Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 24: Cậu thích người con trai như thế nào?



Cố Duẫn mua vé bay sáng nên vừa sáng sớm đã đưa Trịnh Tây Tây bay về Văn thành.

Bọn họ ra khỏi xe, đứng dưới một bãi đỗ xe của một tòa hội sở cao cấp Cố thị, chìa khóa xe thì đưa cho giám đốc để anh tìm người lái về.

Lúc máy bay hạ cánh, Trịnh Tây Tây vẫn còn chìm trong cảm giác hoảng hốt.

Mấy ngày ở bên ngoài này, cô và Cố Duẫn đều vứt hết tất cả mọi chuyện ra sau đầu. Mỗi ngày chỉ cần nghĩ đến chơi gì ăn gì là xong, ngày tháng trôi qua vô cùng vui vẻ.

Bây giờ về đến Văn thành một đống chuyện cần xử lý cứ thế ập đến.

Cố Duẫn có hai cái điện thoại, một cho công việc và một cho cá nhân.

Vài ngày này điện thoại dành cho công việc đều để ở trạng thái tắt máy nên mọi việc lớn nhỏ trong công ty đều đến tay của Tề Thịnh.

Sau khi hạ cánh xuống sân bay liền nhận được cuộc gọi đầu tiên đến từ Tề Thịnh:

“Tôi nói này đại thiếu gia của tôi ơi, cậu cuối cùng cũng biết về đây rồi à, nói thật, cậu mà về trễ thêm một ngày nữa thì tôi soán vị cậu luôn đấy.”

Cố Duẫn cười như không cười:

“Cứ lật đi, lật cho tích cực vào. Lật được Cố tổng xuống tôi tặng giải thưởng vàng cho cậu luôn.”

Tề Thịnh: “…”

Tề Thịnh đã biết việc hôm nay anh về từ tối qua, trong điện thoại cũng đơn giản nói qua mấy chuyện phát sinh trong công ty cùng với hành trình mấy ngày tiếp theo rồi. Cuối cùng chỉ nói:

“Tôi đã tự mình lái xe đến sân bay đón cậu đã đủ tốt hay chưa.”

Cố Duẫn không hề cảm kích nói:

“Sao cậu không nhân lúc đó mà sớm soán vị, đến đón tôi làm gì? Tôi lại thiếu một tài xế à?”

Tề Thịnh cười hihi hai tiếng:

“Cậu không thiếu nhưng em gái thiếu á. Tôi nghe nói có em gái ở đó nên tôi đã sớm chuẩn bị đưa cậu về chủ trì công việc rồi. Còn tôi sẽ giúp cậu đưa em ấy về nhà.”

“Cút đi.” Cố Duẫn tắt phụt điện thoại.

Trịnh Tây Tây trước khi lên máy bay chỉ mặc một cái áo mỏng, sau khi đến Văn thành nhiệt độ hạ thấp thấy rõ nhưng ở trong sân bay còn có điều hòa nên không thấy lạnh.

Cố Duẫn tìm trong vali một cái áo len nhưng cảm thấy không đủ liền lật ra thêm một cái áo khoác nữa khoác lên người cô:

“Mặc vào đi.”

Trịnh Tây Tây bỏ balo đằng sau xuống sau đó ngoan ngoãn cầm lấy áo len và áo khoác mặc vào.

Lúc Tề Thịnh tìm đến thì thấy Cố Duẫn đang dùng một tay kéo vali còn một tay xách theo một cái balo còn em gái ở bên cạnh đang mặc áo. Áo len màu be càng làm nổi bật dáng vẻ ngoan ngoãn của cô.

Trịnh Tây Tây mặc xong mới ngẩng đầu lên nhìn Cố Duẫn:

“Mặc xong rồi.”

Lời vừa ra khỏi miệng cô đã cảm thấy lời này vô cùng ngu ngốc, sao bản thân mặc áo xong cũng phải báo cáo nhỉ.

Xấu hổ ở chỗ, Cố Duẫn có nhắc nhở thêm phần cổ áo sau đó sửa soạn lại một chút. Sờ lớp vải dày dày cảm thấy mặc nhiều thế chắc cũng được rồi mới nói:

“Đi thôi, có thể ra ngoài rồi.”

Tề Thịnh lập tức đi đến:

“Cố Duẫn, ở bên này.”

Chào hỏi với Cố Duẫn xong gã lập tức quay sang cười chào Trịnh Tây Tây:

“Chào em, anh là…”

Nửa câu sau còn chưa kịp nói hết đã bị Cố Duẫn ngắt lời:

“Chốc nữa anh phải về công ty nên anh có nhờ chú Lâm đưa em về trường rồi.”

Chú Lâm đứng bên ngoài cửa vào, Trịnh Tây Tây đã nhìn thấy ông ấy từ nãy rồi.

“Ừm, tạm biệt anh.”

Trịnh Tây Tây cầm lại balo của mình nói lời tạm biệt với Cố Duẫn sau đó vẫy tay với Tề Thịnh mới quay người đi về phía chú Lâm.

“Hừm, đúng là không thèm cho người ta cơ hội gì cả.” Tề Thịnh oán hận nói.

Cố Duẫn đẩy đống hành lý trên tay cho gã:

“Không phải đến đón hả? Đón lấy này.”

Tề Thịnh: “…”

Trịnh Tây Tây về đến trường học xong lại nhanh chóng lên tiết học lúc mười giờ.

Tằng Ngữ nằm ngủ nướng trong ký túc, lúc còn cách tiết học khoảng mười mấy phút mới đến lớp sau đó ngồi bên cạnh Trịnh Tây Tây ăn bánh bao.

“Chuyện trong nhà cậu xử lý ổn thỏa hết chưa?” Cô ấy hàm hồ hỏi.

“Ừm.”

“Vậy tốt rồi.”

Cô ấy chỉ biết Trịnh Tây Tây có chuyện nhà cần xử lý nhưng Trịnh Tây Tây không nói cụ thể thì cô ấy cũng chẳng hỏi làm gì.

Cô ấy quay đầu lại chuyển sang nói chuyện khác:

“Mai không phải bước sang tháng mười hai rồi à, mọi người trong lớp có nói tháng cuối này nhất định phải chốt được một ngày tụ tập. Nhân lúc này còn chưa có bận thì cả lớp tốt nhất ai cũng phải đi, nếu không, đến lúc thi, có mà cả tuần cũng chẳng có thời gian nữa đâu.”

Lúc mới nhập học cả lớp có tụ họp với nhau một lần cũng chính là ngày thứ hai sau khi kết thúc kì học quân sự.

Một nửa bạn nam trong lớp đều ngo ngoe động đậy muốn Trịnh Tây Tây cũng phải đi. Kết quả Trịnh Tây Tây căn bản không đến, cô đã nhân lúc mọi người tổ chức cuộc tụ họp này mà đi tìm một công việc làm thêm rồi.

Lần này lớp trưởng đặc biệt cố ý tìm đến Tằng Ngữ, hy vọng cô ấy có thể kéo Trịnh Tây Tây cùng đi nếu không hắn về đến kí túc nam bên kia cũng không biết phải nói như thế nào với các bạn khác.

Lớp trưởng người tốt lại khéo lời, rất biết ăn nói nên quan hệ với mọi người rất tốt. Cuối cùng Tằng Ngữ chỉ đành nói để cô ấy thử xem sao.

Không nghĩ tới Trịnh Tây Tây lần này chẳng chút do dự mà đồng ý luôn rồi.

“Lúc nào thế?” Cô hỏi.

“Còn chưa quyết định nữa. Lúc nào chốt xong thời gian sẽ có thông báo sau thôi.”

Trịnh Tây Tây gật đầu:

“Tớ lúc nào cũng được.”

Tuy trong lớp vẫn còn không ít lời đồn không rõ về cô nhưng không phải do Trịnh Tây Tây cố ý không hợp với lớp mà là trước kia nếu để nói đến mấy lần tự hội ăn uống như thế này thì việc làm thêm còn quan trọng hơn.

Hơn nữa, lúc đó cô cũng chẳng có tiền để đi.

Tằng Ngữ đem tin tức nhắn lại cho lớp trưởng sau đó dùng điện thoại lướt chơi, thần bí hỏi cô:

“Cậu biết Văn đại chúng ta có một danh sách thần bí không?”

“Gì cơ?”

Hôm nay dậy sớm quá nên giờ này Trịnh Tây Tây có chút buồn ngủ, cô ngáp một cái cả khóe mắt đều chớm nước ửng hồng. Nghe Tằng Ngữ nói sau đó mới chậm chạp quay đầu lại hỏi. Thấy động tác của cô cả trái tim Tằng Ngữ cũng trùng xuống.

Trịnh Tây Tây lớn lên quá hấp dẫn rồi, đến cô ấy chỉ là một người con gái cũng cảm thấy có chút khó kìm nén cảm xúc.

Cô ấy ho nhẹ một cái:

“Danh sách mỹ nữ khó theo đuổi nhất Văn đại, Tây Tây cậu trở thành người đứng đầu bảng đó. Độ khó đạt mức năm sao và cũng là người có độ khó đạt năm sao duy nhất trong bảng đó.”

Khóe môi Trịnh Tây Tây không kìm được run rẩy:

“Nhàm chán.”

“Danh sách này có tính chân thực cao lắm đấy.” Tằng Ngữ nói:

“Cậu xem hoa khôi bên mấy khoa khác kìa, dù không có bạn trai thì cũng phải có mấy đối tượng. Còn cậu thì chẳng hiểu chút phong tình nào. Từ Hưng Châu trước đây có biết bao nhiêu người theo đuổi hắn ta đấy, nhưng cậu lại chẳng có chút hành động nào cả. Nghe nói cậu ấy giờ đã đổi mục tiêu khác rồi.”

“Cũng tốt mà.”

Tằng Ngữ: “…”

Tằng Ngữ thầm thắp nến cầu nguyện cho các bạn nam ảo tưởng ngoài kia, với người như Trịnh Tây Tây nếu mà bọn họ có thả thính thành công thì đúng là gặp ma rồi.

Ngày để cả lớp gặp nhau rất nhanh đã chốt xong, chính là vào hôm thứ sáu tuần này.

Tiết cuối hôm thứ sáu là tiết lý thuyết nên sau khi tan học lớp trưởng có nhắc nhở mọi người về kí túc cất đồ trước. Sau khi xong mọi người ra cổng bắc tập trung.

Trịnh Tây Tây cùng với bạn chung phòng cùng nhau đi đến cửa bắc thì nhận được tin nhắn của Cố Duẫn:

“Tan học chưa?”

Bình thường Cố Duẫn hỏi câu như thế thì nhất định sẽ qua đón cô.

Trịnh Tây Tây hầu hết đều ở trong trường, nếu có về nhà sẽ nói trước với Cố Duẫn một câu nên lần tụ hội này cô không có ý định về nhà.

Cô gọi thẳng cho Cố Duẫn nói:

“Anh, anh đến trường rồi à “

“Ừ.”

Trịnh Tây Tây tìm kiếm tứ phía.

Cố Duẫn chính là ở cửa bắc, anh đang ngồi trên xe nhìn thấy một đám người chật chội đứng trước cửa trong đó có cả Trịnh Tây Tây.

Tâm ý ở cái tuổi mười tám, mười chín này muốn giấu cũng chẳng thế giấu nổi nên xung quanh Trịnh Tây Tây vây quanh không ít người. Có mấy chàng trai đều vây quanh cô muốn nói chuyện nhưng lại không dám mở lời, vì vậy anh đẩy tôi, tôi đẩy anh.

Cố Duẫn nhíu mày.

Theo như anh thấy thì cảnh trước mắt này giống như cây cải trắng tươi tốt trong nhà có thể bị mấy con heo bên ngoài cướp đi bất cứ lúc nào.

Anh mở đai an toàn sau đó bước xuống xe đi đến trước mặt của Trịnh Tây Tây.

Cố Duẫn vẫn chưa thay đồ đi làm cộng thêm một thân cao mét tám tạo nên cảm giác áp bức mãnh liệt.

Khi anh đi đến đó, mấy chàng trai đang đứng cũng phải lùi lại mấy bước để nhường ra khoảng trống.

Mọi người đều là sinh vật hiếu thắng nên đứng gần nhau khó tránh không bị đem ra so sánh. Cố Duẫn không đến còn tốt, anh vừa đến những chàng trai khác đều có cảm giác thua kém, áp lực tăng lên gấp bội.

“Anh.” Trịnh Tây Tây một tay cầm điện thoại, tay còn lại vẫy tay với anh, ánh mắt cô phát sáng nhưng vẫn cảm giác có chút âu sầu.

“Hôm nay có hoạt động lớp?” Cố Duẫn hỏi.

“Ừm, liên hoan lớp sau đó đi hát gì đó.”

“Ở đâu?”

Trịnh Tây Tây báo địa chỉ.

“Không được phép uống rượu, mười giờ về.” Cố Duẫn tiện mồm nói luôn giờ cấm cửa.

“Sau khi kết thúc gọi điện thoại cho anh, anh qua đón em.”

“Em tự về được.” Trịnh Tây Tây nói.

“Chỗ này cách nhà có chút xa.”

Cô có chút ảo não vì phải để Cố Duẫn phí thời gian chạy một vòng đến đón, Cố Duẫn bình thường cũng khá bận nên cô không muốn làm phiền anh, đến cả chuyện tụ họp cũng không có nói cho anh biết.

“Không xa, chuyển nhà rồi.”

Trịnh Tây Tây: “?”

Cố Duẫn kỳ thực không muốn Trịnh Tây Tây tham gia mấy hoạt động như thế này, tâm tư của mọi người đều viết hết lên mặt rồi. Không bằng nói đây là một cuộc kéo gần quan hệ giữa mọi người trong lớp thì đúng hơn.

Nhưng quan hệ tốt thì có tác dụng gì đâu,

Nhưng anh không thể ngăn cản cô ra ngoài chơi cùng bạn bè, Trịnh Tây Tây vốn ít bạn nếu anh tiếp tục hạn chế thêm thì vòng quen biết càng nhỏ hơn nữa.

Cố Duẫn bỗng dưng cảm thấy có chút ảo não nhưng anh không biểu hiện ra ngoài mà tự mình ép xuống ở trong lòng.

Lần tụ họp trước của lớp là vào lúc nhập học, lúc đó mọi người chưa hề quen biết nên có thể buông lỏng.

Giờ đã qua nửa học kì rồi nên mọi người cũng trở nên quen thuộc lẫn nhau hơn cũng chơi vui hơn lần trước rất nhiều.

Trịnh Tây Tây đang chơi game trên tablet thì bị người khác kéo ra chơi nói thật lòng hay thử thách lớn.

Không biết có phải do vận khí không tốt không nên Trịnh Tây Tây rút trúng lá joker mấy lần nhưng không một lần nào rút trúng con K.

“Nói thật lòng hay chọn thử thách lớn đây. Chọn một cái nào.”

Trịnh Tây Tây chọn nói thật lòng.

Có người huýt sáo một cái, bạn gái rút được là K hỏi:

“Cậu có người mình thích không thế?”

Trịnh Tây Tây lắc đầu:

“Không có.”

Mọi người đều cảm thấy thất vọng nhưng các bạn nam lại vô cùng hưng phấn.

Không có người mình thích tức là mọi người đều có hy vọng rồi.

Lần thứ hai cũng rút trúng lá joker Trịnh Tây Tây đã mất hết hy vọng trong trò chơi tối nay rồi.

Lúc này người rút được lá K là một bạn nam, cậu ta hỏi:

“Cậu thích người con trai như thế nào?”

Trịnh Tây Tây không ngờ đến vấn đề này, chuyện yêu đương không hề nằm trong kế hoạch của cô nhưng mọi người đều nói yêu đương lúc học đại học vô cùng vui. Còn Trịnh Tây Tây lại chưa hề yêu ai bao giờ cho nên cô không biết mình thích người như thế nào.

Nhưng lí trí của cô còn nhanh đưa ra đáp án hơn cô, trong đầu không ngừng xuất hiện gương mặt của Cố Duẫn.

Lúc anh ấy hững hờ, lúc anh ấy nói chuyện mang theo ý cười hay âm thanh dịu dàng của anh lúc đàn guitar…

Cô không thể tự chủ đưa ra câu trả lời: “Đẹp trai.”

Mọi người sững lại sau đó cười lớn.

Trịnh Tây Tây được người trong lớp công nhận là học bá, mọi người đều nghĩ cô sẽ liệt kê ra một đống tiêu chuẩn như: học giỏi, nhân cách tốt hay cũng là học bá …Nhưng không nghĩ đến câu trả lời lại thẳng thắn đến vậy.

“Tính cách thì sao?” Có người chen miệng nói:

“Tính cách cũng có yêu cầu chứ nhỉ? Ví dụ như ấm áp boy hay lạnh lùng boy chẳng hạn. Cũng có thể là chàng trai lực lưỡng, hoạt bát…”

Không dễ dàng gì mới dò thám được tiêu chuẩn bạn trai của hoa khôi khoa nên dù là con gái hay con trai đều vô cùng tích cực.

“Đây là vấn đề khác rồi.” Trịnh Tây Tây nói.

“Nói đi mà, chia sẻ thêm cái này nữa thì lần sau bỏ qua hết.”

Trịnh Tây Tây nghĩ ngợi nói:

“Tính cách thích chân thật, thoải mái và tùy hứng một chút.”