Anh Trai Trúc Mã Quá Hung Hãn

Chương 47: Đổi trắng thay đen!!



Nghi Thường xua đuổi Cố Hoàn kịch liệt, mạnh tay đóng rầm cửa phòng tắm lại, vẻ mặt tức giận đến đỏ hồng làm gương mặt xinh xắn của cô trở nên ửng đỏ. Cố Hoàn hơi nhíu mày bất mãn khi bị Nghi Thường bài xích, bất đắc dĩ hắn bước trở lại phòng ngủ, nằm nhoài xuống giường tay cầm gối nằm của cô ngửi ngửi với vẻ mặt cực kỳ tận hưởng... Hắn nghiện nhất chính là hương vị chỉ thuộc về riêng Nghi Thường.

" Ringggggg....Ringggggg..." Tiếng chuông điện thoại thật dài vang lên, Cố Hoàn giật mình lười biếng cầm điện thoại, nhìn qua màn hình đang phát sáng, 3 chữ " Hạ Mỹ Kỳ" hiện lên làm tâm tình đang tốt đẹp của hắn hơi chùng xuống. Để mặc nó rung hồi lâu, vốn dĩ không muốn nghe nhưng lại sợ Nghi Thường nghĩ vẩn vơ, Cố Hoàn đành bắt máy.. Chưa chờ hắn lên tiếng, bên đầu dây giọng Hạ Mỹ Kỳ nhẹ nhàng như nước.

" Cố Hoàn, buổi sáng tốt lành"

" Có chuyện gì!? Cậu không phải tìm mình chỉ để nói mấy câu vô nghĩa đó chứ?" - Cố Hoàn lãnh đạm đáp.

" Tất nhiên không chỉ đơn giản là chào buổi sáng!! Mình gọi cho cậu chỉ muốn biết cậu có hài lòng với món quà mình nhờ Nghi Thường chuyển cho cậu không thôi?"

" Quà?"

Cố Hoàn nghe Hạ Mỹ Kỳ không khỏi chưng hửng, quà gì chứ? Cái carvat tối Nghi Thường mang về sao?! Nhưng rõ ràng Nghi Thường đã nói với hắn đó là do Hạ Mỹ Kỳ tặng cho cô ấy để tỏ thành ý kết giao, sao bây giờ Hạ Mỹ Kỳ lại hồ ngôn loạn ngữ nói thành quà của cô ta nhờ Nghi Thường mang về tặng cho hắn?!! Há chẳng phải gián tiếp muốn hắn thừa nhận là đã nhận đồ từ Hạ Mỹ Kỳ sao!?!

" Sao cậu im lặng, chẳng lẽ cậu không thích quà mình tặng, mình vẫn còn nhớ Nghi Thường rất muốn mua chiếc carvat đó cho cậu, nhưng không mua được nên mình thay cậu ấy tặng cho cậu"

Bên kia giọng Hạ Mỹ Kỳ vẫn cực kỳ ôn nhu, nhưng Cố Hoàn nghe ra ý tứ châm chọc bên trong lời nói. Đúng là lưỡi không xương nói gì cũng được, có lẽ Cố Hoàn hắn phải nhìn cô Hạ Mỹ Kỳ bằng con mắt khác kể từ giờ phút này. Đún g lúc đó Nghi Thường từ phòng tắm bước ra, hắn tất nhiên không muốn để bảo bối có hiềm nghi hay nghĩ ngợi gì bèn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với Hạ Mỹ Kỳ.

" Mình không biết quà mà cậu nói là gì? Mình chuẩn bị lên lớp, có gì nói chuyện sau!"

Dứt lời Cố Hoàn thẳng thừng ngắt điện thoại, Hạ Mỹ Kỳ chưa kịp nói thêm câu nào, chỉ nghe thấy thanh âm " tút..tút" khi Cố Hoàn tắt máy!!

.....

" Có người tìm anh à?" - Nghi Thường nhìn động tác vội bỏ điện thoại vào túi quần của Cố Hoàn, nên thuận miệng hỏi.

" À!! Chỉ là một người bạn"

Cố Hoàn cố làm ra vẻ tự nhiên đáp. Nhanh chóng đến bên cạnh Nghi thường giúp cô lựa chọn màu son môi.

" Được rồi, không còn sớm nửa, chúng ta đến trường học. Đến đây em giúp anh đeo carvat"

Nghi Thường nhanh tay cầm lấy chiếc carvat tối qua vừa mang về, vẫy tay gọi Cố Hoàn. Nhìn thấy thứ trong tay Nghi Thường, tầm mắt Cố Hoàn hơi tối lại, nhớ đến cuộc nói chuyện vừa rồi hắn cảm thấy cực kỳ không tự nhiên cùng khó xử!!

" Sao vậy, nhanh đi sắp muộn học rồi" - Thấy thái độ chậm chạp của hắn, Nghi Thường hối thúc.

" Oh!! Nhưng anh lại không thấy nó hợp với mình nửa, em chọn cho anh cái khác..."

" Không được, nhất định phải đeo cái này"

Chưa chờ Cố Hoàn nói xong, Nghi Thường đã cắt ngang lời hắn. Muốn đổi cái khác ư, hắn đừng nghĩ, đây là mẫu carvat mà cô rất ưng ý chọn cho hắn. Trước đây bị giành lấy làm cô ức đến mấy hôm, nay vật đã về tay làm sao cô có thể cho Cố Hoàn cơ hội từ chối, hơn ai hết Nghi Thường biết rõ hắn rất thích hợp để đeo chiếc carvat này.

" Nhưng!!...."

" Không nhưng nhị gì cả, cho đến khi em chọn được cái khác tốt hơn cho anh, thì anh chỉ có thể dùng cái này"

Nghi Thường nói đầy khẳng định cùng áp đặt, tay nhanh chóng cầm carvat quàng qua cổ Cố Hoàn, hài lòng mà ngắm nhìn sự kết hợp hoàn hảo mà từ lâu cô đã muốn thực hiện.

" Nó vẫn là thích hợp nhất khi đeo lên người anh"

Nghi Thường tán thưởng, nhón chân hôn lên môi Cố Hoàn đầy tự mãn, Cố Hoàn đứng như một con rối tùy ý cô sắp xếp, một bên đón nhận lấy nụ hôn ngọt ngào của Nghi Thường, một bên trưng ra ánh mắt như nghĩ ngợi..