Anh Trai Trúc Mã Quá Hung Hãn

Chương 126: Giúp em lấy ra (H)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

" Ừm"

Thanh âm từ trong cổ họng Cố Hoàn truyền đến, Nghi Thường khẽ cười, biết mình đã chọn đúng cách, tiếp tục là ngữ khí mèo con, đầu nhỏ coi cọ trong ngực Cố Hoàn.

" Ông xã... Anh có thể ra ngoài một chút không, người ta.... Người ta thật sự rất khó chịu! "

" Không được! Em thừa biết sở thích của anh là gì mà.. Đúng không " - giọng đàn ông cứng rắn, trước giờ ngoài việc cùng cô ân ái hắn thích những chính là cảm giác sau khi lâm trận được nơi mê hồn kia cất chứa.

" Nhưng... Nó thật trướng! Không tin anh sờ thử xem! "

Nói xong, sợ Cố Hoàn kháng nghị, Nghi Thường nhanh chóng bắt lấy tay Cố Hoàn đặt xuống bụng nhỏ của mình, nơi đó đúng là hơi hơi phồng lên minh chứng cho hiện tại nó cất chứa bao nhiêu tinh hoa đàn ông.

" Đúng là có hơi phồng lên thật" - Cố Hoàn không tự chủ cảm thán.

" Người ta không gạt anh mà! "

Nghi Thường lại nỉ non, biểu tình cực kì ủy khuất khiến Cố Hoàn hơi hơi xiêu lòng.

" Em đó. Suốt ngày thích giày vò chồng mình"

Véo nhẹ lên chóp mũi Nghi Thường, Cố Hoàn hơi ngồi dậy luyến tiếc rút ra dương cụ vẫn còn rất cường hãn. Hành động cũng không nhanh, dường như là cố tình, động tác Cố Hoàn cực chậm, tầm nhìn tập trung vào nơi tư mật, phải mất hơn 10s hắn mới rời khỏi hoàn toàn. Cửa huyệt trải qua thời gian dài cắm rút bị nong thành u động hình chữ "O" khi Cố Hoàn rút ra bên trong không có vật ngăn cản liên tục tràn ra tinh dịch, nhiều đến nổi ướt đẫm cái gối lót ở dưới mông. Mỹ cảnh thật dâm mỹ, cánh hoa đỏ tươi kiều nộn vẫn chưa thể khép lại, còn có dịch màu trắng sữa chảy xuống, một đỏ một trắng tương phản như xoáy sâu mà thị giác Cố Hoàn khiến hắn không thể dời mắt.

" Không ngờ anh bắn nhiều như vậy?"

Vỗ nhẹ lên bụng Nghi Thường, trải qua thời gian nó đã cơ bản trở về nguyên dạng, phẳng phiu bày ra vẻ hấp dẫn.

" Anh còn dám nói! Người ta rất khó chịu"

Nghi Thường chu chu cái môi nhỏ hờn trách, không để ý tư thế hiện tại của mình - cả người trần trụi, nơi riêng tư mở lớn cho dịch thủy chảy ra... Tất cả, tất cả từ đầu tới cuối bị Cố Hoàn nhìn không sót chi tiết nào!

" Được, được. Tất cả là lỗi của anh! Để anh giúp em"

Cố Hoàn nói xong chẳng cho Nghi Thường thời gian tiêu hóa lời nói của mình, hắn đã dùng hai ngón tay đi vào tiểu huyệt nộn, dị vật bỗng dưng cắm vào khiến Nghi Thường không khỏi rùng mình. Chẳng lẽ hắn lại muốn, không thể được, nếu tiếp tục nửa thì sẽ chết, chân nhỏ kháng nghị, đá loạn lên người Cố Hoàn.

" Anh... Không được. Mau dừng lại"

" Em ngoan một chút"

Hắn hơi mất kiên nhẫn, cô gái này đang nghĩ cái gì vậy, hắn chẳng qua là muốn giúp cô bài trừ tinh dịch trong cơ thể. Chẳng ngờ cô lại cho rằng hắn mưu đồ xấu xa?! Nhưng mà cảm giác này đúng là không tệ! Nghi Thường quơ chân loạn xạ, chẳng những không làm tay Cố Hoàn rời khỏi mà còn có xu hướng đi vào càng sâu, thậm chí trong một khắc nào đó đầu ngón tay hắn còn quét qua điểm G bên trong hoa huy*t.

" Anh không phải như em nghĩ, anh chỉ là muốn giúp em lấy nó ra" - gạt bỏ ý niệm dục vọng, Cố Hoàn nghiêm túc, tay tóm lấy cẳng chân thô lỗ của Nghi Thường mà chế trụ.

" Anh.. Anh thực sự không có ý khác"- Nghi Thường bán tín bán nghi.

"Ừ, sẽ không có ý khác"

Cố Hoàn cười khổ, con mèo nhỏ này trải qua nhiều biến cố cũng học được tính đa nghi, cảnh giác. Nhưng chỉ là áp dụng sai người, sai thời điểm!

" Bây giờ em ngoan ngoãn để anh giúp em không? "

" Ohh"

Nghi Thường xấu hổ với suy nghĩ của bản thân, không thể tiếp tục quanh co bèn nương theo Cố Hoàn, ngoan ngoãn nằm yên để mặc hắn dùng ngón tay đẩy ra từng cổ tinh dịch.

Nhìn bộ dáng vợ yêu lúc này, Cố Hoàn vừa thấy buồn cười vừa đáng yêu, hắn chỉnh sửa lại tư thế sao cho thuận tiện nhất để đầu ngón tay có thể cắm vào thật sâu bên trong mà moi lộng. Trải qua mấy đợt cao trào, bên trong Nghi Thường tất cả đều là đồ vật của hắn, đã dùng gần phân nửa hộp khăn giấy mà vẫn chưa có cảm giác bên trong được lấy ra hết. Khăn giấy đã qua sử dụng chẳng mấy chốc bị hắn ném đầy thùng rác bên dưới.

Nghi Thường nằm mệt mỏi trên giường, ước chừng Cố Hoàn đã làm rất lâu mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, đầu ngón tay hắn vẫn ra sức moi móc từng ngóc ngách bên trong bách tường thịt. Dù muốn dù không thì hành vi này cũng tính là ám muội, ít nhất đem lại kích thích từ nơi riêng tư khiến Nghi Thường không nhịn được ngâm nga rên rỉ...

" Ưm... Ahhh!! Xong chưa?"

" Vẫn chưa?! Vẫn một ít"

Cố Hoàn thuận miệng đáp, tầm mắt vẫn không ngẩn lên, từ đầu tới cuối luôn quan sát tỉ mỉ tiểu huyệt đang bị hai ngón tay hắn đảo lộng. Nghi Thường nghe hắn nói, lục lại trí nhớ hình như mấy phút trước khi cô hỏi hắn cũng trả lời như thế, vậy mà bây giờ vẫn là câu nói cũ.. Rốt cuộc là thế nào?!

" Anh rốt cuộc muốn làm đến bao giờ?"

Nghi Thường cảm giác tên đàn ông này giở trò, dùng lực đạp mạnh lên ngực Cố Hoàn khiến hắn không phòng bị bị mình đá văng...!!

" Em làm sao vậy?! Định mưu sát chồng em sao? "