Ánh Trăng Phản Diện

Chương 9



9.

Chuyện ngăn cản hôn lễ này thực ra không cần đến bạch nguyệt quang chính thức ra tay.

Bởi vì ngay thời khắc tôi tỉnh lại, có người đã gọi điện cho Thịnh Trạch rồi.

Sau khi hôn mê 5 năm, cơ thể tôi gần như mất hết sức lực, khi Thịnh Trạch đến thì y tá đang cho tôi uống nước.

Tôi ngồi dựa ở trên giường, nghe theo tiếng cửa mở mà nhìn sang, lập tức đã thấy Thịnh Trạch một thân áo sơ mi chỉnh tề bị mồ hôi thấm ướt, mái tóc ngắn rối loạn ở thái dương, dáng vẻ có chút chật vật.

Đây là bệnh viện tư nhân ở ngoại ô, cách nơi anh kết hôn khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ. Lúc này tôi nhìn chiếc đồng hồ trên ngực y tá, còn chưa đầy 1 tiếng Thịnh Trạch đã đến rồi.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tôi khẽ mỉm cười với anh, rồi nhỏ giọng gọi tên anh bằng một giọng trầm khàn:

"Thịnh Trạch."

Thịnh Trạch chậm rãi siết chặt bàn tay đang cầm chiếc áo vest rồi bước nhẹ đến gần. Anh nhận lấy cốc nước và thìa từ tay y tá, sau đó ngồi vào chỗ của cô ấy.

Anh cẩn thận múc một thìa nước đưa lên môi tôi. Tuy Thịnh Trạch không nói câu gì, thậm chí còn có vẻ bình tĩnh đến khó tin, nhưng bàn tay phải đang cầm thìa sứ lại khẽ run lên một chút.

Có lẽ tất cả các nam chính đều sẽ trân trọng khoảng thời gian bạch nguyệt quang mất đi rồi lại trở về, đó là lúc cảm giác hổ thẹn và yêu thương lên đến đỉnh điểm.

Vậy nên anh bỏ gần hết công việc, toàn bộ thời gian đều dành cho tôi.

Rất nhiều lần tôi nửa đêm tỉnh lại, nương theo ánh sáng của ngọn đèn, tôi đều có thể thấy Thịnh Trạch đang ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, anh chỉ nắm chặt các ngón tay của tôi mà không nói câu nào.

Tôi cũng không để ý xem rốt cuộc anh đang nghĩ gì trong đầu nữa.

Sau khi xuất viện, Thịnh Trạch đưa tôi trở về ngôi nhà cũ của chúng tôi.

Anh có rất nhiều bất động sản, cũng may là lúc hẹn hò với Khương Du thì anh cũng không dẫn cô ấy đến đây.

Lúc tôi là linh hồn thì cũng không thể vào đây được, khi tôi một lần nữa bước qua cánh cửa kia, những ký ức quen thuộc lại lập tức ùa về.

Tất cả mọi thứ vẫn ở hình dạng như ngày trước. Trong chiếc tủ kính ở phòng làm việc là bộ sưu tập váy cưới chúng tôi mà chụp cách đây 5 năm. Từng tấm thiệp mời anh viết được xếp ngay ngắn ở góc bàn. Ngay cả những chậu cây tôi trồng ngoài ban công vẫn còn sống khỏe mạnh.

Tôi nghiêng người nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp trong nhà bếp, dưới ánh đèn neon ấm áp, anh đang chú tâm vừa đọc công thức nấu ăn vừa nấu canh cá, bóng lưng anh vừa thanh tú vừa rắn rỏi.

Vẫn giống như hình bóng năm nào.

Nhưng chúng tôi không thể quay về ngày xưa được nữa.

Tôi biết mình không thể yên ổn mà thoát ra khỏi mối quan hệ này, mỗi giây phút anh và Khương Du ở bên nhau đều giống như một mũi kim đ.âm vào trong tim, đau đớn giống như bị lăng trì thành từng mảnh.

Là một bạch nguyệt quang phản diện, sau đó bị nam chính chán ghét rồi cuối cùng đi đến kết cục thảm thương, nguyên nhân là vì chủ động đi tìm nữ chính để gây phiền phức. Mà tôi cũng không có dự định đi tìm Khương Du.

Ở một khía cạnh nào đó, cô ấy cũng tính là một nạn nhân.

Tôi nghĩ, không ai hiểu rõ ràng hơn tôi, nguyên nhân của tất cả những chuyện này đều là do Thịnh Trạch.