Ánh Trăng Phản Diện

Chương 11



11

Ngoại trừ 5 năm làm linh hồn, tôi có thể chính thức gặp được Khương Du là trong một buổi chiều tối.

Tôi biết một trong những điểm mấu chốt khi nam chính truy thê hỏa táng tràng, đó là khi nhìn thấy một người đàn ông khác xuất hiện bên cạnh nữ chính.

Ngày hôm ấy tôi được Thịnh Trạch đưa đến một buổi tụ hội. Sau đó vì tâm tình nhàm chán hầu như đều viết ở trên mặt tôi, anh liền dẫn tôi đi ra ngoài chờ thang máy rồi chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc cửa thang máy chậm rãi mở ra, Khương Du xuất hiện. Cô ấy mặc một chiếc váy màu bạc dài đến mắt cá chân, nghiêng người dựa vào một người đàn ông đeo khẩu trang đen bên cạnh.

Một cuộc gặp mặt không hề báo trước.

Tám con mắt chạm nhau trong giây lát rồi nhanh chóng dời đi, tôi dẫn Thịnh Trạch bước vào trong, anh vẫn căng thẳng kể từ lúc nhìn thấy Khương Du.

Cửa thang máy lại chậm rãi đóng lại, sau đó tôi nhìn vào tấm gương bên trong cửa thang máy thì lại bắt gặp ánh mắt Khương Du. Rất kỳ lạ, tôi không nhìn thấy trong mắt cô ấy có một chút đau thương nào.

Hơn nữa, cử chỉ thân mật cho thấy quan hệ của Khương Du với người đàn ông bên cạnh là không tầm thường.

Tình huống này cũng đúng, nhưng cũng không đúng lắm, lúc đó tôi cũng không rõ là kỳ lạ ở điểm nào.

Đó có lẽ là chuyến thang máy dài nhất mà tôi từng đi. Mọi người dường như đang bình tĩnh mà đ.ánh giá đối phương. Không khí im lặng đến lạ lùng, và cuối cùng tan biến khi cửa thang máy mở ra.

Thịnh Trạch dẫn tôi ra ngoài trước, cũng không quay đầu nhìn lại.

Tôi nhìn xuống bàn tay mình đang bị anh vô thức nắm chặt hơn.

Nửa đêm, tôi tình dậy đi vào bếp rót nước, lúc đi ngang qua phòng khách thì vô tình nhìn thấy một người đứng ở ban công.

Anh đang nghe điện thoại, giọng nói trầm ấm vang lên rõ ràng, có chút kìm nén tức giận:

"Tìm hiểu xem người đàn ông đi cùng Khương Du là ai."

Phòng khách không bật đèn, không gian rộng nhưng lạnh lẽo. Trong màn đêm cô tịch này, chỉ có ngoài ban công, đầu ngón tay của anh ấy loang loáng màu đỏ tươi.

Tôi đứng đó rất lâu, cho đến khi chân tôi mất hết cảm giác thì mới nhận ra khuôn mặt mình đã ướt rồi.

Có lẽ từ đây, anh sẽ chính thức dấn thân vào con đường truy thê hỏa táng tràng.

Lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy không còn ý nghĩa.

Quên đi vậy.

Để anh và Khương Du ở cùng một chỗ.

Tôi đã không nhắc đến việc chia tay ngay sau khi tỉnh lại, thực sự là có vài phần tâm tư đen tối.

Tôi không muốn nhìn thấy anh và Khương Du được vui vẻ hạnh phúc dễ dàng. Nếu không thì làm sao xứng với quá khứ của chúng tôi?

Có lẽ cũng bắt đầu quá trình trở thành bạch nguyệt quang ác độc.

Nhưng thực ra tôi vẫn rõ ràng, khóc lóc và chất vấn sẽ chỉ khiến những người không yêu bạn cảm thấy thêm phiền phức. Ngoại trừ phát tiết tâm trạng ra thì hầu như chẳng có tác dụng gì.

Đối với một đoạn cảm tình đã định trước kết quả, lựa chọn thích hợp nhất là rời đi, nhưng là mang theo sự hổ thẹn và tội lỗi của người kia mà rời đi.

Tôi chia tay Thịnh Trạch, là vào một ngày mưa xối xả.

Mưa nặng hạt rơi vào mặt kính, dòng nước nối tiếp nhau chảy xuống, giống như điềm báo trước ngày đau thương.

Nhưng bên trong lại yên tĩnh không tiếng động.

Tôi ngồi trên tấm thảm dày và lắp Lego. Đó là mô hình của một tòa lâu đài với 10.000 chi tiết. Tôi chăm chú lắp ghép suốt ba ngày nhưng chỉ hoàn thành được một nửa.

Khi Thịnh Trạch trở về, tôi đang rầu rĩ cầm một khối chi tiết màu hồng trên tay. Mấy cái này tôi không giỏi, nhưng Thịnh Trạch lại rất thông thạo.

Tôi cố ý phớt lờ khuôn mặt nhợt nhạt mệt mỏi và mái tóc ngắn vẫn còn ướt nước của Thịnh Trạch, rồi bảo anh tới giúp tôi.

Tôi biết anh sẽ không từ chối.

Ánh đèn ấm áp trong phòng ngủ đã tắt từ lâu, anh ngồi trên tấm thảm đối diện tôi, cúi đầu cẩn thận và chăm chú lắp ráp từng khối hình. Nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối nhưng vẫn không giấu được vẻ mỏi mệt phong trần.

Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, dường như từ ngày đó gặp được Khương Du, sắc mặt của anh trở nên không bình thường. Đương nhiên, "Không bình thường" này có mơ hồ mang theo cảm giác bệnh tật.

Nói đúng ra là có rất nhiều thứ trở nên không bình thường, ví dụ như khối lượng công việc của Thịnh Trạch đột ngột tăng lên, có khi anh trở về nhà thì đã rất muộn.

Hay chẳng hạn như lúc đang nói chuyện, anh ấy đột nhiên sững sờ nhìn tôi với ánh mắt buồn bã thê lương. Khi Thịnh Trạch cười với tôi, hẳn anh cũng không biết nụ cười của mình có bao nhiêu miễn cưỡng.

Tôi lặng lẽ dựa vào sô pha rồi nhìn Thịnh Trạch cẩn thận lắp ráp mô hình. Tôi quan sát kim đồng hồ di chuyển, trong lòng lặp đi lặp lại lời chia tay đã chuẩn bị sẵn.

Tôi thậm chí muốn bắt đầu từ lần gặp đầu tiên, nói về lời hứa của anh ấy với tôi, kể về những ngày khó khăn hoạn nạn, kể về khoảnh khắc tôi bị ô tô đ.âm, nói anh gần đây khi đối mặt với tôi thì lơ đãng không yên lòng.

Nhưng cuối cùng, khi Thịnh Trạch đưa tòa lâu đài đã hoàn thành cho tôi, tôi nhận lấy và thản nhiên mở miệng:

"Thịnh Trạch, chúng ta chia tay đi."

Ánh mắt anh lập tức cứng đờ.

Những người như Thịnh Trạch đều từ hoàn cảnh khó khăn nhất mà đi lên. Họ đều biết cách nắm bắt nhân tâm, hiểu thấu rõ ràng sự việc. Người bình thường chỉ cần nói vài câu, họ đều sẽ đoán được người kia đang nghĩ gì.

Vậy nên tôi không cần nhắc đến quan hệ giữa anh ấy và Khương Du, nhưng tôi chắc chắn Thịnh Trạch sẽ hiểu lý do chia tay là gì.

Mà tôi cũng không nhắc đến những chuyện cũ của chúng tôi, cũng để anh biết rõ ràng là tôi không muốn nữa. Tôi không còn chờ đợi lời giải thích của anh, cũng không còn hi vọng anh sẽ vãn hồi.

Nhưng tôi hiểu, anh chắc hẳn cũng sẽ không vãn hồi.

Ngoài cửa sổ mưa nặng hạt, anh yên lặng ngồi ở bên cạnh tôi, giống như là không tồn tại.

Tôi cúi đầu im lặng nhìn ngắm mô hình.

Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói của Thịnh Trạch:

"Em có biết... Ngày qua ngày chờ đợi một người có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, đó là cảm giác như thế nào không?"