Ánh Trăng Mang Tên Anh

Chương 4: Có chút lay động



Lan Nhiễm lo mãi mê dẫn Diệp Chu Mãn đi chơi, lại không biết người ở nhà không ngừng sốt ruột trông ngóng.

Nhìn đồ trong tay đã chất đầy, Diệp Chu Mãn mới lên tiếng gọi Lan Nhiễm: "Được rồi, rất nhiều em ôm không hết."

Thế là Lan Nhiễm mới dừng lại, định kéo cô đi ăn uống chợt sựng người, quên mất người này lại không ăn được đồ tanh: "Mua kem rồi chúng ta về nhé?"

Diệp Chu Mãn gật đầu.

Hai người cầm cây kem ăn không để ý ánh mắt trong xe đang nhìn mọi cử chỉ hành động của cả hai. Lữ Nguyệt rời mắt, đợi đến khi hai bóng dáng đó đến gần xe, anh mới mở cửa.

Lan Nhiễm giật nảy mình hét lên một tiếng, lại vô ý đụng vào người bên cạnh một cái, kem trong tay của Diệp Chu Mãn không một tiếng động nào, đáng thương nằm dưới đất.

Nhìn kem đang chảy đi, Lữ Nguyệt mới ngẩng đầu lên lại thấy cảnh tượng đầu lưỡi đỏ vươn ra liếm đôi môi hồng của mình biểu cảm có chút tiếc nuối, bỗng chốc anh siết chặt tay vội đưa mắt nhìn sang khác.

"Chú... Chú tư.", Lan Nhiễm run rẩy gọi, cô có chút sợ nép nửa người ra phía sau của Diệp Chu Mãn âm thầm nói: "Toi mạng rồi."

Lữ Nguyệt không nói tiếng nào, chân dài sải bước đi qua bên kia đường dừng trước cửa hàng kem, sau đó trở lại trên tay cầm theo một que kem.

Hai cô gái nhìn chằm chằm còn chưa hiểu chuyện gì thì que kem đưa đến trước mặt Diệp Chu Mãn.

"Đền lại que kem vừa rồi tôi làm rớt."

Diệp Chu Mãn không hiểu gì, rõ ràng cô là người làm rớt mà, sao bây giờ người này nhận lỗi, cô không nói gì nhưng vẫn cầm lấy, ngón tay vô tình cọ nhẹ vào đầu ngón tay người kia, nhưng cô lại không để ý đến.

Đưa kem xong, bàn tay Lữ Nguyệt nhanh đút vào túi quần, anh im lặng dựa người vào xe, tao nhã nâng tay lên nhìn đồng hồ, đồng thời nói: "Ăn đi rồi về."

???

Diệp Chu Mãn kinh ngạc không thôi.

Trong đầu Lan Nhiễm: "!!!"

Người đó là chú tư sao? Trời đất hôm nay chú ấy lại không mắng cô, đã vậy còn mua kem của Hoa Sen Trắng, giờ lại ung dung đứng đó đợi người ta ăn xong nữa.

Không ít người đi ngang liếc nhìn người đàn ông đang dựa lưng vào cửa xe, chân dài hơi chùng xuống, hai tay khoanh trước ngực, đầu ngẩng cao, mái tóc bị gió thổi không ngừng bay toán loạn, hai chữ thôi "đẹp mắt".

Diệp Chu Mãn quay người nhìn sang, thấy ánh mắt cô gái đang mở to, trên tay cầm que kem, kem chảy từng giọt từng giọt xuống, cô hô: "Chị Nhiễm Nhiễm kem chảy."

Lan Nhiễm giật mình, mới cho kem còn sót ngậm vào miệng.

Lúc lên xe, Lan Nhiễm dành ngồi ghế trước, ở phía sau là Lữ Nguyệt và Diệp Chu Mãn, lâu lâu cô lén lút nhìn lên gương chiếu hậu một cái.

Diệp Chu Mãn lúc này mới nói tiếng cảm ơn.

"Cảm ơn vì gì?", Lữ Nguyệt hơi nghiêng người hỏi.

"Que kem chú mua vừa rồi."

Chỉ vỏn vẹn người nói người đáp lại một câu, liền không còn âm thanh nào phát ra, càng như thế lại khiến cho Lan Nhiễm ngồi phía trước chút không yên lòng, sao chú ấy còn chưa la mình nhỉ? Chú tư càng im lặng không nói gì cả cô chỉ sợ thêm thôi.

Lữ Nguyệt nhắm mắt từ nãy giờ chợt mở mắt ra, đầu hơi nghiêng qua, âm thầm nhìn cô gái ngồi cách anh không gần cũng không xa, đầu đã quay đi chỉ chừa cái ót trắng nõn về phía anh.

Chợt nghe tiếng ho đằng trước, Diệp Chu Mãn quay lại, vọng lên hỏi: "Chị có sao không?"

Lan Nhiễm ngoái đầu nhìn lại: "Không sao.", Nói rồi liếc mắt qua chú tư một cái, có chút hốt hoảng ngồi ngay lại.

Diệp Chu Mãn cũng vô thức nhìn qua, chỉ thấy người đàn ông đã nhắm mắt, từ góc nghiêng này cô lại thấy rất rõ sống mũi rất cao, góc nghiêng và góc chính diện đều rất đẹp.

Cô thu mắt lại, mím môi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Về đến nhà bà Lan đã hắng giọng la con gái mình: "Gan lớn nhỉ? Còn dắt Mãn Mãn đi đến khuya, nếu không nhờ chú tư con đi tìm thì không biết lúc nào con mới có mặt ở nhà!"

Nhìn qua thấy Lan Nhiễm co rút người, Diệp Chu Mãn liền lên tiếng: "Thím hai đừng trách chị ấy, ra là con vừa đến đây nên có những chỗ không biết, nên mãi mê vui vẻ quên giờ giấc."

Lan Nhiễm giật mình, lén lút nháy mắt với Diệp Chu Mãn, không cần nói đỡ cho chị.

Nhưng Diệp Chu Mãn không để ý, đầu cúi thấp ăn năn hối lỗi: "Xin lỗi phải để mọi người lo lắng, lần sau con không tái phạm nữa."

Bà Đường thở dài: "Không phải lỗi của con, cũng đã trễ rồi hai đứa lên phòng ngủ đi ngày mai còn đến trường."

Lan Nhiễm nhanh chóng kéo tay Diệp Chu Mãn chạy vụt qua mẹ mình, còn đứng đây chắc một lát lại ăn roi.

Anh ba Lữ Thành nhìn em mình còn đứng đó, nhanh hỏi: "Em định về à?"

Lữ Nguyệt nhìn bóng dáng kia đã khuất ở góc cầu thang, mới lơ mắt, hờ hững nới lỏng cà vạt: "Trễ rồi nên đêm nay em sẽ ngủ ở đây."

Anh hai Lữ Trương thấy câu nói này từ đứa em trai mình, có chút mới mẻ: "Chú tư theo như anh biết, lúc trước dù có ở đây trễ cỡ mấy em cũng sẽ rời đi, sao hôm nay lại có nhã hứng mà ngủ lại đây?"

Lữ Nguyệt cởi cúc áo sơ mi, chân tiến lên lầu, thản nhiên phun ra bốn chữ, như có như không mà đáp lại: "Thì có nhã hứng."

Anh ba thở dài, vỗ vai anh hai một cái: "Ở đây cũng không còn gì thì đi ngủ thôi."

Kể từ đêm nay mối quan hệ của Lan Nhiễm và Diệp Chu Mãn gắn kết thêm một chút.

"Trời à sao em lại nhận lỗi thay chị?"

Diệp Chu Mãn rất thản nhiên trả lời: "Đổi lại không ai bị mắng cả."

Ừ, cũng đúng.

"Nhưng lần sau không tự ý nhận trước đó, mẹ chị mắng riết chị cũng đã quen rồi nên em không cần phải lo lắng.". Googl𝔢‎ 𝘁rang‎ nà𝙮,‎ đọc‎ nga𝙮‎ không‎ q𝒖ảng‎ cáo‎ —‎ TRÙ𝐌‎ TR𝐔YỆ𝗡﹒Vn‎ —

Trong lúc đang nói chuyện thấy có bóng người đi lên, Lan Nhiễm nhìn sang rất nhanh ngậm miệng, rồi lại hé môi: "Chú tư đêm nay ngủ lại đây à?"

Lữ Nguyệt nhìn Diệp Chu Mãn một cái rồi lơ mắt đi: "Ừ."

Thấy ánh mắt đó vừa nhìn qua, Diệp Chu Mãn vô thức cắn môi, mắt không theo ý muốn mà dừng trên xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện trong cái áo trắng sơ mi được cởi hai cúc kia.

Nhìn thấy chú tư là Lan Nhiễm có chút đứng ngồi không yên, tay chân cuống cuồng quay đi, lại lần nữa vô ý đụng mạnh vào bả vai của Diệp Chu Mãn.

"Ơ..."

Diệp Chu Mãn theo bản năng mà nhắm tịt mắt lại, cách một lớp áo cô cảm nhận được lưng đã dán vào lòng ngực ấm áp nào đó, nhưng ngửi được hương bạc hà này cô liền biết người sau lưng mình là ai, ngón chân bỗng co lại, Diệp Chu Mãn hé mắt ra, thấy rõ người nó đang rũ mắt xuống nhìn chằm chằm gương mặt cô, nhất thời cô thẹn quá tránh ra khỏi người nọ.

"Cảm... Cảm ơn... Chú... Tư.", Gấp quá cô lại kêu chú tư giống như Lan Nhiễm gọi, thốt xong cô có chút hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn lên người kia.

"Em... Em không sao chị về phòng trước.", Lan Nhiễm co chân trốn nhanh khỏi hiện trường vừa mới gây án.

Diệp Chu Mãn cảm thấy như người đàn ông không chất vấn gì để xưng hô của mình, cô thở nhẹ trong lòng.

Trước cửa phòng của Diệp Chu Mãn, hành lang chỉ có hai người đứng, một lớn và một nhỏ.

Lữ Nguyệt nhìn cô gái kia cúi đầu không nói gì, anh đành lên tiếng: "Ngủ sớm đi mai còn đến trường."

Cô đáp vâng một tiếng.

Thấy cửa phòng cô gái đã đóng lại rồi, Lữ Nguyệt mới đi lên phòng mình.

Trong phòng tắm những giọt nước đọng trên gương, phản chiếu đường cong nam tính mờ mờ ảo ảo, cả người trần trụi đứng trước vòi sen, nước không ngừng từ ở trước trút xuống.

Lữ Nguyệt đang thoải mái đứng dưới vòi nước, bỗng dưng một khoảnh khắc không cho là đen tối xuất hiện trong đầu mình, anh rùng mình tắt nước đi, hai bàn tay vuốt nước trên mặt tiện thể vuốt ngược mái tóc ra sau, hai tay chống lên bồn rửa tay, nhìn bản thân mình trong gương, một lát sau đôi môi không nhịn được mà mấp máy.

Mẹ kiếp!

Sáng hôm sau, Lữ Nguyệt nằm trên giường mày nhăn lại, liền mở mắt bật người dậy, tay xốc mạnh ra làm cho cái chăn bay thẳng xuống sàn. Trên ga giường trắng tinh, tầm mắt giao phải một vũng còn đọng trên lớp ga, da đầu Lữ Nguyệt căng lên một cái.

Ông Lữ ngồi trong trước sảnh nhà, ngước mắt thấy người nào đó chân có chút vội, trên tay còn cầm bao nilon đen.

"Đi đâu? Cầm cái gì trên tay?"

Lữ Nguyệt hơi dừng bước, người rất thản nhiên đáp lại: "Ga giường có gián, nên con đem bỏ."

Thấy ông cũng không còn hỏi gì, anh âm thanh thở nhẹ, nhanh chóng bỏ vào thùng rác bên ngoài.

Đến khi quay trở lại sảnh thì Lữ Nguyệt thấy cô gái mặc đồng phục cấp ba từ trên lầu đang bước xuống, nhớ lại hình ảnh đêm qua vừa thấy trong đầu, mí mắt anh khẽ giật, môi có chút mím lại, quay mặt tránh, bước chân cũng hướng vào trong phòng bếp.

Diệp Chu Mãn vừa vào phòng bếp đã thấy dáng người cao ráo đứng bên cạnh tủ lạnh, đang ngửa đầu uống nước, yết hầu di chuyển lên xuống vô cùng dịp nhàng, thoáng một cái mặt cô nóng lên nhanh chóng rời tầm mắt.

"Chào buổi sáng."

Nghe giọng nói nhẹ nhàng êm tai đó, tay đang cầm chai nước khựng lại, Lữ Nguyệt không ngờ cô gái nhỏ này sẽ đi vào đây, anh tỏ ra rất bình tĩnh đóng nắp chai lại rồi "ừm" một tiếng.

Thấy người này lại kiệm lời như vậy, Diệp Chu Mãn mở tú lấy ra một cái chén, sau đó bới một chén cơm trắng.

Cất chai nước vào tủ, lúc xoay người lại, Lữ Nguyệt bắt thấy cô gái trước mặt ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn từ khi nào, bên má có chút phồng lên.

Diệp Chu Mãn dậy sớm đã quen, nên tiện thể Lan Nhiễm còn chưa dậy, ăn uống trước sau đó kịp giờ đến trường, cô vừa múc một muỗng cơm chưa đưa đến miệng thì đã có bóng người phủ xuống, cô dừng tay lại, ngước mắt nhìn lên.

Lữ Nguyệt thấy gương mặt hoảng hốt kia, anh nhíu mày, nói: "Sao lại ăn cơm không, đồ ăn đâu?"

Cô ấp úp đáp theo bản năng: "Không... Không còn đồ ăn chay nữa."

"Vậy thì ra ngoài ăn."

Diệp Chu Mãn mím môi, vài giây sau mới thỏ thẻ nói: "Không có tiền ạ.", Cô mới ở đây có hai ngày mà thôi, còn chưa quen thuộc thành phố lớn này cho lắm, cô để một khoảng thời gian nữa sẽ đi tìm việc làm để kiếm thêm một ít tiền sinh hoạt.

Người nọ không nói câu nào liền ra ngoài, Diệp Chu Mãn cũng không gọi lại, tiếp tục ăn hết chén cơm trắng.

Hai phút sau Lữ Nguyệt vào phòng bếp một lần nữa: "Cầm lấy."

Nhìn chiếc thẻ trong bàn tay trước mặt, Diệp Chu Mãn kinh ngạc không khỏi nhìn lên gương mặt của người đàn ông này, cô còn đang định từ chối thì Lữ Nguyệt đã đặt thẻ ngân hàng lên bàn ăn.

"Cứ giữ mà dùng, tôi cho nên không việc gì mà phải ngại."

Lan Nhiễm chạy vào: "Cho gì ạ?", Cô chuyển mắt lên cái thẻ nằm trên bàn, mà kinh ngạc đến há hốc mồm: "Chú có phải là chú tư không?!"

Trời đất cái quỷ gì đây? Cô chưa từng được chú tư tặng cho món quả nào cả, đến sinh nhật còn chẳng được chú ấy tặng cho thứ gì, đừng nói chi là cái thẻ ngân hàng đáng giá này!

Điều đáng kinh ngạc hơn là chú ấy lại cho Diệp Chu Mãn!

"Chú tư trước giờ con cứ tưởng chú là một người keo kiệt."

Lữ Nguyệt liếc mắt qua: "Không biết lớn nhỏ."

Nhất thời Lan Nhiễm ngậm miệng lại, im lặng đi khỏi chỗ này, cô nhanh chân một cái phi lên lầu.

"A a a! Chú tư tặng thẻ ngân hàng cho Hoa Sen Trắng!!!"

Cả hai người trong phòng bếp: "..."

Trên đường cả hai đến trường, suốt dọc đường đi Lan Nhiễm nhìn Diệp Chu Mãn không rời mắt, nhìn chằm chằm khiến cho Diệp Chu Mãn phải ngượng nghịu né tránh.

"Chị đã phát hiện ra một điều."

Diệp Chu Mãn thắc mắc hỏi: "Điều gì?"

"Đến khi chị thu thập được hết tất cả bằng chứng rõ ràng sẽ nói với em."

Khi xe dừng lại, hai người bước ra khỏi xe. Diệp Chu Mãn nhìn ngôi trường này có hơi ngẩn người ra.

"Thấy sao, trường học đẹp đúng không?"

Cô gật gật đầu, thật sự là rất đẹp.

"Đi vào thôi chị dẫn em đến lớp."

Trợ lý nhìn gương chiếu hậu, thấy sếp mình đang đưa mắt nhìn chằm cổng trường học. Trợ lý cũng khó hiểu, đột ngột lại bắt chạy đến đây sau đó lại ngắm nhìn ngôi trường bên kia đường, cũng không biết rốt cuộc định làm gì nữa, không lẽ sếp đang nhớ lại những ký ức đẹp đẽ đã từng học ở ngôi trường này?

Thấy hai bóng dáng đã vào cổng trường, Lữ Nguyệt thu ánh mắt lại, hắng giọng: "Đến công ty."

Thấy điện thoại sáng lên, nhìn cái tên trên màn hình Lữ Nguyệt có chút nhíu mày, không muốn nghe máy, tiếng chuông lần hai lại tiếp tục reo, anh có chút không thoải mái mà nhấc máy.

"Chuyện gì?"

Đặng Văn hớt ha hớt hải hỏi: "Tối nay đến không?"

"Chưa biết."

"Trời à, đến hay không cũng nói một tiếng chứ...", Đặng Văn chưa nói hết lời thì đã truyền đến âm thanh tắt máy.

Viễn Xuân Kỳ nhanh hỏi: "Anh ấy có đến không?"

"Không biết."

Viễn Bạch nhíu mày nhìn em gái mình: "Đã bảo đừng dòm ngó gì đến anh ta nữa, sao em lại cố chấp như vậy? Em mau về nhà đi, bọn anh còn đang làm việc có gì tối nói sau."

Lần đầu tiên gặp được người đàn ông đó chính là trong buổi tiệc sinh nhật của anh cô là Viễn Bạch. Lúc ấy trong nhóm bạn của anh cô lại có vài gương mặt vô cùng xa lạ, ngay trung tâm khiến người khác để mắt đến là Lữ Nguyệt, trong đám đông anh là người có khuôn mặt đẹp trai bắt mắt nhất. Sự hiện diện của anh đã làm cho trái tim cô đập ngày càng nhanh hơn, lúc ấy cô quyết định sẽ theo đuổi cho được anh.

Sau một tuần kiếm cơ đi theo chơi với anh trai cô, Viễn Xuân Kỳ mới phát hiện người này là bạn thân của anh mình, lúc đó cô kích động không thôi. Nhưng một điều đáng buồn là người này rất khó bắt chuyện, rất nhiều lần cô tìm chủ đề để nói, ai ai cũng hứng thú chỉ có Lữ Nguyệt từ từ đến cuối không nói câu nào, vẻ mặt cũng không có hiện lên một tia nào là vui vẻ, nhờ đi bar cô mới gặp anh được vài lần, sau đó cả tháng cô đều đến bar với anh trai mình những chẳng thấy anh ấy nữa.

Một tháng đợi Lữ Nguyệt đi công tác trở về, cô nhanh cơ hội liền tỏ tình với anh.

"Anh A Nguyệt."

Bất giác Lữ Nguyệt nhíu mày không vui: "Cô gọi tôi là gì?"

Viễn Xuân Kỳ hết hồn, ú ớ gọi: "Là, là anh A Nguyệt."

"Từ khi nào tôi và cô lại thân quen đến nỗi gọi tên thân mật như vậy?", Lữ Nguyệt xoay mặt đi, hờ hững nói tiếp: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải về."

Viễn Xuân Kỳ hít vào một hơi, mạnh mẽ bật âm thanh: "Em thích anh! Anh đồng ý làm bạn..."

"Không làm.", Lữ Nguyệt nhìn qua ánh mắt không một chút gợn sóng, rất thẳng thắn và tuyệt tình nói: "Tôi không thích cô."

Nghe xong cô như bị sét đánh ngang tai, nhìn đàn ông đã quay người đi, Viễn Xuân Kỳ không cam tâm mà hét lên: "Em sẽ không bỏ cuộc, em thích anh đến khi nào anh thích em thì thôi!"

Đối với những lời ở phía sau Lữ Nguyệt không để vào tai, cũng chẳng quay đầu lại nhìn cô một cái.

Kể từ đêm tỏ tình bị từ chối cô buồn bã mà ra nước ngoài học tập thêm, hiện giờ đã qua 3 năm, cô cũng đã quay trở về.

Cô sẽ không từ bỏ.