Ánh Trăng Ấy Và Em

Chương 1: Thực tập sinh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chính thức đào hố!!!~~~~~

Wattpad: Trouvaille

***

"Tìm hiểu một chút đoàn du lịch năm mươi hội viên VIP"

***

Trung tâm thương mại Hoàn Đông, thực tập sinh phòng Marketing.

Đây là công việc đầu tiên kể từ khi tốt nghiệp đại học của Cố Dương.

Trưởng phòng đi nhận cậu từ phòng nhân sự trở về, nói hai câu ngắn gọn rồi vội đi họp. Đồng nghiệp phụ trách bàn giao công việc tên là Trữ Đình Đình. Cô nhìn qua có vẻ rất oán hận công ty, tiếng binh binh bốp bốp lúc dọn dẹp đồ đạc vang vọng thật xa, như là hận không thể đập ra một cái lỗ trên mặt bàn. May mà Cố Dương rất có học lại cực kỳ kiên nhẫn, đứng bên cạnh đợi suốt hai mươi phút, cho đến khi cô cất cây xương rồng cuối cùng vào trong thùng mới hơi cúi người xuống hỏi: "Chào chị, bây giờ có thể bàn giao công việc chưa ạ?"

Giọng của cậu rất hay, ngoại hình đẹp trai thanh tú, dáng vẻ sinh viên thanh xuân phơi phới chưa hoàn toàn phai nhạt khiến cậu trông sạch sẽ và vô hại, nhất là ngũ quan khi cười lên, rất khó làm người ta chán ghét.

Thái độ của Trữ Đình Đình dịu đi đôi chút, chỉ vào ghế ý bảo cậu ngồi xuống.

"Em cảm ơn ạ", Cố Dương mở quyển sổ bìa cứng ra, ngón tay cầm bút trắng trắng thon dài khiến Trữ Đình Đình không nhịn nổi mà liếc thêm vài lần, rồi cô nhận ra trên cổ tay áo cậu có mấy đường chỉ thêu nhạt màu, ở dưới ánh mặt trời hơi phản chiếu ra ánh bạc, phối với khuy áo hình hạt bối mẫu1 vừa khiêm tốn vừa tinh tế, có vẻ khá đắt.

Là cậu ấm nhà giàu sao? Cô nghĩ thầm.

Thế thì sao lại phải làm cái công việc nhàm chán này.

"Chị Đình Đình?", thấy cô mãi không nói gì, Cố Dương đành nhẹ nhàng nhắc cô.

"À", Trữ Đình Đình hoàn hồn, bắt đầu giải thích từng nội dung công việc một. Trung tâm thương mại Hoàn Đông là một trong những khu phức hợp thương mại lâu đời nhất của thành phố, phạm vi nghiệp vụ rất rộng nên công việc của phòng Marketing cũng không ít, những việc lặt vặt đều do nhân viên mới làm, từ hiệu đính tờ rơi quảng cáo đến xin chữ ký cấp trên cho các khoản thanh toán, ngòi bút của Cố Dương lướt nhanh trên mặt giấy, chẳng mấy chốc đã viết kín hai mặt.

"Đại khái là thế", Trữ Đình Đình uống một hớp nước, "Sau này có gì không hiểu thì đi hỏi mọi người". Cô hất cằm chỉ chỉ xung quanh, tăng âm lượng nói: "Đừng thật thà quá, việc gì cũng im im tự làm, đến lúc mệt bở hơi tai còn bị mang tiếng".

Các đồng nghiệp đều đang dán mắt vào màn hình máy tính, giả vờ không nghe thấy. Cố Dương cười: "Em cảm ơn ạ".

"Còn chưa xong đâu", Trữ Đình Đình lại đưa cho cậu một tập tài liệu, "Ngày kia đoàn du lịch hội viên VIP của chi nhánh ở thành phố C sẽ đến, em phụ trách dẫn đoàn, làm hướng dẫn viên du lịch bao giờ chưa?"

Cố Dương nghe mà trầm mặc, hỏi: "Tổng cộng có bao nhiêu người ạ?"

Trữ Đình Đình đáp: "Năm mươi".

Cố Dương lại hỏi: "Công ty chỉ có mình em dẫn đoàn thôi ạ?"

Trữ Đình Đình nghĩ một chút, nói: "Còn có tài xế là Lão Diêm nữa".

***

Ngành bán lẻ cạnh tranh khốc liệt, dù là doanh thu hàng năm đứng đầu như Hoàn Đông cũng phải nghĩ cách giữ chân khách hàng tứ phương, đoàn du lịch năm mươi người lần này là phúc lợi của hội viên VIP.

Tối hôm đó, vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm, Cố Dương tiện tay gọi cho tổ trợ giúp. Anh em trí cốt bất hạnh bị chọn trúng tên là Đỗ Thiên Thiên - đàn anh khóa trên đã tốt nghiệp được hai năm, hiện đang làm sale cho một tập đoàn hóa chất2 nổi tiếng, ngày mệt như chó chết, tối còn phải làm ốc xà cừ thần kỳ3 cho đàn em, rất mệt tâm.

"Ý em là, Lục Giang Hàn để cho một mình em phụ trách đoàn khách VIP của chi nhánh ở thành phố C?", Đỗ Thiên Thiên đội cái đầu như ổ gà ngồi trên giường, "Chỉ một mình em?"

Lục Giang Hàn là chủ tịch của tập đoàn Hoàn Đông, ông trùm tiếng tăm lẫy lừng của ngành này. Nhưng mà Cố Dương không rảnh giải thích trình độ của mình còn lâu mới đủ để đặt chân vào văn phòng chủ tịch, nói thẳng vào trọng điểm: "Đúng vậy".

"Vậy đổi mẹ việc đi", Đỗ Thiên Thiên xúc động vạn phần vỗ giường, "Em nghĩ mà xem, cả một đoàn năm mươi phú bà, không phải có lối đi mới rồi à?"

Cố Dương lời ít mà ý nhiều: "Cút!"

Đỗ Thiên Thiên buồn cười, anh ngả lưng dựa vào gối, tiếp tục ăn nói xà lơ: "Không phải chỉ là dẫn khách đi tham quan rồi ăn uống vui chơi thôi à, em là người bản địa còn lo cái gì? Nếu mà thực sự khó làm thì đã không giao cho một thực tập sinh như em rồi".

"Em mù mặt, mù đường", Cố Dương nhíu mày, "Còn không có kinh nghiệm chăm sóc người khác". Từ chiều cho đến giờ, cậu đã tưởng tượng ra mấy chục tình huống ngoài ý muốn có thể xảy ra, bao gồm khách say xe, khách cãi nhau, khách say nắng, khách ngộ độc thực phẩm, khách lạc đường, khách mất tích, còn cả khách đột nhiên bị đau ruột thừa.

Đỗ Thiên Thiên cảm khái, như thế thì còn gì là đoàn du lịch hội viên VIP, rõ ràng là buổi gặp mặt của những người xui xẻo nhất vũ trụ. Nhưng mà cảm khái thì cảm khái, anh vẫn tận chức tận trách móc tim ra tâm sự đến rạng sáng một giờ, trước lúc tắt máy ngáp dài nhắc nhở nhớ mời anh ăn bữa cơm.

"Chuyện nhỏ, cảm ơn đàn anh", Cố Dương đóng nắp bút, "Anh nghỉ sớm nhé".

"Khách sáo với anh làm gì". Đỗ Thiên Thiên dừng một chút, vẫn là nhịn không được, "À thì, em định làm việc ở Hoàn Đông thật à? Làm marketing?"

Đầu bên kia của điện thoại lặng im.

"Thôi không sao, coi như anh chưa nói gì", Đỗ Thiên Thiên nhanh chóng xoa dịu, "Hoàn Đông cũng tốt mà".

"Tốt chỗ nào?" Cố Dương mím môi.

"Đãi ngộ tốt nè, Lục Giang Hàn rất hào phóng với cấp dưới, còn hay bao che, chỉ cần em làm tốt, thăng chức tăng lương cũng chỉ là chuyện trong hai năm", Đỗ Thiên Thiên khuyên cậu, "Không phải người đi làm đều như này à?", đều cùng một kiểu chạy ngược chạy xuôi đổi lại cuộc sống ngày càng tốt hơn.

"Ừ, tiền lương của em cũng khá cao", Cố Dương cười, "Chúc anh ngủ ngon".

Đêm khuya yên tĩnh.

Cố Dương ngồi bên bàn, tìm kiếm tuyến đường du lịch cho lần này. Hành trình hai ngày sau của đoàn hội viên là đi núi Phổ Đông, phong cảnh tươi đẹp, khí hậu mát mẻ, là nơi khởi nguồn của Đạo giáo. Cố Dương đã từng đi mấy lần, nhưng cậu trời sinh mù phương hướng, tìm đường và tìm vàng cơ bản độ khó như nhau, dẫn theo năm mươi hội viên VIP leo núi bị lạc đường thì quá bi thảm, vậy nên cậu quyết định lấy tiền riêng ra thuê một hướng dẫn viên chuyên nghiệp đi cùng.

Quảng trường ở phía xa vọng lại tiếng đồng hồ. Rạng sáng bốn giờ, cuối cùng cũng sắp xong lịch trình, Cố Dương ngã xuống giường muốn ngất luôn.

Hôm nay công việc ngập đầu, nhưng... cũng không tệ lắm.

Những giấc mơ đầy sắc màu nối tiếp nhau, sau cùng bị ánh sáng dịu dàng cắt ngang. Cố Dương ngáp dài đánh răng: "Mẹ đừng làm nước ép, con muốn uống cà phê".

"Tối qua ba giờ còn chưa ngủ, lại làm gì thế?", mẹ Cố ở trong bếp càu nhàu.

"Việc của công ty mà", Cố Dương rửa mặt sạch sẽ, "Công việc đầu tiên, con muốn làm tốt chút".

Mẹ Cố lại cực kỳ hài lòng với câu trả lời này, dùng cùi trỏ huých giáo sư Cố đang đứng cạnh mình, nhỏ giọng nói: "Con trai còn rất vui đấy chứ, tích cực vươn lên, em đã bảo anh lo bò trắng răng rồi mà".

"Dạ dạ dạ", ba Cố gật đầu, rất hiểu cách để cuộc sống hôn nhân êm ấm, "Em nói gì cũng đúng, đúng hết".

Trung tâm thương mại Hoàn Đông nằm trên tuyến phố thương mại hoàng kim, cơ bản tắc đường từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, Cố Dương từ bỏ ý định lái xe, cưỡi chiếc xe đạp màu vàng4 phi tới trạm tàu điện ngầm, rồi bị sốc trước đội ngũ xếp hàng uốn lượn đồ sộ.

Ốc xà cừ thần kỳ Đỗ Thiên Thiên một lần nữa phát huy tác dụng, chỉ đạo từ xa để đàn em mình đạp xe đến đường Hợp Thanh rồi bắt chuyến xe buýt số 188. Mặc dù cũng đông đúc, nhưng ngắm nhìn dòng xe cộ tựa bức tranh tĩnh ngoài cửa sổ, Cố - đang bị ép vào cửa xe – Dương lại nảy sinh chút thanh thản hân hoan.

Làn đường dành riêng cho xe buýt, lợi nước lợi dân, bảo vệ môi trường.

Đến công ty vừa kịp chấm công, trưởng phòng Lý Vân đưa cho cậu danh sách chốt tên hội viên tham gia đoàn du lịch, Cố Dương cẩn thận xem qua một lượt, quả nhiên gần như đều là các dì trung niên, chuyện này cũng phù hợp với định vị của chi nhánh thành phố C – những người thuộc tầng lớp trung lưu gia cảnh khá giả.

"Còn có vấn đề gì liên quan đến nội dung công việc không?", Lý Vân hỏi, cô khá thích cậu thanh niên này.

"Dạ hết rồi ạ", Cố Dương nhìn sổ tay, "Lát nữa em sẽ xuống siêu thị dưới tầng để chọn ít đặc sản địa phương làm quà cho hội viên, dự toán mỗi người 300 tệ, em sẽ đem cho chị xem trước, thời gian nghỉ trưa lại ra hiệu thuốc mua sẵn vài loại thường dùng, buổi chiều xuống đội lái xe tìm Lão Diêm, em đã hỏi bên nhân sự rồi, bốn giờ chiều nay anh ấy mới đi làm".

Lý Vân gật đầu: "Vậy đi làm việc đi, có gì không hiểu thì đừng ngại hỏi đồng nghiệp, quan hệ của phòng chúng ta tốt lắm, đợi qua đợt bận rộng này mọi người sẽ tổ chức bù tiệc chào mừng cho em".

***

Trong trung tâm thương mại có sẵn một siêu thị loại lớn, Cố Dương lượn một vòng ở gian thổ sản, nhanh nhẹn chọn xong mấy loại thực phẩm chín và bánh ngọt, gói thành hộp quà to kinh người đánh thẳng vào thị giác. Wechat nhảy thông báo trong giờ nghỉ ngơi, bạn bè bốn phương liên tục gửi lời yêu thương quan tâm, hỏi thăm cảm nhận khi đi làm của cậu, Cố Dương chụp cái hộp quà đỏ to đùng trước mặt, thống nhất trả lời: Khá ổn, đang bận đây.

Quần chúng nhận được tấm ảnh này mà thổn thức không thôi, không ngờ đóa bạch liên tinh khiết lạnh lùng của đại học được anh em chúng tôi đặt trên đầu quả tim mà chăm sóc bảo vệ, bây giờ đang ở trong siêu thị đóng gói mận khô đậu phụ lẫn thịt xông khói, than thở xong nhóm chat lại càng sôi nổi hơn, quần chúng nhiệt tình yêu cầu Cố Dương cuối tuần vì công việc và cuộc sống mới mời cả nhà bữa cơm.

Tạm thời Cố Dương không có thời gian trả lời, cậu khiêng hộp quà lách người vào phòng làm việc của trưởng phòng, Lý Vân vừa nhìn đã dở khóc dở cười: "Em định dọn sạch siêu thị à?"

"Không vượt dự toán ạ", Cố Dương giải thích, "Tổng cộng hết 267 tệ".

"Em không thấy mấy món này có vấn đề à?" Lý Vân bảo cậu ngồi xuống sô pha.

Cố Dương do dự một chút, lắc đầu.

"Dựa theo lịch trình của hoạt động thì nhóm hội viên sẽ rời thành phố S vào ngày nào?" Lý Vân hỏi.

"Ngày 13 tháng 8, mười giờ sáng trả phòng, mười hai giờ trưa dùng bữa tại Hải Yến Hoa Đình rồi ngồi xe khách ra thẳng sân bay". Cố Dương thuộc làu làu lịch trình, nhưng mà sau khi nói xong, cậu mới nhận ra ý của Lý Vân. Đống thổ sản này là quà chia tay, sẽ được đặt trên ghế ở Hải Yến Hoa Đình để mọi người tự cầm theo lên xe. Thử tưởng tượng ngày cuối cùng của tour du lịch còn phải xách theo chiếc hộp mạ vàng - vừa to vừa nặng vừa không đáng tiền - qua cửa kiểm tra an ninh lên máy bay, đừng nói là hội viên VIP, cho dù là khách hàng phổ thông cũng sẽ lựa chọn vứt luôn.

Cố Dương có hơi xấu hổ: "Em hiểu rồi ạ".

"Đi đi", Lý Vân vừa cười vừa nói, "Chẳng qua mấy đồ em chọn cũng được đấy, chọn ra hai ba món, không cần dùng hộp quà, dùng túi mua sắm bảo vệ môi trường của Hoàn Đông là được rồi".

"Dạ vâng". Cố Dương trở lại siêu thị, đến lúc một lần nữa chọn xong quà tặng thì đã làm một giờ chiều. Không kịp ăn cơm, cậu vừa gặm tạm cái sandwich, vừa chạy đến tiệm thuốc gần đây. Cảm, sốt, say nắng, say tàu xe, tiêu chảy, khó tiêu mua hết, cậu còn bị ánh nắng chiếu cho mồ hôi đầy đầu, dì thu ngân nhìn cậu đầy cảm thông – người trẻ tuổi như này mà đã thành con ma ốm rồi, thật đáng thương.

Lúc cậu bước ra khỏi tiệm thuốc, một chiếc xe thương vụ màu đen đang chậm rãi lướt qua, bề ngoài kiêu căng hoang dã, tựa như một giây sau sẽ gầm lên, cùng Decepticon5 phá hủy thế giới.

Transformer6 rẽ vào góc phố, lái một đường hướng vào bãi đỗ xe của Hoàn Đông. Trợ lý bấm mở một cái mail: "Sếp Lục, đây là tài liệu về tòa nhà Bách hóa Hâm Hâm".

Lục Giang Hàn nhìn qua, kiến trúc trong bức ảnh đã xuống cấp trầm trọng, tủ kính dồn hết vào, dụng cụ thể thao và quần áo cũng treo lung tung trên giá.

Đây là cửa hàng cách điểm tham quan núi Phổ Sơn gần nhất, cũng không biết sao lại thành ra như thế này", trợ lý nói, "Lần trước sếp Dương đi khảo sát thực địa, còn tưởng mình đã vào nhầm địa điểm quay phim những năm 1980 của thành phố điện ảnh".

"Tin sao được cái tên to mồm Dương Nghị đấy", Lục Giang Hàn gấp máy tính vào, "Bảo cậu ta lùi lịch trình ngày kia, đi một chuyến đến núi Phổ Đông cùng tôi".

***

Tôi đã chính thức đào cái hố này rồi đây, tạm thời mỗi tuần 1 chương nhé, tuần nào tôi rảnh thì nhiều hơn. Hai nhỏ kia vẫn đang chạy deadline nên tạm thời mình tôi dịch và beta thui, có chỗ nào sai sót gì thì mọi người cmt để tôi sửa nhé. Yêu cả nhà <3

***

(1) Hạt bối mẫu:



(2) 日化集团: Công ty hóa chất thiên về các sản phẩm dùng hàng ngày như dầu gội, sữa tắm, mỹ phẩm, bột giặt,... Có thể được chia thành nhiều loại như hàng xa xỉ, đồ vệ sinh cá nhân, sản phẩm gia dụng, mỹ phẩm,...

(3) 神奇海螺: Chiếc ốc xà cừ thần kỳ là một món đồ chơi xuất hiện trong tập thứ 42 của "SpongeBob SquarePants". Khi có thắc mắc, hãy kéo dây ốc xà cừ thần kỳ và nó sẽ trả lời ngẫu nhiên các câu hỏi bằng giọng nói được ghi âm sẵn.

(4) 小黄车: Dịch vụ thuê xe đạp online của OFO

(5) 霸天虎: Decepticon

(6) 变形金刚: Transformer

Hai cái dưới lên mạng xem hộ tôi nha, con watt tự dưng bị đin không chèn ảnh được nữa, chèn được có 1 cái.

14/11/2013

***