhiều người yêu thầm anh.

Hẳn sẽ là một nhân vật làm mưa làm gió.

Một học sinh hư hỏng kiêu ngạo, có cá tính, còn rất tuấn tú nữa.

Trịnh Tây Tây tự bổ não đến không thể dừng được, sau đó lại có phần tiếc nuối, nếu cô và Cố Duẫn là bạn học thì tốt rồi.

Nhưng ngay sau đó cô lập tức nghĩ rằng việc này không thể nào thành hiện thực được, cho dù không có sự chênh lệch tuổi tác đi chăng nữa thì cũng không thể nào.

Cô vẫn còn đang lâm vào trong những tưởng tượng của mình, thì đầu đột nhiên bị Cố Duẫn nhẹ nhàng gõ một cái: “Đang nghĩ gì thế?”

Không biết là cô đã đờ ra nhìn trang sách kia bao lâu rồi.

“Hả? Không có gì ạ.” Trịnh Tây Tây xoa đầu. “Em không muốn đọc sách, chỉ đang ngẩn người.”

“Vậy đi thôi, anh dắt em đi ăn ngon.”

Cố Duẫn trả sách về lại đúng kệ của nó, đứng ở bên cạnh bàn chờ Trịnh Tây Tây thu dọn đồ đạc.

Những thứ mà Trịnh Tây Tây muốn mang về đã sớm được bỏ vào trong cặp rồi, cô quét hết đồ đạc vào, sau đó kéo khoá lại, đeo cặp sách lên lưng.

Cố Duẫn đưa cô đến một tiệm ăn tại gia.

Hôm nay Cố Duẫn không tự lái xe đến mà mang theo tài xế.

Nơi đó có hơi xa, chú Lâm lái xe một hồi lâu, cuối cùng dừng lại trước một con hẻm.

Trịnh Tây Tây theo Cố Duẫn xuống xe.

Hai người đi dọc theo con hẻm một lúc lâu, cuối cùng dừng lại trước một tiệm ăn tại gia.

Cố Duẫn đứng nhìn bảng hiệu ở ngoài cửa một lúc, cũng không biết là nghĩ đến điều gì mà bước chân hơi khựng lại một chút rồi mới dắt Trịnh Tây Tây vào.

Hiển nhiên ông chủ ở đây cũng quen biết Cố Duẫn, anh vừa mới vào cửa thì một cậu nhóc bưng thức ăn ở sảnh lớn đã chạy đến, kinh ngạc hô lên: “Tiểu thiếu gia!”

Cậu ta thoạt nhìn cũng không lớn lắm, khoảng tầm mười bảy, mười tám tuổi, sau khi mời Cố Duẫn ngồi xuống rồi thì chạy ngay ra sau bếp: “Mẹ ơi, tiểu thiếu gia đến.”

Chỉ chốc lát sau, một cặp vợ chồng đi từ sau bếp ra.

Người vợ mặc quần áo đầu bếp, là bếp trưởng của tiệm ăn tại gia này, Cố Duẫn gọi bà là dì Triệu.

Người chồng thì mặc tạp dề, dù tay trái của ông ấy hướng về phía Trịnh Tây Tây, nhưng Trịnh Tây Tây nhận ra rằng hình như tay phải của ông ấy có hơi cứng đờ, từ nãy cho đến giờ, tay phải của ông ấy không hề nhúc nhích chút nào, có phần kỳ quái.

Nhưng mà Trịnh Tây Tây cũng không phải là người có tính hiếu kỳ, hơn nữa nhìn chằm chằm người khác thì cực kỳ bất lịch sự, khi nãy nhận ra được điểm này cũng chỉ là phát hiện theo bản năng mà thôi.

Cả nhà bọn họ nhìn thấy Cố Duẫn thì cực kỳ vui mừng pha lẫn chút kinh ngạc, có thể nhận thấy là cực kỳ thích anh, thậm chí cũng cực kỳ nhiệt tình với Trịnh Tây Tây.

Đợi bọn họ hàn huyên xong, hai vợ chồng nọ vội vàng ra sau bếp nấu ăn, cậu nhóc kia cũng chạy đến giúp đỡ.

Cố Duẫn giải thích: “Trước kia dì Triệu là bảo mẫu của anh, từ lúc anh còn rất nhỏ đã bắt đầu chăm sóc anh rồi. Sau đó… Dì ấy và cha anh có mâu thuẫn nên bị cha anh đuổi việc, nhưng những món ăn mà dì ấy nấu rất ngon, nên anh bèn giúp dì ấy mở một quán ăn ở đây.”

“Hai người thật là thân thiết.” Trịnh Tây Tây nói.

Cố Duẫn lắc đầu: “Cũng tàm tạm, người giúp việc ở nhà anh rất nhiều, chỉ tới khi anh bắt đầu thấy dì ấy tốt cũng là lúc dì ấy rời khỏi nhà họ Cố.”

Tuổi thơ của Cố Duẫn cực kỳ hạnh phúc, là một đứa bé ngậm thìa vàng mà được sinh ra, có một cặp cha mẹ yêu thương mình, hết thảy mọi thứ trên đời này dường như đều dễ dàng như trở bàn tay.

Mãi đến sau này anh mới biết được, hóa ra tất cả những thứ đó chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương mà thôi.

“Nhưng anh cũng đã giúp đỡ dì ấy mà, dì ấy rất biết ơn anh.” Trịnh Tây Tây nói.

Cố Duẫn cũng không phản bác nữa.

Lúc dì Triệu đi, Cố Duẫn vừa mới vào cấp hai, nhưng vì đang ở nhà họ Cố nên mỗi năm chỉ là tiền mừng tuổi cộng lại thôi đã là một con số không nhỏ rồi.

Lúc đó trong lúc tình cờ anh mới biết được tin tức bà bị đuổi khỏi nhà họ Cố, biết được nhà bà cũng không giàu có, hơn nữa chồng bà lúc làm việc ở công trường thì bị đồ đập trúng mất đi cánh tay phải.

Anh đã lấy hết tất cả gia tài mà mình có đi tìm bà, nói rằng muốn tài trợ mở một nhà hàng cho bà.

Lúc đầu bà vốn không chịu nhận, nhưng Cố Duẫn nói rằng cho dù bà không nhận đi chăng nữa, anh cũng sẽ tìm những người khác, biết đâu tất cả tiền đều sẽ bị lừa sạch, bà mới đồng ý nhận khoản tiền đầu tư này.

Tài năng nấu nướng có thể được Cố Duẫn công nhận đương nhiên là cực kỳ tốt, sau khi tiệm ăn tại gia nhà khai trương thì việc buôn bán vẫn luôn không tệ, khách quen cũng nhiều.

Mỗi năm bà chủ đều sẽ chia hoa hồng cho Cố Duẫn, tuy rằng khoản hoa hồng này đối với Cố Duẫn mà nói chẳng qua chỉ là chín con trâu mất một sợi lông mà thôi.

Cả nhà bọn họ dựa vào nhà hàng này mà có một cuộc sống ấm áp đủ đầy, vậy nên bọn họ rất biết ơn Cố Duẫn. Bằng không thì dựa vào lý lịch bảo mẫu bị nhà họ Cố đuổi việc, vậy thì chắc chắn không thể có người tốt nào muốn thuê bà. Mà chồng thì lại cụt một tay, rất nhiều việc nặng nhọc đều không làm được, cuộc sống gian nan là chẳng thể tránh khỏi.

Hai người không chờ lâu lắm thì đồ ăn đã được mang lên, đều là do bà chủ tự tay nấu.

Trịnh Tây Tây nếm thử hương vị, hai mắt híp lại.

Cực kỳ ngon luôn.

“Ngon quá đi.” Trịnh Tây Tây kinh ngạc nói.

Cố Duẫn nhướng mày: “Vậy thì em ăn nhiều một chút.”

Dì Triệu vô cùng vui vẻ mà nói: “Nếu như thích thì hai cô cậu có thể thường xuyên đến đây ăn, gọi tôi đến nấu cũng được, cả hai cô cậu đều quá gầy rồi, phải ăn nhiều hơn một chút.”

Bên kia có khách gọi, Cố Duẫn bảo bà đi bận việc trước đi, dì Triệu lập tức đi ngay.

Hai người ăn mãi đến khi trời tối mới ra khỏi tiệm.

Dì Triệu muốn giữ hai người lại lâu thêm một chút, có thứ gì tốt đều xếp chồng lên chỗ bàn của họ. Nhưng sau khi tan tầm thì khách trong tiệm cũng đông lên, bà không lo liệu được hết quá nhiều việc, hơn nữa bà cũng biết thời gian của Cố Duẫn rất quý giá, không thể ở lại được lâu. Trước khi bọn họ đi, bà nhét cho Trịnh Tây Tây không ít quả khô, tất cả đều là do chính tay bà làm, cho Trịnh Tây Tây làm đồ ăn vặt.

Cố Duẫn đi ở đằng trước, sau khi trời tối thì đèn đường ở hai bên cũng bật sáng. Vóc người Cố Duẫn thon dài, trên mặt đất chiếu xuống một cái bóng thật dài.

Trịnh Tây Tây giẫm lên bóng của Cố Duẫn mà nhảy qua, chiếc túi trong tay lắc qua lắc lại.

Cố Duẫn quay đầu lại: “Em gái, em tuổi con thỏ đấy à?”

Trịnh Tây Tây ngẩng đầu lên, đôi mắt cong thành hai vầng trăng non xinh đẹp: “Vậy anh thì sao, anh tuổi kiêu ngạo đấy hả?”

Trịnh Tây Tây lấy một tấm ảnh trong túi ra, quơ quơ trước mặt Cố Duẫn.

Có lẽ là dì Triệu hiểu nhầm mối quan hệ giữa Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn, trước khi bọn họ đi, bà gọi Trịnh Tây Tây lại, lén nói cho cô biết cô là cô gái đầu tiên mà Cố Duẫn đưa đến đây, còn tặng cho cô tấm ảnh này làm quà.

Đó là tấm ảnh chụp thời còn thiếu niên của Cố Duẫn, cậu trai trên ảnh mặc một bộ đồng phục sọc xanh đen trắng, khoá áo kéo lỏng lẻo đến trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo khó thuần, nhưng mà… Cậu trai đó đang cong eo, tay phải nhẹ nhàng mà dừng trên người một chú mèo con, đang… Cẩn thận mà vuốt mèo.

Ảnh chụp là chụp sườn mặt nhìn nghiêng của Cố Duẫn, Trịnh Tây Tây đoán cảnh tượng ngay lúc đó có lẽ chính là Cố Duẫn phát hiện một chú mèo con ở bên đường, lén sờ sờ, kết quả là bị dì Triệu nhìn thấy rồi còn bị bà tiện tay chụp một tấm ảnh.

Nhìn biểu cảm là biết ngay khi đó anh thẹn quá thành giận bao nhiêu.

Cũng không biết có phải đôi mắt của Trịnh Tây Tây có lăng kính hay không mà cô cứ luôn cảm thấy vành tai của anh còn hơi ửng hồng.

Cậu thiếu niên Cố Duẫn… biểu cảm trên mặt toàn là “ông đây không dễ chọc vào”, “ông đây cực kỳ phản nghịch”, nhưng mà lại lén lút đi sờ mèo.

Trịnh Tây Tây quả thật là càng xem càng cảm thấy đáng yêu.

“Sao vẫn còn giữ thế?” Cố Duẫn liếc nhìn ảnh chụp, cảm thấy hơi ghét bỏ.

Cố Duẫn thời còn là thiếu niên không cao như bây giờ, thoạt nhìn ngây ngô non nớt, còn có cảm giác tương phản đáng yêu (5).

“Anh, nếu mà anh thích mèo thì…”

“Không thích.” Cố Duẫn bước đến, ỷ vào ưu thế chiều cao mà rút ảnh chụp ra, thậm chí còn đưa đầy đủ lý do. “Con gái con đứa, giữ ảnh chụp của con trai thì còn ra thể thống gì nữa.”

“Anh tịch thu.”

Trịnh Tây Tây: “…”

Trịnh Tây Tây muốn cướp lại nhưng chiều cao của hai người chênh lệch rõ ràng, Trịnh Tây Tây nhảy mấy cái nhưng cả rìa ảnh cũng không chạm được tới.

“Em gái à.” Cố Duẫn lúc này lại có tâm trạng để mà nói đùa. “Em thế này giống thỏ lắm đấy.”

“Có cần anh mua cho em một củ cà rốt treo trên đỉnh đầu, xem có thể nhảy cao hơn được không hả?”

Trịnh Tây Tây: “…”

Cút đi.

Cái ông anh trai này sao lại xấu xa thế chứ.

Nhưng mà cái ông anh xấu xa này sẽ lấy tiền mừng tuổi của mình cho bảo mẫu thất nghiệp mở nhà hàng, cũng sẽ ngay lúc cô gặp chuyện phiền lòng mà đem theo đồ ăn vặt đến trường thăm cô, cùng cô uống rượu giải sầu, thậm chí còn tỉ mỉ đổi bia của cô thành sữa bò nữa.

Rõ ràng là khi đó bọn họ cũng chưa có quen thân.

Một ông anh xấu xa…. Mà lại dịu dàng.

Tác giả có lời muốn nói:

Em Tây: Mỗi ngày đều băn khoăn giữa ranh giới muốn hái sao cho anh trai và trùm bao tải anh~~

Chú thích:

(1) Bánh quẩy: Chỉ những người khéo đưa đẩy

(2) RAW gốc là 菱角 nhưng không hợp ngữ cảnh, editor xin phép sửa lại thành “góc cạnh"

(3) Tại gia: Đây là một loại quán ăn có đặc điểm là những món ăn gia đình và có cách trang trí như ở nhà.