Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 45: Chỉ tiếc là không có cơ hội học cùng em



Sau khi nói xong, Cố Duẫn đứng dậy đi vào bếp rót nước.

Trịnh Tây Tây chôn mặt vào trong gối, chân khua khua trên không trung hai ba cái.

Nghe thấy động tĩnh trong phòng khách, Trịnh Tây Tây tưởng Cố Duẫn đã quay lại, nên làm mặt nghiêm ngẩng đầu lên nhìn thử. Cố Duẫn vẫn chưa quay về, tiếng động ban nãy chỉ là tiếng gió thổi ngoài cửa sổ. Thấy vậy Trịnh Tây Tây lại nằm trở về tư thế ban đầu, múa máy chân tay trong không khí.

Gương mặt có chút ửng hồng.

Tuy là không có phát sinh chuyện gì.

Nhưng hôm nay lại có thêm một chương trình bán vé tình nhân tặng mặt dây chuyền. Còn có… Vừa nãy… Hình như trong một khoảnh khắc, cô đột nhiên cảm thấy mình rất gần Cố Duẫn.

Nên có lẽ nào mọi chuyện đang phát triển theo hướng đi tốt đẹp không nhỉ.

Lúc gần tối, bầu trời vốn đang trong xanh đột nhiên tối sầm lại, rất nhanh đã đen đậm một vùng.

Cơn mưa ngày hè như thác đổ, không hề báo trước một tiếng, nói đến là đến, thậm chí còn đem theo một trận sấm chớp đùng đùng.

Trịnh Tây Tây ăn cơm tối cùng Cố Duẫn, bên ngoài mưa gió vần vũ. Hai người không có việc gì để làm, nên Cố Duẫn nói: “Tây Tây có muốn xem phim không?”

“Được đó.” Trịnh Tây Tây đứng dậy: “Anh xem trước đi, em đi làm hai ly nước ép đã.”

Trịnh Tây Tây rất thích uống nước có vị xoài, nên ép cho mình một ly nước ép xoài. Sau đó pha cho Cố Duẫn một ly rượu hoa quả nhẹ.

Trước đây Trịnh Tây Tây toàn ăn mấy thứ thô cứng, thậm chí đồ có thể ăn là được. Nhưng sau khi dọn ở cùng Cố Duẫn, cũng đã bắt đầu chú trọng chất lượng cuộc sống hơn, thậm chí làm đồ ăn hay nước hoa quả đều ngon, còn chú ý trang trí cho thật đẹp.

Cô dùng hai cái ly thủy tinh vô cùng xinh xắn, sau khi đổ thức uống của Cố Duẫn vào ly, thì cho thêm vài viên đá, sau đó cắt một lát chanh mỏng trang trí ở miệng ly, cuối cùng tìm một cái ống hút cắm vào.

Từ lúc nghe Tằng Ngữ dùng ống hút có thể bảo vệ răng miệng, Trịnh Tây Tây lúc bình thường cũng toàn hút ống hút.

Vì để tăng thêm cảm giác sảng khoái khi uống, Trịnh Tây Tây còn thêm vào cốc của mình một ít đá vụn. Sau khi đã làm xong nước uống, mới bắt đầu thái hoa quả cho vào đĩa, cuối cùng bê ra ngoài.

Cố Duẫn sau khi chọn phim xong đã mở thiết bị xem phim lên.

Trịnh Tây Tây bê nước uống, đưa ống hút vào gần miệng của anh: “Em tìm cách pha chế ở trên mạng, nhưng là lần đầu làm không biết vị như thế nào nữa. Anh nếm thử xem sao nhé.”

Cố Duẫn hút một ngụm xong, Trịnh Tây Tây hỏi ngay: “Thấy sao?”

“Không tồi đâu.”

Trịnh Tây Tây thở phào một hơi mới bỏ nước xuống, sau đó mới uống cốc nước của mình, cảm giác cũng được.

Cô ngồi trên sofa chờ xem phim, sau đó Cố Duẫn cũng ngồi xuống đẩy cốc nước ra trước mặt cô:

“Em có muốn uống thử không?”

Tuy nước do Trịnh Tây Tây pha, nhưng lại là pha cho Cố Duẫn, nên cô không hề thử qua.

Trịnh Tây Tây nghe vậy mới cầm cốc lên uống thử một ngụm, cảm thấy vị cũng không tồi. Nhưng có chút đắng, cũng may không quá đậm, lần sau có thể pha tốt hơn.

Sau khi đánh giá trong lòng xong, mới phát hiện Cố Duẫn đang ngẩn ngơ nhìn mình.

Trịnh Tây Tây vô cùng khó hiểu nhưng rất nhanh liền phát hiện… cô đang dùng ống hút của Cố Duẫn. Cái ống hút này Cố Duẫn đã dùng rồi, nếu vậy chẳng phải tương đương với việc… Cô hôn gián tiếp Cố Duẫn rồi ư!!!

Não của cô cảm giác như sắp nổ tung, công cụ gây án trong tay giờ vứt cũng không được mà không vứt cũng không xong.

Hành động vừa rồi của Trịnh Tây Tây hoàn toàn là theo bản năng, căn bản chưa từng suy nghĩ, cho dù có nghĩ cũng không nghĩ nhiều đến vậy. Lúc cô lấy lại tinh thần mới cảm giác được mặt mình đỏ lên.

Cố Duẫn bảo cô uống thử, nhưng không bảo cô dùng ống hút của anh.

Cố Duẫn sẽ không nghĩ là cô cố ý chiếm tiện nghi của anh đó chứ.

Dù cô có ý đó cũng chẳng có gan làm thế, vừa rồi não cô úng nước rồi.

Cô muốn giải thích một chút nhưng lại cảm thấy nói gì cũng sẽ vô cùng kỳ lạ, hơn nữa càng giải thích sẽ càng lộ ra là có ý đồ khác.

Cô dứt khoát từ bỏ việc giải thích, vẫn may Cố Duẫn không nói gì cả mà chỉ sững người thôi, vẻ mặt cũng nhanh chóng trở lại bình thường, sau đó vô cùng tự nhiên cầm lấy cốc nước còn hỏi cô: “Uống thấy vị như thế nào?”

Trịnh Tây Tây có chút ngẩn người trả lời: “Có lẽ… Cũng ổn.”

Không hiểu sao Cố Duẫn lại đột nhiên cười phá lên: “Ừm.”

Rất nhanh đã xem xong bản giới thiệu bắt đầu vào phim, Trịnh Tây Tây không cần phải đối diện với hoàn cảnh ngại ngùng lúc nãy nữa. Cố Duẫn chọn xem một bộ phim hành động đỉnh cao của hollywood với bố cục chặt chẽ, tình tiết đặc sắc.

Bên ngoài vẫn mưa to gió lớn, vô cùng hợp với cảnh chiến đấu cuồng nhiệt trong phim.

Cả bộ phim dài hai tiếng, vào lần xem phim trước, Cố Duẫn xem chưa xong đã ngủ, nhưng lần này anh lại xem hết cả bộ phim.

Đợi xem xong đã là mười giờ tối.

Bên ngoài cửa sổ, từng tia sét chói mắt đánh xuống, theo sau đó có thêm vài tiếng sấm rền vang. Trịnh Tây Tây đang muốn quay về phòng mình, nhưng đi đến trước cửa sổ lầu hai, thì nhìn thấy tia sét nên bị dọa hết hồn.

Cố Duẫn đứng bên cạnh cửa hỏi cô: “Sợ à?”

Trịnh Tây Tây lắc đầu nhưng nghĩ đến gì đó lại gật đầu: “Có chút.”

Cố Duẫn đi đến: “Anh vào cùng em, đợi đến lúc em ngủ rồi sẽ ra ngoài.”

Trong phòng của Trịnh Tây Tây có cả giường và sofa, lúc đi vào cô đi thẳng vào phòng tắm đi tắm. Đến lúc đi ra đã thấy Cố Duẫn thay xong đồ ngủ, còn cầm theo một tấm chăn đặt trên sofa.

Trịnh Tây Tây có chút áy náy: “Anh nằm ở đây không thoải mái lắm đâu.”

“Không đâu, đợi em ngủ say anh sẽ về phòng.” Anh xoa đầu cô: “Ngủ sớm đi.”

Trịnh Tây Tây nằm bò trên giường, còn Cố Duẫn đi tắt đèn, sau đó nói câu ngủ ngon với cô, thì bản thân đắp chăn nằm ngủ trên sopha.

Bên ngoài không ngừng có tiếng sấm sét truyền đến, nhưng trái tim lại có một loại cảm giác vô cùng yên tĩnh. Trịnh Tây Tây chôn nửa gương mặt trong gối, trái tim bị một loại cảm giác phức tạp vừa ngọt ngào lại vừa khẩn trương lấp đầy, làm cho cô không thể đi vào giấc ngủ.

Do đó cô luôn dỏng tai lên nghe động tĩnh của Cố Duẫn, nhưng bởi vì mưa gió bên ngoài, nên chẳng nghe thấy gì cả.

Qua một hồi Trịnh Tây Tây mới lật người, Cố Duẫn lại đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ngủ không được à?”

“Có chút.”

Trịnh Tây Tây lại quay người đối mặt với Cố Duẫn bên kia, lấy hết dũng khí hỏi: “Anh, nếu em làm một chuyện khiến cho anh tức giận, thì anh có tha thứ cho em không?”

Cố Duẫn cười lên: “Em thì có thể làm sai chuyện gì?”

Một lúc sau lại bổ sung thêm: “Anh sẽ không tức giận dù em có làm sai bất cứ chuyện gì. Anh đảm bảo.”

Cố Duẫn an ủi cô: “Vậy nên, đừng sợ.”

Trịnh Tây Tây không hiểu được cảm giác của mình lúc này, cả trái tim chua chua ngọt ngọt như cốc trà chanh mật ong, vui vẻ, ngọt ngào còn pha thêm một chút chua xót.

“Anh ngủ ngon nhé.” Trịnh Tây Tây nói.

Ngày hôm sau, lúc Trịnh Tây Tây thức dậy, Cố Duẫn đã sớm rời đi, thậm chí cả chăn cũng không còn ở đó nữa. Sofa vẫn trống không như mọi ngày, không hề có vết tích có người ngủ trên đó để lại.

Trịnh Tây Tây tắm xong đi ra một lúc, Cố Duẫn cũng đã thức giấc.

Mưa to đến nửa đêm thì dừng lại, đến sáng trời đã trong xanh trở lại, nên hai người ra ngoài chạy bộ cùng nhau.

Sóc con có vẻ cũng đi ra tản bộ sau cơn mưa rào, Trịnh Tây Tây bắt gặp mấy chú sóc nhỏ nhưng không hề đi nhìn chúng nó mà chuyên tâm chạy bộ với Cố Duẫn.

Trước giờ cơm trưa, Chu Âm Lan cùng với Tề Thịnh chạy qua bên này ăn ké.

Đúng lúc Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn đi mua đồ ăn, nhưng chỉ mua đủ hai người.

Trịnh Tây Tây phụ trách nấu nướng, còn Cố Duẫn trợ giúp một tay.

Chu Âm Lan ở một bên đứng nhìn: “Thật không nghĩ đến lúc còn sống còn có thể ăn được đồ ăn do đích thân Cố Duẫn nấu.”

Cô ta lo lắng hỏi Trịnh Tây Tây: “Có ăn được không vậy?”

Cố Duẫn chẳng hề khách khí đuổi người: “Con người vướng tay vướng chân kia có thể đi ra ngoài được không?”

Chu Âm Lan bĩu môi khen Trịnh Tây Tây sau đó đi ra ngoài.

Trịnh Tây Tây bên này chỉ quen hai người bọn họ, sau lần tụ hội gần đây nhất, thì mấy người giờ cũng như người quen lâu ngày.

Bọn họ mở nắp chai rượu vang, Trịnh Tây Tây rót cho mình một chút, sau đó Chu Âm Lan cũng nâng ly lên nói:

“Nào, cạn ly. Chúc… Đồng chí Cố Duẫn lớn tuổi nhà chúng ta sớm ngày thoát ế.”

Cố Duẫn nói: “Không cần cô phí sức.”

Bọn họ cụng ly với nhau, đợi đến lúc cơm canh sắp xong Chu Âm Lan mới nghĩ đến: “Có phải sắp đến sinh nhật mười chín tuổi của Tây Tây rồi không?”

Trịnh Tây Tây gật đầu.

“Tặng quà gì đây?” Cô tiến sát lại gần bên cạnh Trịnh Tây Tây: “Tây Tây có thích bạn nam nào không? Nói cho chị Âm Lan này nghe, chị giúp em bắt người về.”

Sợ Trịnh Tây Tây không tin còn bổ sung thêm: “Lúc chị tầm tuổi em bây giờ đã có hai người bạn trai rồi.”

Tề Thịnh quay sang nhìn Cố Duẫn ở bên cạnh, quyết định vì ông chủ phân ưu: “Cô đừng dạy hư em gái nhà người ta nữa. Cô tưởng người ta ai cũng như mình thấy ai cũng thích à.”

Chu Âm Lan cảm thấy Tề Thịnh con người này mấy ngày nay rất lạ, ngay lập tức đáp lại: “Bản thân anh cũng thế còn đòi nói tôi?”

“Tôi đương nhiên là khác rồi.” Tề Thịnh khí thế yếu xuống: “Tôi nhiều nhất cũng chỉ ‘Hi’ có một câu.”

“‘Hi’ một câu?” Chu Âm Lan cười xỉu.

“Không phải chứ, Tề Thịnh, anh không phải vẫn còn là xử nam đấy chứ?”

Xử nam Tề Thịnh: “…”

Xử nam Cố Duẫn: “…”

Chu Âm Lan uống rượu nên giờ có chút lâng lâng, nói chuyện nhiều hơn bình thường đôi chút.

Cố Duẫn nằm im cũng trúng đạn chỉ tay ra bên ngoài: “Hai người cãi xong hãy vào tiếp.”

Sự chú ý của Chu Âm Lan bị Cố Duẫn thành công dời đi nơi khác, cô ta lại gần trước mặt Trịnh Tây Tây: “Chị nói cho em nghe này, nếu nói về thủ thân như ngọc, thì không ai vượt mặt được Cố Duẫn đâu.”

“Lúc còn cấp ba, Đỗ Phong có nói Cố Duẫn mắc hội chứng sợ phụ nữ, chỉ cần tiếp xúc gần với con gái nhất định sẽ bị sởi.”

“Vừa hay lúc đó Cố Duẫn bị dị ứng gì đó, cả cổ nổi mẩn hồng khiến người ta tin thật luôn.”

“Nhưng người theo đuổi anh ấynhiều lắm, có An Văn Thù lớp tám nè; Trần Nghiên lớp bốn nữa. Còn có cả lớp chị…”

Chu Âm Lan nấc ‘hức’ một cái xong bao nhiêu chuyện cũng đều nôn hết ra ngoài. Cố Duẫn dưới bàn dùng chân đạp Tề Thịnh một cái: “Cậu có thể quản cô ta một chút không vậy.”

Tề Thịnh nói: “Tôi muốn quản cũng chẳng quản nổi đâu.”

Cố Duẫn: “Vậy cần cậu có tác dụng gì.”

Tề Thịnh: “…”

Giận cá chém thớt đây mà.

Tửu lượng của Chu Âm Lan không tồi, tuy không phải uống đến mức say bí tỉ, nhưng cũng có quá chén, nên khó tránh khỏi nhiều lời hơn một chút, đến cả bản thân cũng không thể khống chế nổi mình. Đợi đến ăn cơm trưa xong, cô ta mới cảm giác bản thân mình không ổn lắm, nên lượn đi nhanh như gió.

Chu Âm Lan vừa đi, thì cả Tề Thịnh cũng rời khỏi luôn.

Cố Duẫn đi ra tiễn người, đến lúc quay lại nhìn thấy Trịnh Tây Tây, ngay lập tức giải thích: “Em đừng nghe Chu Âm Lan nói bừa.”

“Sao em có cảm giác lời chị Âm Lan nói đều là sự thật.” Trịnh Tây Tây cười nói: “Tuy em chưa từng trải qua, nhưng cũng có thể cảm giác được, hồi còn học cấp ba anh chắc chắn rất được săn đón.”

“Ồ?” Cố Duẫn tăng cao ngữ điệu lên: “Sao em lại cảm thấy như thế?”

Trịnh Tây Tây bắt đầu liệt kê ra: “Ừm thì… Anh đẹp trai, có cá tính, thậm chí có khả năng còn là học bá nữa.”

“Vậy em đoán sai rồi đấy.” Cố Duẫn nói: “Phải gọi anh là đại ca trong trường, anh có thể chơi một chọi mười, nên mọi người trong trường không ai dám đắc tội với anh cả.”

Nghĩ ngợi một lúc anh lại nói tiếp: “Anh nghe nói theo như trong tiểu thuyết, đại ca làm mưa làm gió trong trường như anh, thông thường sẽ được đắp nặn nửa còn lại là một học bá (1) xinh đẹp, thường xuyên đạt học bổng.”

Anh nhìn Trịnh Tây Tây, nhếch cao mày nở nụ cười, kèm theo chút tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc là không có cơ hội học cùng em.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tây muội: Độc lập, được giấy khen thưởng, thường xuyên là học bá xinh đẹp phát biểu trước toàn trường…

(1) Học bá: người học vô cùng giỏi