Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 22: Vị ngọt



Lúc Cố Duẫn tỉnh lại thì phát hiện mình đang ngủ ở trên giường bên trong nhà, quần áo trên người đã đổi thành quần áo ngủ, đầu giường còn đặt hai ly nước, phía trên dán một tờ giấy ghi chú.

Bên trái là nước mật ong, Trịnh Tây Tây thấy ở trên mạng nói uống nước mật ong sau khi say có thể giảm đau đầu, bên phải là nước ấm bình thường.

Cố Duẫn giơ tay cầm lên, sờ vẫn còn ấm, vừa đặt ở đây chưa lâu.

Cố Duẫn cũng không biết hôm qua mình đã uống bao nhiêu rượu, nhưng thể chất của anh đặc biệt, rất khó uống say, hơn nữa sau khi tỉnh lại rất ít khi nôn, cũng không biết là tốt hay không.

Anh uống hết hai ly nước, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ Cố Duẫn, cũng là ngày mà tâm trạng anh khó chịu nhất trong năm.

Cảm xúc cực kỳ áp chế trong những ngày bình thường, đều sẽ chạy phát tán vào ngày hôm nay.

Nhìn ngày tháng trên lịch, Cố Duẫn nhắm mắt, đè nén những hình ảnh hỗn loạn trong đầu xuống.

Anh thay quần áo xong rồi xuống lầu, Trịnh Tây Tây đã tự tay làm xong bữa sáng ngồi đợi anh ở dưới.

“Anh, anh dậy rồi.” Trịnh Tây Tây đặt tờ báo trong tay xuống, đảo mắt nhìn Cố Duẫn.

Tâm trạng của Cố Duẫn cũng vô thức buông lỏng không ít bởi vì nụ cười này: “Ừm, chào buổi sáng.”

Hai người ngồi xuống trước bàn ăn.

“Hôm nay anh... Muốn ra ngoài một lát.” Cố Duẫn nói: “Có lẽ phải qua vài ngày nữa mới có thể quay về.”

“Ừm.” Trịnh Tây Tây cũng không nói gì thêm.

Những gì nên hỏi hôm qua cô đã hỏi Trịnh Hoài rồi, lúc này chỉ gật đầu một cái rồi tiếp tục ăn đồ ăn.

Ăn sáng xong, Cố Duẫn quay về phòng, lúc ra ngoài, anh nhìn thấy Trịnh Tây Tây cũng ở dưới lầu, trong tay ôm một bó hoa bách hợp.

Bước chân của anh hơi ngừng lại, Trịnh Tây Tây rất tự nhiên nói: “Anh nhanh chút đi, chú Lâm đang đợi chúng ta ở bên ngoài đó.”

Hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ Cố Duẫn, năm nào anh cũng đi tảo mộ vào ngày này, cho dù vô tình đụng trúng mấy ngày anh công tác ở nước ngoài cũng chưa từng đứt đoạn.

Anh vốn không định nói chuyện này với Trịnh Tây Tây.

Dù sao đây cũng không phải là chuyện có thể khiến người khác vui vẻ, mình anh đi một chuyến là được rồi, không ngờ Trịnh Tây Tây vẫn biết.

Trịnh Tây Tây ôm hoa, hoa bách hợp mới được hái xuống, bên trên vẫn đọng vài giọt sương, là loài hoa mẹ Cố thích nhất, trước kia lần nào Cố Duẫn đi tảo mộ cũng sẽ mang theo một bó hoa bách hợp.

Cố Duẫn đi tới, ánh mắt thoáng dừng lại trên bó hoa bách hợp, nói: “Vậy đi thôi.”

Trịnh Tây Tây thở phào nhẹ nhõm.

Chú Lâm mở cửa xe, Trịnh Tây Tây chui vào.

Hôm nay Cố Duẫn khá trầm tĩnh, sau khi lên xe vẫn luôn im lặng, Trịnh Tây Tây biết tâm trạng của anh không tốt, nên cũng im lặng, ngồi ở bên cạnh anh.

Nghĩa trang nằm ở vùng ngoại ô, chú Lâm dừng xe ở cổng vào nghĩa trang.

Trịnh Tây Tây ôm bó hoa xuống xe.

Nghĩa trang của mẹ Cố là sau khi tìm thầy phong thủy xem qua mới quyết định, nghĩa trang nằm ở trên núi, kề non cận nước, phong cảnh rất đẹp. Nhưng dù phong cảnh có đẹp thì cũng không thể che đậy được sự thật rằng đây là một nơi đau lòng.

Đường tới nghĩa trang cần phải leo qua sườn dốc, hai người đi hơn mười phút mới đi tới đích.

Trịnh Tây Tây đưa bó hoa bách hợp trong tay cho Cố Duẫn, anh nhận lấy, đặt xuống trước bia mộ của mẹ Cố.

“Đây là Trịnh Tây Tây.” Cố Duẫn giới thiệu: “Đứa em gái con tìm cho mình, có phải rất đáng yêu không.”

“Chào bác gái.” Trịnh Tây Tây cúi chào trước tấm bia mộ.

“Nếu mẹ anh còn sống, nhất định cũng sẽ thích em.” Thấy Trịnh Tây Tây hơi căng thẳng, Cố Duẫn trấn an nói.

Mẹ của Cố Duẫn là một người rất dịu dàng.

Bà là thiên kim duy nhất của Đoàn gia, đương nhiên được cưng chiều từ nhỏ, nhưng bà lại theo học chuyên ngành hộ lý ở trường đại học, đã từng đi tới những vùng lạc hậu ở Châu Phi để hỗ trợ chữa trị.

Tính cách của bà rất tốt, rất dễ nhận được sự tín nhiệm của người bệnh, hòa đồng với bọn họ. Cố Duẫn đã từng xem rất nhiều tấm hình lúc mẹ còn trẻ, bà mặc đồng phục y tá màu trắng, đứng trong phòng bệnh đơn sơ, sau lưng là những bệnh nhân với nhiều màu da khác nhau, cười rất vui vẻ.

Mẹ Cố lúc còn trẻ, gia thế tốt, dáng vẻ xinh đẹp, tốt nghiệp trường y nổi tiếng quốc tế, hơn nữa tính cách rất tốt, người theo đuổi bà cũng rất nhiều.

Cố Chính Vĩ, cha của Cố Duẫn chính là một trong những người theo đuổi bà.

Cố Chính Vĩ lúc còn trẻ cũng là một nhân tài, dáng vẻ đẹp trai lại còn biết trêu ghẹo người khác, đã từng đi khắp thế giới để theo đuổi mẹ Cố, sự kết hợp của hai người có thể nói là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, được truyền thành giai thoại suốt một khoảng thời gian.

Cố Duẫn cũng đã từng cảm thấy mình thật may mắn, được sinh ra trong một gia đình quyền thế như Cố gia, cha mẹ lại rất ân ái, hơn nữa bất kể là cha Cố hay là mẹ Cố, cũng đều vô cùng yêu thương, chiều chuộng đứa con trai duy nhất là anh.

Lúc đó tiểu Cố Duẫn là người cao sang, đáng yêu, luôn có thể dễ dàng làm cho trưởng bối vui vẻ. Cuộc sống như ở trên mây, căn bản không biết những thứ dơ bẩn xung quanh mình là những thứ gì.

Lúc Cố Duẫn học lớp hai tiểu học, mẹ Cố lại mang thai.

Mẹ Cố mang thai là chuyện đại hỷ, cả nhà đều rất vui vẻ, Cố Duẫn cũng rất vui.

Anh đã chuẩn bị rất nhiều quà cho em trai em gái tương lai. Mặc dù lần nào cũng có người hỏi anh muốn có em gái hay em trai, anh đều kiên quyết nói là em gái, nhưng để đề phòng vạn nhất, anh cũng đã chuẩn bị xong đồ chơi cho em trai rồi.

Cả nhà đều đang chờ đợi một bảo bối nữa tới.

Sau đó chuyện xảy ra giống như một cơn ác mộng vậy.

Đầu tiên là mẹ Cố bị người ta bắt cóc, đối phương đòi một trăm triệu tiền chuộc, nếu không thì sẽ giết chết con tin.

Đối với Cố gia mà nói, chỉ cần có thể cứu được người an toàn, thì bao nhiêu tiền cũng bằng lòng giao.

Bọn họ dựa theo yêu cầu của tên bắt cóc chuẩn bị tiền chuộc, vì để đảm bảo an toàn cho mẹ Cố, nên vẫn luôn cẩn thận, không dám làm bất cứ hành động nào chọc giận tên bắt cóc, nhưng đến khi giao tiền ra, thì mẹ Cố đã chết rồi.

Chuyện này đã hoàn toàn chọc giận Cố gia và Đoàn gia, sau khi điều tra mới phát hiện, tên bắt cóc không phải là ai khác, mà chính là anh ruột của người tình hiện tại của Cố Chính Vĩ.

Cố Chính Vĩ, người đã đóng vai người chồng tốt và người cha tốt ở trong nhà, đã lạc lối từ ba năm trước.

Trước khi kết hôn ông ta vốn đã là người phong lưu, ban đầu lúc mới ở bên mẹ Cố, Đoàn gia vốn không đồng ý. Ông ta lại hứa rất nhiều lần là sau này nhất định sẽ một lòng một dạ, hơn nữa biểu hiện của ông ta lúc theo đuổi người ta quả thực không tồi, vì để theo đuổi mẹ Cố, tính tình thiếu gia cũng đã thay đổi, Đoàn gia thấy vậy, cũng đồng ý.

Lúc hai người vừa ở bên nhau, cha Đoàn còn cố ý điều tra ông ta, thấy ông ta đã thay đổi tác phong trước kia, thật sự đã kiềm chế lại, mới để cho hai người họ kết hôn. Không ngờ ngày tháng tốt đẹp ngắn ngủi, sau khi kết hôn vẫn chứng nào tật nấy.

Còn người tình hiện tại của ông ta có một ông anh nghiện cờ bạc, sau khi biết chuyện giữa em gái mình và Cố Chính Vĩ, vì muốn có thể lấy được nhiều tiền trong tay em gái mình hơn, nên đã đánh chủ ý lên người Cố gia.

Hắn định bắt cóc Cố phu nhân, đòi một khoản tiền chuộc trước, rồi sau đó giết chết con tin, để em gái mình nhân lúc vị trí trống không, tìm cơ hội thượng vị, như vậy hắn có thể là anh vợ của Cố Chính Vĩ, lo gì thiếu tiền.

Hắn vốn chính là một côn đồ, quen biết rất nhiều người không làm việc đàng hoàng như hắn, gan lại to, làm việc mà không thèm cân nhắc hậu quả, biết được không ít chuyện của Cố Chính Vĩ từ em gái mình, sau khi bám theo mẹ Cố một khoảng thời gian, thì cuối cùng cũng tìm được cơ hội ra tay.

Mặc dù cuối cùng tất cả người phạm tội đều bị bắt và đưa ra trước công lý, nhưng mẹ Cố và đứa con chưa ra đời ở trong bụng bà cũng mãi mãi không thể trở lại nữa.

Thế giới của Cố Duẫn quay cuồng, sụp đổ trong một đêm, không cho anh chút thời gian hòa hoãn nào.

Cậu bắt đầu thay phiên nhau tới cãi vã với cha không ngừng, thỉnh thoảng còn đánh nhau, đồ đạc trong nhà bị bọn họ đập vỡ hơn nửa.

Cố Duẫn mất cha, mất mẹ trong một đêm, mất đi em trai hoặc em gái của mình, giữa anh và Đoàn gia cũng dần tồn tại một khoảng cách mơ hồ.

Bà ngoại vốn rất yêu thương anh, bây giờ lần nào nhìn thấy anh cũng sẽ lấy nước mắt rửa mặt, anh có rất nhiều đường nét khá giống với Cố Chính Vĩ nên khi những người của Đoàn gia nhìn thấy anh tâm trạng đều rất phức tạp.

Bởi vậy Cố Duẫn rất ít khi tới Đoàn gia.

Anh thường ngồi trên xe cả ngày, để tài xế chở anh đi vòng vòng trong thành phố hết lần này tới lần khác.

Có hàng ngàn ngọn đèn trong thành phố, nhưng nhà của anh đã mất rồi.

Anh đau lòng, khổ sở, bất lực, về sau lại liên tục mơ thấy ác mộng, không ăn nổi cơm, sau đó mở mắt tới tận sáng.

Mãi đến khi người giúp việc chăm sóc anh phát hiện anh không ổn mới gọi cho Cố lão gia, làm ông tức tới mức nhập viện.

Ông cố đưa anh về nuôi bên mình, rồi ra mặt trao đổi với Đoàn gia.

Mẹ Cố đã qua đời, Đoàn gia có tức giận hơn nữa cũng không thể giải quyết được vấn đề gì, chỉ có thể cố gắng vì quyền lợi của Cố Duẫn.

Khi tất cả mọi chuyện kết thúc thì đã là rất lâu sau đó.

Khi mọi chuyện lắng xuống, bọn họ mới phát hiện khoảng thời gian mà mình khinh thường Cố gia đã tạo thành tổn thương rất lớn cho anh.

Từ đầu tới cuối, trong chuyện này, ngoại trừ mẹ Cố và đứa con trong bụng bà ấy, thì người chịu tổn thương lớn nhất chính là Cố Duẫn gần bảy tuổi.

Từ tức giận, đau khổ, đau đớn, về sau dần hồi phục lại sự bình tĩnh, tiếp tục đến trường tan học, Cố Duẫn tựa như đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, chỉ là tính cách đã thay đổi rất lớn.

Tổn thương đã tạo thành, không một ai có thể hồi phục lại nguyên dạng ban đầu.

Sau khi ông nội qua đời, Cố Duẫn lập tức ra nước ngoài, nếu không phải mấy cậu của anh liên tục thúc giục, cộng với việc Cố Duẫn cũng đã từng đồng ý anh sẽ thừa kế sản nghiệp trước khi ông nội lâm chung, thì Cố Duẫn căn bản sẽ không về nước lâu.

Trịnh Tây Tây đứng ở trước mộ một lát rồi đi ra chỗ khác, để lại không gian cho Cố Duẫn và mẹ của anh.

Cố Duẫn nán lại ở đây một giờ, lúc đi ra thì thấy Trịnh Tây Tây đang đứng ở dưới một tán cây lớn đợi anh, mũi bị gió núi thổi đến mức đỏ bừng.

“Sao không quay lại xe trước.” Anh đi tới cầm lấy tay của Trịnh Tây Tây, tay cũng đã lạnh.

Trên núi gió lớn, bây giờ là cuối tháng mười một, đã sắp vào đông rồi, nán lại lâu khó tránh khỏi sẽ cảm thấy lạnh.

Trịnh Tây Tây rụt tay lại: “Em dùng túi sưởi ấm một lát là được rồi.”

Cô nhét tay vào trong túi, ngẩng đầu nhìn Cố Duẫn, biểu cảm của Cố Duẫn không khác gì lúc tới, Trịnh Tây Tây cũng không đoán ra tâm trạng bây giờ của anh thế nào.

Hai người cùng đi xuống núi.

Con đường này năm nào Cố Duẫn cũng đi qua một lần, bởi vì liên quan tới mùa, nên bầu trời thường âm u, mờ tối, không thấy ánh mặt trời.

“Anh, ăn kẹo không?” Trịnh Tây Tây lấy một túi kẹo đủ loại màu sắc từ trong túi ra: “Vị trái cây, ngọt lắm.”

Cô xé túi kẹo ra, cho kẹo vào trong miệng, sau đó đưa túi cho Cố Duẫn.

Cố Duẫn rất ít khi ăn kẹo, dưới ánh mắt mong đợi của Trịnh Tây Tây, anh cũng lấy một viên, sau khi xé vỏ thì nhét vào trong miệng.

Vị chua ùn ùn kéo đến, khiến Cố Duẫn không chút phòng bị nhăn nhúm lại.

“Cái này mà bảo là ngọt?” Cố Duẫn hỏi ngược lại.

Trịnh Tây Tây chớp mắt, vô tội nói: “Vừa rồi em chưa nói xong, vị trái cây, có ngọt, còn có cả vị chua nữa. Ví dụ vỏ màu đỏ này là vị dưa hấu, là vị ngọt, hình như anh lấy phải vị chanh...”

“Em.” Cố Duẫn ngừng bước, đột nhiên thở dài: “Em là đang dỗ anh, hay là đang... Bắt nạt anh vậy.”

Trịnh Tây Tây lén liếc nhìn anh: “Chắc là... Dỗ anh?”

Dùng kẹo chua như vậy để dỗ người khác.

Thấy anh cầm cũng không nhắc nhở anh, nên nói cô là cố tình hay là cố ý đây.

Nhưng tâm trạng của Cố Duẫn lại tốt lên một cách kỳ lạ, chỉ là anh không định để cô nhìn ra.

“Em nghĩ lại đi.” Cố Duẫn cắn kẹo: “Rốt cuộc phải làm thế nào để dỗ anh.”

Trịnh Tây Tây chưa từng dỗ ai.

Trước khi gặp được Tằng Ngữ, cô thậm chí còn không có một người bạn tốt. Lúc nhỏ thì từng dỗ Liễu Thành Nghiệp, nhưng lúc đó Liễu Thành nghiệp vẫn là một tên nhóc gầy còm, tóc ba chỏm còn đang tập đi. Một lúc lâu sau, Trịnh Tây Tây hái một chiếc lá cây sạch ở bên đường, ngậm lá cây trong miệng thổi hai cái.

Sau khi có thể phát ra tiếng, Trịnh Tây Tây nhìn về phía Cố Duẫn: “Anh, em thổi một khúc cho anh nhé.”

Trước kia lúc ở thôn Liễu Gia, ông La ở cách vách rất hay thổi lá cây, Trịnh Tây Tây thấy ông ta có thể dùng lá cây thổi ra nhạc, lúc nhàm chán cũng thổi theo, dần dần đã có chút tiến bộ.

Rất nhiều đứa trẻ trong thôn cũng từng học qua, Liễu Thành Nghiệp cũng có thể thổi hai cái.

Trịnh Tây Tây cầm lá cây tràn đầy tự tin nói: “Tiếp theo, bậc thầy thổi nhạc Trịnh Tây Tây sẽ biểu diễn một bài hát theo yêu cầu của bạn.”

“Ừm, hai con hổ và ngôi sao nhỏ, anh, anh chọn một đi.”

“...”

Cố Duẫn chọn ngôi sao nhỏ, Trịnh Tây Tây cố gắng thổi ra nhạc, còn vấp, không tính là hay.

Âm thanh đứt quãng truyền vào trong tai, lại hòa vào gió núi.

Cố Duẫn phát hiện, con đường này không phải năm nào cũng giống nhau. Ít nhất là năm nay, bên cạnh anh có thêm một cô gái nhỏ, rõ ràng bản thân mình vẫn là một cô nhóc mới trưởng thành luôn khiến người khác lo lắng, nhưng lại rất cố gắng để ý từng chuyện của anh, muốn chọc anh vui.

Cố Duẫn lại bóc một viên kẹo, lần này lấy vị dưa hấu màu đỏ.

Anh ném viên kẹo vào trong miệng.

Là vị ngọt.