Anh Trai Hay Bạn Trai

Chương 2



4.

Nghĩ đến đây tôi còn không buồn đi tắm.

Tôi quay lại phòng ngủ và gọi điện cho Triệu Chiêu.

Anh ấy làm việc cho bố tôi và anh cũng là anh em kết nghĩa của tôi, thế nên tôi muốn hỏi anh ấy xem anh ấy biết chuyện này hay không.

Triệu Chiêu đang ở quán bar, anh ấy cao giọng hỏi tôi đang nói về điều gì.

Tôi sốt ruột cúp máy rồi đứng dậy thay quần áo đi tìm anh ấy.

Tôi không nghĩ rằng Chu Khải Trì vẫn đang đứng trước cửa phòng tôi, khi tôi mở cửa tôi đã rất bất ngờ khi thấy anh.

“Anh đứng trước cửa phòng em làm gì, làm anh trai hay làm vệ sĩ? Tại sao lại đứng trước cửa phòng em? Muộn rồi, anh nên đi ngủ đi”.

Chu Khải Trì nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi cau mày hỏi tôi đi đâu.

“Quán bar”, tôi đáp.

Sau khi nói xong thì tôi bước ra ngoài sau đó bị anh ấy tóm lấy cổ tay.

“Bây giờ đã muộn rồi, bên ngoài rất nguy hiểm”.

Tôi bỗng nhiên nghĩ, bố tôi còn không quản được tôi thì sao anh ấy có thể quản được tôi cơ chứ?

Nhưng sự thật là anh ấy đã chặn cửa không cho tôi đi.

Tôi tức giận khi nhìn vào bức tường thịt trước mặt.

Anh ấy cứ đứng trước mặt tôi nhưng không có ý muốn chạm vào tôi.

“Được rồi em không ra ngoài là được chứ gì, vậy em có thể sờ cơ bụng của anh được không?”

Anh ấy ngơ ra một lúc không ngờ tôi có thể nói ra những lời như vậy.

Sau một hồi im lặng, anh ấy bước sang một bên và tránh đường cho tôi ra ngoài.

Tôi cảm thấy anh thật sự thiếu tôn trọng tôi.

Tôi là người mà có thể có được bất cứ thứ gì tôi muốn và không ai có thể từ chối tôi.

Anh đẹp trai ơi, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đó.

Nhưng lúc này có chuyện quan trọng hơn phải làm nên tôi chỉ nhìn anh ấy.

Vừa khởi động xe, Chu Khải Tri đã nhanh chóng ngồi vào ghế phụ.

Anh thắt dây an toàn rồi bình tĩnh nói:

“Anh đi cùng em”.

Gì vậy trời?

Tôi thật sự không hiểu anh ấy đang nghĩ gì.

Tôi đưa anh vào phòng bao trong quán bar. Những người trong phòng lập tức im lặng.

Triệu Chiêu túm lấy tôi, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

“Thương Ninh, em đang làm gì vậy? Sao lại mang cảnh sát đến đây?

Cảnh sát gì? Tôi không hiểu mô tê gì hết.

Mà giấy tiếp theo, tôi nhìn Chu Khải Trì vai rộng, eo hẹp, dáng vẻ thì ngay thẳng có chỗ giống nào giống cảnh sát đâu.

“Hiểu lầm rồi, đây là anh trai tôi”.

Triệu Chiêu liền kéo tôi vào góc và hỏi:

“Cưng sẽ không bị lừa chứ?”

Mới mấy ngày không gặp, anh ta lại đổi màu tóc, lần này là màu hồng hạc.

Tôi giơ tay nắm một nhúm tóc:”Anh nhuộm nhiều như thế này không sợ đầu hói như Địa Trung Hải à?”

Anh ấy tức giận và đẩy tôi ra rồi ngồi vào ghế.

Tôi mỉm cười đứng dậy, phát hiện Chu Khải Trì lạnh lùng nhìn tôi, không khí xung quanh cũng lạnh hơn nữa.

Gì vậy sao lại đột nhiên tức giận.

Tôi không hiểu được và nói với anh ấy ngồi xuống.

Anh ấy không khách khí, lạnh lùng nói với Triệu Chiêu đang ngồi bên cạnh tôi

“Mời anh nhường chỗ”.

Khuôn mặt của anh ấy thật đáng sợ, khiến tôi có chút sợ hãi.

Nhưng thằng cha Triệu Chiêu không phải người dễ khuất phục.

“Thực xin lỗi, tôi không nhường được”

Tay của Chu Khải Trì lập tức siết chặt lại.

Tôi sợ họ đánh nhau nên nhanh chóng ngăn họ lại.

Đẩy Triệu Chiêu đang ngồi sát bên tôi ra và bắt Chu Khải Trì ngồi xuống.

Chỉ là trường hợp này trông thật kì quặc, một bên là anh em kết nghĩa một bên là người anh trai mới.

5.

Tôi đứng ngồi không yên suốt cả buổi hôm đó.

Hai người họ như thể sắp đánh nhau tới nơi.

Tôi muốn uống rượu, người này thì rót rượu cho tôi còn người kia thì bịt chặt miệng ly không cho rót.

“Rượu này ngon lắm, em nên thử đi”

“Uống rượu có hại cho sức khỏe”

Được rồi, tôi không uống là được chứ gì.

Thế mà lúc tôi nói tôi muốn đi vệ sinh, cả hai người đều tranh nhau đi cùng tôi.

Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi phát rồ lên và quát.

“Hai người đủ chưa? Là kẻ thù lúc trước của nhau hay sao mà làm khùng điên gì vậy?”

Cả hai đều đồng thanh nói không.

Khá là ăn ý đấy.

“Em chưa bao giờ thấy anh làm điều này trước đây?”

Chu Khải Trì im lặng một lúc rồi cụp mắt xuống không biết đang nghĩ gì, nhưng khi ngẩng đầu lên anh ấy lại ra vẻ thờ ơ xa cách như trước đây.

“Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh”.

Khi anh ấy đi ra khỏi phòng, tôi nhanh chóng tóm lấy Triệu Chiêu hỏi:

“Bố em có con ngoài giá thú hả anh?”

“Bố của em làm gì có con ngoài giá thú”.

Anh ta đột nhiên im lặng như hiểu ý của tôi.

“Cái tên Chu Khải Trì đó hả?”

Tôi cố gắng lược bỏ khá nhiều chi tiết chỉ nôm na kể lại câu chuyện thông qua lời của bố tôi nói với tôi:

“Bố em mang anh ấy về và nói rằng đó là anh trai của em”.

“Nhưng mẹ em luôn ở bên bố em khi ông ấy làm việc mà…”

Thật hả, chắc không vậy?

“Tuy bố em là một doanh nhân thành đạt và khá giàu có nhưng ông ấy sẽ không làm những chuyện như có con riêng đâu”.

Triệu Chiêu nói với tôi:

“Anh cảm thấy anh ta không phải là người tốt đâu cưng à”.

Tôi tỏ vẻ nghiêm túc nói:

“Bây giờ em không thể kết luận ngay được. Em phải tìm cách xác nhận xem anh ấy có phải là con ruột của bố em hay không?”

Triệu Chiêu nằm ngửa lên ghế sô pha

“Ý em là xét nghiệm DNA? Cũng được đấy vì nó khá chắc chắn”.

Anh ấy đoán đúng rồi, tôi cũng đang có suy nghĩ như này.

Bỗng nhiên ở ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Lúc này tôi mới nhận ra anh ấy đã đi vệ sinh được một lúc.

Tim tôi thắt lại, vội lao ra ngoài ngay lập tức.

Không ngờ Chu Khải Trì người mặc bộ đồ rất đẹp trai và lịch sự lại đang túm lấy cánh tay của Tạ Trang như muốn bẻ gãy nó

Anh không để ý đến sắc mặt tái nhợt của hắn, thậm chí anh còn tăng thêm lực làm hắn đau đớn rên rỉ quằn quại.

“Anh hãy nói lại xem nào”.

“Đồ khốn nạn, mày dám chạm vào người tao, mày có tin hay không tao sẽ khiến mày không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai”.

Cánh tay đau đớn làm anh ta run rẩy, mi mắt anh ta ướt nhẹp, mặc dù đau như vậy nhưng anh ta vẫn cố gắng gào thét đe doạ Chu Khải Trì.

“Tạ Trang, anh tới đây làm gì?”

Anh ta nhìn thấy tôi thì hai mắt sáng lên.

“Ninh Ninh, anh tới nói chuyện với em nhưng trước tiên bảo anh ta bỏ anh ra”

“Tôi không có gì để nói với anh cả”

“Anh và người phụ nữ đó đã chia tay rồi, cô ta sẽ không làm phiền chúng ta nữa”

Anh ta quỳ xuống năn nỉ:

“Ninh Ninh anh thật sự yêu em nhiều lắm. Anh chỉ phạm phải sai lầm mà đàn ông nào cũng phạm phải. Chỉ cần em cho anh một cơ hội nữa, anh đảm bảo anh sẽ không lặp lại việc đó và chúng ta sẽ lại hạnh phúc như xưa”.

Chu Khải Trì tặc lưỡi tỏ vẻ ghê tởm ở phía sau lưng tôi.

Tôi quay đầu lại thì thấy ánh mắt anh đầy sự khinh thường.

“Em có mắt nhìn đàn ông không vậy? Đây là người đàn ông mà em thích à?”

Tôi xin lỗi, tôi mù quáng, tôi sai được chưa.

“Giữ thể diện của anh đi. Ở đây có rất nhiều người. Sẽ khá là tồi tệ nếu video này của được lan truyền trên mạng xã hội đó.”

Khi Tạ Trang nghe tôi nói như vậy, anh ta lập tức ngẩng đầu lên và phát hiện ra những người xung quanh đều đang dùng điện thoại quay lại hành động của anh ta.

Anh ta lập tức tức giận rồi đuổi họ đi.

“Sao mấy người lại chụp ảnh tôi? Tôi sẽ kiện các người vào tù vì tội xâm phạm quyền riêng tư của người khác.”

Đám đông ăn dưa vội vàng giải tán.

Tạ Trang hung ác trừng mắt nhìn tôi.

“Con khốn kia, có phải cô ngu ngốc đến nỗi cô cho rằng cô thật sự mình xinh đẹp à? Nếu cha cô không giàu thì tôi chả thèm tán cô đâu”.

Lật mặt cũng nhanh thật đấy, tôi ngạc nhiên đến nỗi không biết nói gì, bỗng hắn trợn mắt lên, cầm lấy chậu hoa gần đó và muốn đập vào người tôi.

Tôi quay người muốn bỏ chạy nhưng xui rủi thế nào lại trượt chân, ngã nhào ra đất, không thể làm gì hơn tôi đành lấy tay che đầu chịu trận.

Bỗng tôi cảm thấy nặng và một bàn tay ấm áp che đi tầm mắt của tôi.

Khi tôi ngẩng đầu lên, choáng váng nhìn thấy lọ hoa đập vào sau đầu Chu Khải Trì.

Chậu hoa rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, máu của anh ấy rơi từng giọt xuống tay tôi.

6.

Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng xe cứu thương như muốn xé nát bầu trời, làm con tim của tôi đau nhói.

Chu Khải Trì được kéo vào phòng cấp cứu.

Bố tôi đến sau khi biết chuyện, thấy tôi người đầy máu và đang run rẩy.

Bố ôm tôi vào lòng rồi an ủi

“Sư phụ bói không sai, ông ấy biết chuyện gì đang xảy ra”

Tôi: “.....” Chịu không biết nói gì.

“Máu nhiều như vậy con không sao chứ?”

Tôi lắc đầu.

“Tất cả đều là máu của Chu Khải Trì!”

Nói xong tôi ôm chặt ông hơn:

“Bố, anh ấy sẽ ổn thôi, đúng không?”

Bố tôi nhìn vào phòng cấp cứu hồi lâu mới đáp lời tôi:

“Đừng lo bé con, sư phụ sẽ phù hộ cho cậu ấy.”

Hai giờ sau, Chu Khải Trì đã được đẩy ra ngoài.

May mắn thay, anh ấy “chỉ” khâu 12 mũi phía sau đầu.

Triệu Chiêu mỉa mai nói:

“Sao không nằm xuống như anh ta thử xem? Cảm giác như nào?”

Tôi ném cho anh ta cái nhìn bực bội.

Bố yêu cầu hai chúng tôi quay về nhà nghỉ ngơi còn ông ấy ở lại chăm sóc Chu Khải Trì.

Tôi và Triệu Chiêu bốn mắt nhìn nhau.

Tôi tiến lên phía trước:

“Để con ở lại, bố về nhà nghỉ ngơi đi ạ, dù sao anh ấy bị thương là vì con.”

“Con là con gái, đêm hôm như này sao bố yên tâm được?”

“Tiểu Chiêu, cậu đưa Ninh Ninh về nhà đi”.

Thái độ của bố tôi rất kiên quyết, không còn cách nào khác lay chuyển được ông ấy nên tôi không thuyết phục ông nữa mà đi về.

Trên đường về nhà, Triệu Chiêu với vẻ mặt nghiêm trọng:

“Bố của em ít khi đối xử tốt với ai như vậy ngoại trừ em, có khi nào…”

Tôi hiểu ý anh ấy nhưng mà từ đó đến nay bố tôi không bao giờ làm điều gì có lỗi với mẹ tôi cả.

Tôi bồn chồn mất ngủ cả đêm.

Ngày hôm sau tôi dậy sớm, nhờ dì giúp việc nấu cháo rồi đi vội đến bệnh viện.

Trước khi vào phòng, qua ô cửa kính tôi thấy bố đang nói chuyện với Chu Khải Trì.

Vẻ mặt Chu Khải Trì không vui, cúi thấp đầu làm tôi không thể thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt anh.

Tôi gõ cửa rồi bước vào.

Bố tôi lâp tức thay đổi sắc mặt, nhận lấy hộp cơm từ tay tôi.

“Con đến sớm quá vậy”

Tôi đùa:

“Vừa rồi bố và anh trai đang nói gì thế? Trông bố nghiêm túc vậy?”

Bố tôi làm như không biết gì và nói

“Không có gì đâu, à phải rồi bố phải đến công ty một chút. Con trò chuyện cùng Tiểu Trì nhé.”

Có điều gì đó kì lạ ở đây.

Có điều gì đó không ổn khi mà Chu Khải Trì tự nhiên trở nên im lặng như vậy.

Anh ấy hoàn toàn khác với người đã ôm chặt tôi vào hôm qua.

“Cảm ơn”.

Anh đưa cho tôi chiếc bát đã ăn xong, tránh đụng chạm ngón tay tôi.

“Bố nói gì với anh vậy?”

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và nói:

“Không có gì.”

Tôi tức giận khi thấy vẻ mặt vô cảm của anh, đặt mạnh bát xuống:

“Anh có việc gì cứ nói rõ cho em biết được không. Anh đang muốn giấu diếm điều gì vậy?”

Anh ấy nhìn tôi.

Cuối cùng tôi đã biết việc gì đã xảy ra.

Anh ấy không nhìn tôi ngay từ khi tôi bước vào phòng bệnh.

Anh ấy nói “Tôi muốn xuất viện.”