Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 2: Tiền từ trên trời rơi xuống, cũng chẳng cần phải trả lại



Liễu Thành Nghiệp lấy điện thoại của cha mình gửi tin nhắn cho Trịnh Tây Tây, vừa gửi xong là cậu ấy đã vội vã xóa đi rồi.

Những cậu trai ở độ tuổi này luôn luôn vô tư, chẳng hề ưu phiền hay lo nghĩ gì cả, lại còn kèm theo cả tính cách nổi loạn nữa. Sau khi đăng xuất khỏi Wechat, cậu ấy không buồn ngủ nên đã lén lút mở trò chơi ra, còn chưa kịp chơi thì đã bị túm tai: "Liễu Thành Nghiệp, mày làm gì mà còn chưa ngủ. Ngày nào cũng chỉ biết chơi game. Mày không thể học theo chị của mày được hả? Lúc con bé tầm tuổi mày bây giờ đã phải nấu cơm, làm ruộng, lại còn phải chăm sóc cho mày, vậy mà ngày nào nó cũng dành ra thời gian để đọc sách."

"Chị con, chị con, chị con, mẹ chỉ biết đến chị của con thôi. Mà mẹ cũng chẳng đẻ ra được." Liễu Thành Nghiệp lớn tiếng gào lên.

"Mày..." Mẹ Liễu bị chọc cho nổi giận, đứng dậy đi lấy chổi ở bờ tường, Liễu Thành Nghiệp lập tức lấy một tấm thảm, trùm lên cả người mình, nói: "Mẹ lại đánh con, mẹ cứ đánh đi, có đánh thế nào đi nữa thì tư chất của con trai mẹ cũng là phế vật thôi, trách con được chắc."

Mẹ Liễu giơ cây chổi lên mà tức đến phát run, Liễu Đại Hải bước vào, bảo: "Đêm hôm khuya khoắt, ầm ĩ cái gì."

Mẹ Liễu tức giận, ném chổi xuống đất: "Ông xem thằng con của ông, tôi không quản được nó nữa rồi, làm sao tôi lại đẻ ra một thằng con hư đốn như thế này cơ chứ."

Mẹ Liễu nói xong lại thở dài một cái: "Tây Tây từ nhỏ đã làm cho mọi người bớt lo, chỉ tiếc là..."

Tiếc là cô là một đứa con gái, lại không phải là họ Liễu, suy cho cùng thì cũng không phải là người thân trong gia đình mình.

Ngày mùng hai tháng mười về nhà thì ngày mùng một tháng mười, Trịnh Tây Tây vẫn hoàn thành công việc bán thời gian của mình là làm gia sư và làm thêm ở tiệm đồ ngọt.

Cô bé mà cô làm gia sư dạy kèm sắp đi du lịch với gia đình, mùng năm mới trở về. Như vậy xem ra, Trịnh Tây Tây chỉ cần phải xin nghỉ với ông chủ tiệm đồ ngọt là được.

Vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh, tiệm đồ ngọt kinh doanh càng thêm phất, chính là lúc cần người, đến nay Trịnh Tây Tây vẫn nhớ như in bộ mặt rầu rĩ của ông chủ khi nghe mình nói muốn xin nghỉ phép.

Cuối cùng, ông ta không còn cách nào khác, cũng không nói là có cho cô thôi việc hay không, chỉ bảo cô làm việc trong cửa hàng đến hết ngày mùng một tháng mười.

Sau khi trở về từ cửa hàng, Trịnh Tây Tây về ký túc xá để dọn dẹp. Thực ra thì chẳng có gì cần phải thu dọn cả, mang theo vài cuốn sách kèm theo điện thoại di động, cục sạc và ví tiền, vài bộ quần áo trong nhà để thay đổi, chỉ cần một cái ba lô là đã xử lý xong xuôi cả rồi.

Trịnh Tây Tây là tân sinh viên ngành Vật lý của trường đại học Văn, năm nay vừa mới nhập học.

Ký túc xá của trường đại học Văn là kiểu bốn người một phòng, Quan Mính là dân bản địa, trước kỳ nghỉ một hôm đã về nhà rồi. Phạm Tri Tri thích ngâm mình ở thư viện. Hai mươi tư giờ trong ngày, ngoại trừ thời gian ngủ và lên lớp học ra thì cô ấy gần như là ngâm mình ở thư viện.

Trong ký túc xá chỉ còn lại Tằng Ngữ và Trịnh Tây Tây.

Tằng Ngữ chán chường, nằm ườn ra trên giường đọc thơ, đọc dần đọc dần rồi lại bắt đầu tự sáng tác: "A, đời người, thật là cô đơn."

Trịnh Tây Tây tò mò: "Đây là thơ á hả?"

Tằng Ngữ gật đầu, nói: "Đương nhiên rồi, dạo này phổ biến lắm đấy, thơ ba dòng."

"Tớ lại làm thêm một bài nữa."

Trịnh Tây Tây: "Xin mời."

"A, ký túc xá, thật là hiu quạnh."

"..."

Trịnh Tây Tây không kìm nén được nữa, nói: "Tằng Ngữ, cậu... có muốn uống thuốc không."

Tằng Ngữ: "Wow, ba dòng, thơ hay lắm!"

Trịnh Tây Tây: "..."

Thôi toi rồi, con nhỏ này bị điên thật rồi.

Mặc dù có chút lo lắng về sức khỏe thể chất và tinh thần của bạn cùng phòng, nhưng ngay ngày hôm sau, Trịnh Tây Tây vẫn đeo ba lô lên, ngồi lên chuyến xe về nhà.

Bến xe vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh, đoàn người đông chật như nêm cối, ngột ngạt, chật chội, ồn ào và không thể thở nổi, giống như nằm trong một cái lò hấp khổng lồ vậy.

Trịnh Tây Tây tiện tay nhận lấy chiếc quạt bằng nhựa có in hình quảng cáo nhỏ của bệnh viện nam khoa ở bên lề đường, quạt quạt lấy tí gió, vừa quạt vừa tìm chiếc xe đi về thị trấn, rốt cuộc cũng tìm thấy nó ở rìa bên trái của bến xe.

Cô đã mua vé từ trước nên tiết kiệm khoảng thời gian mua vé tại bến xe. Khi cô lên xe thì còn rất nhiều chỗ trống.

Trịnh Tây Tây tìm được một vị trí gần cửa sổ, mở file âm thanh gốc của bộ phim Mỹ mà mình mới tải về trong điện thoại, cắm tai nghe vào rồi tăng âm lượng, nhét cái tai nghe bên kia vào lỗ tai, triệt để ngăn cách hoàn toàn những tiếng ồn huyên náo xung quanh.

Trịnh Tây Tây có hơi thanh khống (1), cô thích nghe đọc sách và âm thanh gốc của những đoạn video, thậm chí nếu nghe không hiểu thì cô có thể nghe đi nghe lại cho đến khi gần như có thể thuộc nằm lòng.

Đây là cách để học tốt tiếng Anh của cô khi mới bắt đầu.

Điều kiện của những chiếc xe đường dài không được tốt cho lắm, mùi khói thuốc và mồ hôi quyện lại với nhau trở thành một mùi cực kỳ khó ngửi, cứ phảng phất quanh mũi, làm cho người ta cảm thấy có chút buồn nôn.

Trịnh Tây Tây cố gắng không để ý tới mọi thứ xung quanh, tập trung vào thế giới của mình, đến thị trấn lại đổi xe một lần nữa là tới thôn Liễu Gia.

Mới ở đầu thôn thôi cũng đã cảm nhận được bầu không khí khác biệt trong thôn rồi.

Thím Vương ở đầu thôn nhìn thấy cô, từ xa đã gọi với lên: "Tây Tây, cháu về rồi đấy hả? Mau lại đây, lấy mấy quả dưa lê này về ăn nè."

Trịnh Tây Tây đi đến nhà thím Vương, sau khi ngoan ngoãn chào hỏi liền lấy vài quả dưa lê đem về.

"Tây Tây, cha mẹ cháu cho người đến đón cháu rồi đấy, là cha mẹ đẻ của cháu ấy." Thím Vương bức xúc nói: "Thím đã bảo mà, Liễu Mai ngày xưa cũng hơi thanh tú một tí thôi, làm sao có thể sinh ra một đứa con gái xuất chúng như vậy được."

Thôn Liễu Gia có nhiều người họ Liễu, người nào người ấy đều rất cao to, Trịnh Mai, mẹ của Trịnh Tây Tây, cũng chỉ có thể coi như là thanh tú. Chỉ có Trịnh Tây Tây, từ nhỏ đã giống như một thần tiên đồng tử (2), sau này đi học rồi, thành tích học tập lại tốt, học cái gì cũng nhanh, mấy trường trong huyện còn miễn cả học phí để tranh nhau nhận cô trò nhỏ này về trường mình.

Người trong thôn ai cũng bảo rằng, nhà họ Liễu lần này là được tổ tiên tích đức bao đời ban phước nên mới có được bé con thần tiên như vậy.

Thím Vương cũng không giữ Trịnh Tây Tây ở lại quá lâu, bảo cô mau chóng về nhà.

Trịnh Tây Tây lắng nghe mà chẳng hiểu gì cả.

Mấy chuyện ngồi lê trong thôn luôn được truyền tai nhau rất nhanh, buổi sáng ai dừng xe trước cửa nhà. Đến trưa, người đến là ai, đến đây làm gì, đi bao lâu cũng có thể bị mò ra rồi lan truyền khắp thôn.

Trên đường về nhà, Trịnh Tây Tây nghe thấy rất nhiều lời đồn đại liên quan đến mình, có những chuyện về ngày xưa, cũng có những chuyện của hiện tại.

Cô chỉ biết làm như không nghe thấy gì hết. Gặp được ai cô đều cười nói chào hỏi, già trẻ lớn bé, trai gái gì, đều được cô gọi qua một lượt. Khi về đến nhà, trong tay cô đã ôm được một đống rau dưa.

Còn chưa đến trước cửa nhà, Liễu Thành Nghiệp đã chạy ra, nhảy cẫng tới trước mặt cô như một con khỉ: "Chị ơi, chị về rồi ạ."

"Ừ." Trịnh Tây Tây đưa cho cậu ấy mấy thứ mà cô đang cầm, nói: "Mấy người trong thôn cho đấy."

Liễu Thành Nghiệp nhận lấy, nói: "Chị ơi, cha mẹ của chị cho người đến đón chị rồi kìa."

Để không bị ngắt lời, lần này cậu ấy nói liền một mạch không ngừng nghỉ: "Bọn họ nói rằng, hồi sinh chị ra họ đã bế nhầm, nhà của chị ở Văn Thành, cái người đang sống ở Văn Thành kia mới là chị họ thật sự của em."

Liễu Thành Nghiệp đã nghe trộm được cuộc trò chuyện của họ.

Dù không thích học nhưng đầu óc cậu ấy rất lanh lợi, nghe được một lúc là đã hiểu ra rồi. Chị gái của cậu ấy, Trịnh Tây Tây, và người chị họ đích thực của cậu ấy đã bị bế nhầm ngay từ lúc mới được sinh ra ở bệnh viện, bây giờ bọn họ muốn đón Trịnh Tây Tây trở về.

Đối với việc Trịnh Tây Tây phải đi, Liễu Thành Nghiệp cũng không hề cảm thấy khó chấp nhận.

Từ nhỏ cậu ấy đã biết rằng, Trịnh Tây Tây là con gái của cô mình, bởi vì cô và chú bị tai nạn giao thông qua đời, cha mẹ cậu ấy lại cưới nhau nhiều năm rồi mà không có con nên đã nhận nuôi chị của cậu ấy.

Bây giờ chị của cậu ấy phải trở về rồi, cậu ấy cảm thấy khá là tốt, sau này bớt được một người quản mình rồi.

Nói xong chuyện này, Liễu Thành Nghiệp nhìn Trịnh Tây Tây mà muốn nói lại thôi.

Trịnh Tây Tây nói: "Muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, đừng có rụt rè lưỡng lự như vậy."

Liễu Thành Nghiệp chân chó mà nhận lấy ba lô của Trịnh Tây Tây rồi nói một cách long trọng: "Chị à, sau khi phất lên rồi thì chị đừng quên mất thằng em trai bên bờ hồ Đại Minh của chị nhé."

"..."

Trong lúc hai người họ đang nói chuyện thì những người khác cũng đi ra, trong đó có hai người lạ mặt, ăn mặc trông có vẻ rất đắt tiền, đứng giữa một đám người dân thôn quê giống như hạc giữa bầy gà, đặc biệt gây chú ý.

"Đó là mấy người đến đón chị đấy." Liễu Thành Nghiệp nhỏ giọng nói với cô.

Một người đàn ông lớn tuổi hơn tiến lên phía trước một bước, nơi đáy mắt đong đầy xúc động, hỏi: "Cô là... Trịnh Tây Tây?"

Trịnh Tây Tây gật đầu một cái.

"Giống, cô với phu nhân trông quá giống nhau rồi." Người đàn ông lớn tuổi cảm khái nói.

Khi còn trẻ, Trịnh phu nhân từng là mỹ nữ nổi danh mà vô số người trong Văn Thành theo đuổi, bà ấy có đôi mắt hạnh xinh đẹp, có đôi mày lá liễu cong cong, tuy giờ đây không còn trẻ nữa nhưng bà ấy bảo dưỡng rất tốt, vẫn là một mỹ nhân như thuở nào.

Trịnh Tây Tây trông rất giống bà ấy, cô cũng có đôi mắt hạnh xinh đẹp, nhưng đôi mắt lại càng thêm trong veo, khuôn mặt vừa bằng bàn tay, sống mũi rất cao, đôi môi đỏ thắm diễm lệ, không giống người dân thôn quê, lại giống như con yêu tinh bước ra từ giữa cánh rừng tre nơi dân dã.

Người đàn ông lớn tuổi kia tự giới thiệu: "Tôi là quản gia của nhà họ Trịnh, cô có thể gọi tôi là Lý bá."

"Lý bá, bên ngoài trời nóng, mau vào trong nhà đi, trong nhà mát hơn."

Người quản gia gật đầu, tầm nhìn rơi vào trên người Trịnh Tây Tây, âm thầm gật đầu.

Ứng xử lễ độ, không tự ti cũng không kiêu ngạo, dù lớn lên trong một gia đình nông dân cũng không hề thua kém người khác.

Trịnh Tây Tây đã ngồi xe suốt nửa ngày trời, sau khi tiếp đãi Lý bá vào nhà, cô đã lên phòng cất ba lô trước rồi sau đó mới đi vào bên trong rửa mặt.

Mẹ Liễu đi theo cô, nói: "Em trai của cháu đã nói cho cháu biết rồi phải không."

"Vâng ạ." Trịnh Tây Tây vuốt đi những viên ngọc nước trên mặt, lấy khăn lau mặt.

"Mợ đã đồng ý rồi." Mẹ Liễu nói: "Lát nữa con thu dọn đồ đạc một chút rồi trở về cùng với bọn họ."

"Năm đó cậu mợ đã hứa rằng sẽ nhận nuôi cháu trước mặt mẹ của cháu. Trong suốt những năm qua, mợ cũng chưa từng đối xử tệ bạc với cháu, coi như cũng có cái để ăn nói với em ấy rồi."

Nói ra thì Trịnh Tây Tây đúng thật là phúc tinh của gia đình họ.

Cha mẹ của Trịnh Tây Tây bị tai nạn giao thông khi cô mới năm tuổi, cha mất ngay tại chỗ, mẹ thì hấp hối suốt ba ngày trong bệnh viện mới qua đời. Trước khi chết, bà ấy đã giao lại tiền tiết kiệm trong nhà cho anh trai ruột của mình là cậu ruột của Trịnh Tây Tây, Liễu Đại Hải.

Trong sổ tiết kiệm đó có không ít tiền, bọn họ xây nhà từ rất sớm, lại còn mở một cửa hàng nội thất trong thị trấn nữa.

Sau nhiều năm chung sống với Liễu Đại Hải, bà ta mãi mà không có con. Vốn dĩ định chọn thời điểm để cho Trịnh Tây Tây đổi họ rồi gọi bọn họ là cha mẹ, kết quả thì, vào đúng lúc đó, bà ta lại phát hiện ra mình đã mang thai rồi.

Cũng bởi vì cơ duyên này, bà ta đối xử với Trịnh Tây Tây coi như không được tốt cho lắm, nhưng cũng không có hà khắc với cô.

Hiện giờ, cha mẹ đẻ của Trịnh Tây Tây tìm đến, bà ta cũng không bủn xỉn để trở thành người tốt.

Bà ta lau tay lên tạp dề, rút từ trong túi ra một cái phong bì: "Cháu cầm lấy cái này đi. Trong đó có mười nghìn đồng (3), coi như là tấm lòng của mợ với cậu của cháu."

Trịnh Tây Tây ngạc nhiên: "Hào phóng thế cơ á?"

Cậu mợ của mình thì mình là người hiểu rõ nhất, ngoài việc có thể đối xử với Liễu Thành Nghiệp có chút hào phóng ra, ngày thường thì chẳng thể cạy được một xu nào từ trong tay bà ta cả.

"Ừm..." Bà ta chần chừ rồi nói ra sự thật: "Cha mẹ này của cháu còn hào phóng hơn nhiều."

"..."

Có thể làm cho bà ta đưa ra mười nghìn đồng, xem ra thì đúng thật là cực kỳ hào phóng rồi.

Mặc dù có một tỷ, à không, mặc dù có một tí xíu tự kiếm chuyện mất hứng cho mình thì Trịnh Tây Tây vẫn hỏi: "Mợ ơi, nếu cháu không muốn đi thì mợ có trả lại tiền không?"

Mẹ Liễu nhìn cô một cách kỳ quái, bước đến sờ đầu cô: "Tây Tây à, không phải mợ thích tiền đâu, chỉ là mợ không muốn làm chậm trễ cháu trở về thừa kế gia sản trị giá hàng tỷ mà thôi."

Trịnh Tây Tây gật gật đầu: "... Cháu biết, có một thứ tình yêu gọi là buông tay."

Cô khựng lại một lúc rồi đánh giá một cách nghiêm túc: "Tình thân thật là vĩ đại."

"..."

Mẹ Liễu có hơi chột dạ, suy cho cùng thì nuôi được một Trịnh Tây Tây, bà ta lại lấy được gấp hai lần tiền, hơn nữa, Trịnh Tây Tây đúng thật là làm cho người khác nhẹ lòng, nuôi cô lớn lên, bà ta cũng chẳng tốn bao công sức, ngược lại là thời gian Trịnh Tây Tây giúp bà ta chăm sóc gia đình còn nhiều hơn.

Nhưng dù sao thì phần tình cảm này cũng nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng bà ta kết luận: "Cha mẹ này của cháu... Gia đình giàu sang, không phải là người thô tục như cậu mợ, quy tắc cũng nhiều, bản thân cháu để tâm quan sát nghe ngóng cho cẩn thận, đừng để mình phải chịu thiệt thòi."

Trịnh Tây Tây thoải mái nhướng mí mắt: "Vậy thì chia cho cháu thêm chút tiền nữa đi."

"..." Mẹ Liễu vội vàng bỏ đi.

Trịnh Tây Tây giật giật khóe miệng.

Sau khi mẹ Liễu bỏ đi, Trịnh Tây Tây đã dành vài phút để tiêu hóa chuyện này, hiếm khi cảm thấy ngỡ ngàng bật ngửa.

Từ lúc lên năm đến khi mười tám tuổi, không có một ngày nào là cô không mong chờ mình lớn thật nhanh, thậm chí lúc nằm mơ còn mơ thấy cha mẹ từ trên trời bay xuống tận nơi để đón cô đi.

Nhưng cô khó khăn lắm mới trưởng thành được, cũng đã không còn nằm mơ thấy những giấc mơ như vậy nữa thì đột nhiên lại lòi ra một cặp cha mẹ.

Nếu như họ chỉ cần xuất hiện sớm hơn vài năm thôi, cô đều có thể gọi họ là cha mẹ một cách chân thành.

Trịnh Tây Tây 'Chậc' một tiếng rồi lại ước lượng mười nghìn đồng trong tay mình.

Tiền từ trên trời rơi xuống, cũng chẳng cần phải trả lại.

Dù sao thì cũng là một chuyện tốt.

Chú thích:

(1) Thanh khống: Thanh khống là một thuật ngữ Hán Việt thường thấy trong các bộ truyện của Trung Quốc dùng để chỉ những người thích nghe giọng nói, đặc biệt là những giọng họ cảm thấy lạ hoặc dễ thương, cảm thấy ấn tượng và bị cuốn hút bởi giọng nói đó, chỉ thích được nghe nó mỗi ngày. Những người này thường bị thu hút bởi một chất giọng nào đó, có thể là giọng cao, thấp hoặc trung, giọng nam trầm hay giọng nghe như tiếng trẻ con líu lô... việc nghe người khác nói, ca hát đối với họ là một loại hưởng thụ.

(2) Thần tiên đồng tử: Những "đứa nhỏ", được hình thành bởi mây trời và linh khí, hầu cận các vị thần tiên.

(3) Đơn vị ở đây là Nhân dân tệ (CNY).

Tại thời điểm edit thì 1 CNY = 3,451.73 VND