Ánh Trăng Nơi Thiên Đường

Chương 2



02.

“Lục Noãn, mày láo toét thật, dám quyến rũ bạn trai của tao?”

Một cái tát khác rơi vào mặt tôi.

“R.ạch một d.ao trên mặt nó xem nó có còn dám dùng cái mặt hồ ly tinh này quyến rũ người khác hay không.”

“Không được, quá nổi bật, gây chuyện quá lớn chúng ta không có quả ngon để ăn, dí vào bụng nó ấy.”

“Ha ha ha ha chị Thiến, nhìn nó bị tàn thuốc nóng làm sợ chết kìa.”

“Tàn thuốc thì có là gì, Tiểu Mân, lấy máy uốn tóc của cưng ra đây.”

Máy uốn tóc nóng 200 độ dí vào sau lưng tôi. Tiếng kêu thảm thiết của tôi chính là niềm vui của bọn họ.

Tôi đột nhiên bừng tỉnh, Tống Mộ Hàn ôm tôi từ phía sau, giọng nói có hơi ngái ngủ.

“Tiểu Noãn, lại mơ thấy ác mộng sao?”

Hắn vươn tay chậm rãi vuốt ve qua vết sẹo dữ tợn trên lưng tôi, sau đó nhẹ nhàng hôn lên nơi đó.

“Tiểu Noãn, anh sẽ không để em bị tổn thương nữa.”

Tôi quay lưng lại với hắn, mở khóa điện thoại di động, nhìn vào tin nhắn trên màn hình nhếch khóe môi.

“Cô Lục, em gái cô đã hoàn toàn khôi phục trí nhớ, cô ấy đang ầm ĩ muốn gặp cô.”

Mấy năm nay Tống Mộ Hàn vẫn luôn yêu tôi sâu đậm.

Có lẽ xuất thân hào môn nên hắn đã trải qua hết sự ấm áp, lạnh lùng của nhân sinh, mặc dù nhìn thoáng qua giống như một công tử dịu dàng quý phái, nhưng tôi biết hắn lạnh lùng hơn bất cứ ai.

Ân nhân cứu mạng chân chính của Tống Mộ Hàn sắp quay lại, một đứa giả mạo như tôi đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ bị vạch trần.

03.

Tốc độ của Lục Trân Châu quả thực rất nhanh. Cô ta trực tiếp xông vào ở lễ đính hôn của tôi và Tống Mộ Hàn, đúng lúc này một màn máu chó xảy ra.

Lục Trân Châu khóc lóc với Tống Mộ Hàn: “Tống Mộ Hàn! Em mới là ân nhân cứu mạng anh, Lục Noãn trộm dây chuyền ngọc bích giả mạo em!”

Cả hội trường xôn xao.

Tôi bình tĩnh ngồi xuống, từ từ rót một ly rượu vang đỏ.

Lục Trân Châu tức giận đến mức xông tới đây định túm tóc bạt tai tôi.

Tôi không trốn, nhưng cái tát của cô ta cũng không rơi xuống mặt tôi. Tống Mộ Hàn vững vàng giữ chặt cổ tay cô ta, trầm giọng nói: “Cô làm gì vậy!”

Lục Trân Châu khó có thể tin được: "Em mới là ân nhân cứu mạng của anh! Ấy vậy mà anh mắng em vì cô ta?”

Tống Mộ Hàn nhìn thấy cái bớt hình con bướm lộ ra khỏi cổ tay áo của cô ta, trên mặt hắn hiện lên vẻ khiếp sợ. Hắn quay lại nhìn về phía tôi: “Tiểu Noãn, chuyện này là thế nào? Em thực sự lừa dối anh?”

Tôi vẫn cười: “Tống Mộ Hàn, chẳng phải chính miệng anh từng nói anh yêu em vì con người em không liên quan đến lý do khác sao.”

Thân phận của Lục Trân Châu rất nhanh được xác minh. Vết bớt hình con bướm, chiếc dây chuyền ngọc bích Tống Mộ Hàn đưa cho cô ta.

Quan trọng hơn, tôi không biết bơi thậm chí tôi còn sợ nước. Tôi mỉm cười chế giễu: “Những bằng chứng này không phải năm năm trước đây rất dễ tìm ra mà? Sao bây giờ tôi lại trở thành người mang tội ác ghê tởm thế.”

Lục Trân Châu tức giận quát lên: “Nếu không phải chị nhân cơ hội tôi hôn mê trộm dây chuyền thì sao Mộ Hàn có thể nhận nhầm chị thành tôi!”

“À?”

Tôi bước từng bước tới gần cô ta, con ngươi lạnh lùng khiến Lục Trân Châu sợ tới mức dính chặt một chỗ: “Vậy ân nhân cứu mạng chân chính, cô có dám nói cho tất cả mọi người biết vì sao ngày đó cô hôn mê không?”