Ánh Trăng Cuối Cùng

Chương 3



4.

Đêm giao thừa, là một đêm vừa vui vẻ vừa thương tâm của hắn.

Nếu biết ngày đó sẽ gặp thuộc hạ của Bùi Thừa Ân, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng đi.

Tuy rằng nàng vẫn là muốn gieet Chu Nguyên Dật, nhưng hắn giữ chặt nàng khi đó, nàng không giãy dụa, mà là ngoan ngoãn cùng hắn cùng một chỗ.

Trong ánh mắt của nhiều người như vậy, hắn nhịn không được đem nàng giấu vào trong ống tay áo.

Mặc dù chỉ nắm tay nàng.

Hắn cũng không biết mình sẽ dễ dàng như vậy liền thỏa mãn, trước kia hận không thể đem nàng toàn bộ nuốt vào, mà hiện tại mới cầm tay cũng là đủ rồi.

Hắn quyết định tối nay ở lại Trường An điện của nàng, cùng nàng nói chuyện.

Nhưng thích khách kia mắng nàng, nàng sinh non.

Đó là một tiểu cô nương đã thành hình, lúc rơi xuống còn có hơi thở.

Nhưng con bé quá nhỏ quá yếu, còn chưa khóc một tiếng đã từ từ lạnh đi trong lòng hắn.

Thái hậu bảo hắn đừng thương tâm, hắn và nàng đều còn trẻ, chỉ cần nàng điều dưỡng tốt thân thể, rất nhanh sẽ có hài tử.

Nhưng nàng không chịu uống thuốc, ánh mắt nhìn hắn cũng lạnh lùng.

Hắn uy hiếp nàng.

Mới đầu nàng còn giãy dụa, sau đó liền không giãy nữa, nàng luôn ngủ, ngủ thật lâu thật lâu, cũng may thân thể dần dần tốt lên.

Khi đó hắn nên nghĩ đến, thân thể tốt cũng không phải nàng thật sự tốt.

Nàng vẫn bệnh, chỉ là bệnh này ngự y nhìn không ra, cũng không có thuốc có thể trị.

Một lần nữa để cho nàng thị tẩm ngày đó, nàng quả nhiên thiếu hứng thú.

Thế là hắn đọc sách dưới ánh đèn, chờ nàng chuẩn bị sẵn sàng.

Ai ngờ nàng lại ngủ thiếp đi.

Hắn đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy bị nàng phớt lờ.

Hắn không muốn nuông chiều nàng nữa.

Hắn vùi đầu vào cổ nàng, thực sự rất thơm, bất kể là da thịt hay là sợi tóc, đều có nhàn nhạt mùi thơm.

Nàng tỉnh rồi. Thật bất ngờ, lần này lại nhận được sự đáp lại của nàng, thậm chí cô còn gọi tên hắn, không coi hắn là Bùi Thừa Ân nữa.

Đêm đó bọn họ tựa hồ lại về tới thời gian ở quân doanh, tình ý kéo dài, khó bỏ khó phân.

Thời gian sau đó, bọn họ ân ái có thừa, như cá gặp nước, như chim nhảy vào rừng.

Hắn cũng từng nghi ngờ nàng, nhưng cuối cùng những nghi ngờ đó lại tan rã từng chút một trong hương vị dịu dàng của nàng.

Thời điểm hắn đi bình loạn, nàng vẫn là gieet Chu Nguyên Dật, thủ đoạn tàn nhẫn không giống như là nàng.

Tất cả sự dịu dàng nàng dành cho hắn, đều là giả dối.

Nàng chưa bao giờ quên Bùi Thừa Ân, cũng chưa bao giờ chờ mong hắn.

Hắn vẫn chật vật như vậy.

Bùi Thừa Ân để lại một vết thương trên cằm hắn.

Mà nàng, đem vết thương lưu lại trong lòng hắn.

Có lẽ đây là báo ứng của hắn, là báo ứng hắn đã từng đối xử với nàng tệ như vậy.

5.

Có gió thổi mở cửa.

Cung nhân đã bị hắn đuổi đi, hắn chuẩn bị đứng dậy thiết triều, nhưng nàng lại tỉnh.

Ánh mắt trăng lưỡi liềm cong cong nhìn ra cửa, gọi: "A Luật.”

Hắn cho rằng nàng đã khá hơn, nàng lại nói: "Ta không muốn Nanh Sói, chàng đừng đưa ta.”

Hắn nhớ rõ, Bùi Thừa Ân lấy đi nanh sói của hắn, hắn cho rằng Bùi Thừa Ân sẽ vứt đi, không nghĩ tới đưa cho nàng.

Thì ra hắn đã sớm có đoạn nhân duyên như vậy với nàng rồi sao.

Nàng nói về phía cửa, nhưng bên kia căn bản không có ai.

Nàng đứng dậy trang điểm cho mình, búi tóc chải thành bộ dáng thiếu nữ, sau đó mừng rỡ đi ra ngoài.

Hắn dùng sức ôm lấy nàng, hắn biết nàng là hồi quang phản chiếu, nhưng hắn vẫn muốn giữ nàng lại.

Thiên tử giận dữ, xác cheet trôi ngàn dặm.

Hắn gầm lên trước cửa, sát khí cận vệ cũng bao vây Trường An cung, cố gắng xua đuổi yêu ma quỷ quái đến bắt nàng đi.

Điều này có vẻ hiệu quả, nàng bình tĩnh lại và để hắn bế nàng trở lại giường. Nhưng hơi thở của nàng ngày càng yếu đi, cơ thể càng ngày càng lạnh.

Hắn chỉ có thể một lần lại một lần gọi nàng: "Nguyệt Nương.”

Đêm cuối cùng của Bắc Lương, nàng nói đang ngắm trăng, lại không biết hắn cũng đang nhìn nàng, nàng cũng là mặt trăng của hắn.

Chỉ là hắn lớn lên trong bùn lầy, ngay cả mình cũng thấy bản thân thật bẩn, không tin cũng sẽ có trăng sáng của mình.

Chờ đến khi hắn muốn bắt được ánh trăng ấy, hết thảy đã quá muộn.

Cuối cùng nàng mở to mắt, nhìn hắn, miệng lẩm bẩm.

Hắn nghe không rõ, dán tai lên môi nàng, cuối cùng nghe thấy nàng nói: "Ta không thích chịu khổ, Ta thích đồ ngọt.”

Sau câu này, không còn hơi thở.

Khóe miệng mang theo nụ cười, không biết bên kia ai cho nàng kẹo mật.

***

Góc nhìn của cung nhân.

Trong cung có rất nhiều nữ tử như hoa như ngọc, nhưng chỉ có một người làm cho bệ hạ thích nhất.

Nàng tên Hỉ Muội, đến từ Nam Chiêu.

Nàng biết chế hương, bệ hạ mỗi lần đến chỗ nàng cũng không muốn rời đi.

Theo người ngửi qua hương kia nói, hương kia có thể câu thông âm dương, có thể nhìn thấy người cheet.

Chúng ta nghĩ, bệ hạ nhất định là muốn gặp Hoàng hậu nương nương.

Thái hậu đối với Hỉ Muội rất là chán ghét, nói nàng bụng dạ khó lường, vài lần muốn ban cheet, nhưng bệ hạ đều bảo toàn nàng.

Hỉ Muội ỷ sủng mà kiêu, từ cống nữ nho nhỏ từng bước ngồi vào vị trí mỹ nhân.

Nhưng nàng không hài lòng, nàng muốn làm Chiêu Nghi.

Nàng nói nàng cũng không dám mơ ước ngôi vị hoàng hậu, nhưng nghe nói bệ hạ trước kia có một vị sủng phi chính là Chiêu Nghi, được sủng ái so với hoàng hậu còn sâu đậm hơn.

Nàng không muốn địa vị, chỉ muốn sủng ái.

Chúng ta nói cho nàng biết, vị Chiêu Nghi kia, chính là hoàng hậu truy phong, đó là người trong tâm trí của bệ hạ, bảo nàng tốt nhất không nên đụng vào.

Nhưng nàng không tin, mở Trường An điện, bước vào Trường An môn, còn nói bệ hạ nhất định sẽ đem cung điện này ban thưởng cho nàng.

Kết quả đêm đó nàng đã bị lột da rut xuong.

Chúng ta đã nói, bệ hạ rất đáng sợ.

Nhưng không có hương Hỉ Muội chế, bệ hạ trở nên càng đáng sợ.

Người nói xương bị đau, đau đến nỗi tự đâm mình bằng d///ao.

Lại luôn nói nhìn thấy Nguyệt Nương, chúng ta cũng không biết Nguyệt Nương là ai.

Thái hậu thấy cũng rơi lệ, từng tiếng từng câu nói oan nghiệt.

Sau đó thái hậu hạ ý chỉ trói bệ hạ lại, bệ hạ lại kêu đau, lúc thì xương cốt đau, lúc thì tim đau.

Nghe đồn Thác Bạt thị là con trai của thiên thần, cho nên mỗi người đều tuấn mỹ phi phàm.

Bệ hạ cũng như thế, đẹp như sơn mị.

Nhưng không có hương, người trở nên đáng sợ như ma quỷ.

Sau đó người rốt cục tỉnh táo, hạ chiếu thư đón về hai đứa con của huynh trưởng, lập cô bé kia làm Hoàng đế tiếp theo.

Thái hậu nói, bệ hạ người hồ đồ, như thế nào lại để cho nữ tử làm hoàng đế.

Bệ hạ hồi lâu mới nói, đúng vậy, là nhi thần hồ đồ, sau đó đổi thành lập nam hài kia làm thái tử, cho nữ hài kia đất phong tốt nhất toàn bộ Bắc Lương.

Nàng sẽ cả đời vinh hoa phú quý, bình an thuận lợi.

Nhưng chúng ta cảm thấy bệ hạ có lẽ thật sự muốn cho cô gái kia kế thừa thiên hạ.

Bệ hạ không có con riêng, và có tin đồn rằng người đã từng có một nữ nhi, nhưng nữ nhi đó đã tắt thở trong vòng tay của người.

Người nhất định rất nhớ rất nhớ nữ nhi kia, nhớ đến ngay cả thiên hạ cũng không chút do dự cho người giống nàng ấy.

Sau khi lập thái tử không lâu, bệ hạ lại bị bệnh.

Lần này người không còn đi//ên nữa, chỉ yên tĩnh ngủ.

Chúng ta vẫn trông coi người, ngự y nói hắn dầu cạn đèn tắt, thời gian không còn nhiều.

Một đêm nọ, đột nhiên có gió, bọn ta vội vã đóng cửa.

Bệ hạ lại từ trên giường ngồi dậy, chính mình mặc xong quần áo giày dép, trong tay cầm một nắm kẹo.

Đối với cửa không một bóng người nói: "Nguyệt Nương, lần này chúng ta ăn đồ ngọt nhé.”

Người đứng ở nơi đó thật lâu thật lâu, thẳng đến quản sự cô cô cảm thấy không thích hợp, tiến lên kiểm tra mới phát hiện, bệ hạ đã băng hà.

Người ấy năm nay, ba mươi hai tuổi.

Người ấy hai mươi hai tuổi đăng cơ, tại vị mười năm, khai cương khuếch thổ, gieet người vô số, đồ thành như đồ súc, trẻ con đang khóc gặp cũng phải im.

Nhưng người ấy cũng thống nhất chư quốc, hưng thủy lợi, miễn thuế má, nghiêm cấm trữ nô, nam nữ đều có thể đọc sách.

Còn rửa sạch oan khuất cho cựu thần tiền triều Nam Đường, tự mình đi tế bái.

Chúng ta cũng không nói được người ấy đến tột cùng là hoàng đế tốt hay là hoàng đế xấu.

Chúng ta chỉ biết là, năm nay chúng ta hai mươi tuổi, theo quy củ bệ hạ định, có thể nhận được tiền lương hàng tháng hậu hĩnh, về nhà lấy chồng, phụng dưỡng cha mẹ.