Anh Trai Trúc Mã Quá Hung Hãn

Chương 152: Khu ổ chuột



[ Đã mấy ngày mình vẫn chưa tìm được nơi ở của Lý Gia Hựu. Những người trốn án truy nã như ông ta chỉ có thể lưu trú trong các khu ổ chuột cách xa nội thành, nhưng nếu là như vậy thì tại sao những nơi mình tìm qua lại không hề có chút manh mối nào? Là do cảm nhận của mình sai hay là vẫn chưa tìm đúng chỗ? ]

Bước đi thất thểu trên con hẻm nhỏ dẫn vào một góc của khu ổ chuột được xem là hẻo lánh nhất từ trước tới nay mình đặt chân đến, Tần Hạo vừa đi vừa nghĩ ngợi. Theo kinh nghiệm một điều tra viên hắn chắc chắn Lý Gia Hựu chỉ có thể tìm tới những khu nhà ổ chuột nương nhờ, nên gần một tuần qua hắn cố tình giả dạng làm kẻ lang thang thăm dò những khu ổ chuột với hy vọng tìm được manh mối. Nhưng ngày qua ngày, hết nơi này đến nơi khác Tần Hạo vẫn chưa thu về chút kết quả khả quan nào, hôm nay cũng không ngoại lệ, thật khiến người ta nản chí.

Tìm kiếm một băng ghế cũ kỹ, Tần Hạo mệt mỏi ngồi lên đó nghỉ ngơi, trên tay còn túi đồ ăn đang ăn dở, cả một ngày bỏ công sức lại chẳng thu được gì khiến tâm tình hắn thêm uể oải, bất lực ngã lưng vào ghế. Đương lúc hắn nhắm mắt nghỉ ngơi thì chẳng biết từ đâu lao tới một bóng người, tốc độ đúng là rất nhanh, lướt qua như một cơn gió cuốn theo túi đồ ăn trên tay Tần Hạo. Với quán tính của một điều tra viên, tính cảnh giác và sự nhanh nhẹn của hắn rất cao, nên mặc dù đang mệt mỏi nhưng khi bị tấn công hắn rất nhanh khôi phục tinh thần, vụt dậy đuổi theo kẻ vừa cướp đồ ăn của mình.

" Đứng lại... Đừng chaỵ"

Trong con đường vắng quanh co, hai con người một lớn một nhỏ như chơi trò rượt đuổi, sau khi tiếp cận mục tiêu, Tần Hạo xác định thủ phạm chỉ là một tên nhóc con, tâm thế hơi hơi nới lỏng -vốn tưởng rằng gặp cướp, ai ngờ dâu chỉ là tên trộm vặt. Xem như là tham gia một trò chơi nhỏ sau cả ngày ức chế, Tần Hạo cảm thấy hơi hơi thú vị tiếp tục đuổi theo kẻ trộm, nhưng mà tên nhóc nảy tốc độ cũng khá thật, ngay cả người có sức khỏe dẻo dai như Tần Hạo cũng cảm thấy khá khó khăn khi truy đuổi, khi đuổi đến cuối đường chia hai ngã rẽ, hắn hơi bối rối chẳng biết tên nhải kia đã rẽ vào hướng nào?

Trái ngược với vẻ mặt khó coi của Tần Hạo, ở một góc nhỏ khó phát hiện một cậu bé với thân hình nhỏ thó đang hí hửng cười đắc ý với chiến lợi phẩm trên tay.

" Muốn bắt tôi sao? Còn khuya..."

Thằng nhóc cười khoái trá, vẻ mặt đầy tự mãn nhia nhồm nhàm đồ ăn trong túi vừa cướp được, có vẻ rất lâu rồi nó chưa được ăn những món ăn ngon và lạ miệng như thế, thằng bé ăn thật ngon lành, chẳng bận tâm thứ nó đang ăn chính là đồ ăn người ta ăn dở.

" Đồ ăn ngon thật"

Nuốt vội miếng bánh trong miệng, nó như nghiệm ra điều gì, vừa đi vừa tự nhủ:

" Không đúng, phải nói là đồ cướp trên tay người khác lúc nào cũng ngon hơn! Mình đúng là quá giỏi..."

Nói trong sự đắc ý tột cùng, bước chân nhỏ bé thành thạo tung tăng trong con hẻm nhỏ, nhưng chưa đi được mấy bước thì bất ngờ một bàn tay to lớn vung lên chụp lấy vai nó khiến nó không khỏi giật mình, chưa kịp định thần thì phía sau đã vang lên giọng nói đầy giễu cợt.

" Giỏi cướp đồ của người khác không phải là hành động của quân tử!"

Thằng bé giật bắn người xoay mặt lại, nhanh chóng nhận ra người vừa nói chuyện chính là ' nạn nhân' bị mình cướp đồ lúc nãy. Nó như nhìn thấu hậu quả, thở dài đưa tay gãi gãi mái đầu cháy nắng, nhìn Tần Hạo với vẻ mặt vô tội.

....

Trong một căn nhà ọp ẹp, lụp sụp trông có vẻ còn hẻo lánh khó tìm hơn những căn nhà cùng khu ổ chuột, hai bóng người một lớn một nhỏ dây dưa, trong thanh âm còn nghe rõ giọng trẻ con nài nỉ.

" Chú đẹp trai, chú tha cho tôi được không? Xin chú đấy!"

Thằng bé vẻ mặt đáng thương không ngừng hướng nhìn người đang ung dung ngồi trên ghế sofa cũ nát nhai nhồm nhàm túi đồ ăn lúc nãy, vẻ mặt cực kì ưu nhã cùng trêu đùa, cảm giác như chẳng mấy bận tâm đến lời năn nỉ lượn lờ chẳn khác gì ong vò vẽ bên tai. Hazzz!! hôm nay đúng là xui rủi, chẳng qua chỉ là ăn trộm túi đồ ăn thừa thôi mà có cần truy cùng đuổi tận đến tận hang ổ như thế này không? Vừa cầu xin, thằng bé vừa nghĩ; tất nhiên không để cho người đàn ông có đôi mắt tinh tường kia nhìn thấu.

" Chú cũng thấy đấy, nơi ở của tôi tồi tàn, lại chỉ có một thân một mình, mới đi trộm đồ của chú, coi như là chú bố thí cho đứa trẻ đáng thương nghèo khổ đi, có được không?"

Tần Hạo nghe thằng bé than vãn cảm thấy vừa thương vừa buồn cười, vốn dĩ mục đích muốn nó dẫn về tận nhà là muốn tìm hiểu về gia cảnh nó, gặp ba mẹ nó khuyên nhủ vài lời đừng để trẻ con làm điều sai trái. Nhưng không nghĩ tới lại gặp cảnh này; thằng bé đúng là không hề nói dối, cuộc sống lưu lạc chỉ có một mình trong khu ổ chuột hẻo lánh này.

" Một mình sống ở nơi này, nhóc không sợ sao?" - Tần Hạo thấp giọng hỏi.

" Có gì mà phải sợ, những người nơi đây rất tốt. Còn nửa, ai nói tôi sống ở đây một mình chứ?" - thằng bé đánh giá thái độ trên người Tần Hạo, cảm thấy không có gì đe dọa nên cũng tự nhiên hơn.

" Sao lúc nãy nhóc nói nhóc sống một mình? Lại nói dối đúng không?"

Tần Hạo cảm thấy không đáng tin, cao giọng chất vấn.

" Tôi không lừa chú, hiện tại tôi chỉ sống một mình. Chỉ là trước đây, còn có một ông chú sống cùng..." - thằng bé thở dài, giọng có vẻ trầm xuống.

" Vậy ông chú đó đâu rồi?" - Tần Hạo thuận miệng hỏi.

" Chú ấy chết rồi!"