Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 15



"Em không biết nữa, từ khi em đến đây làm căn phòng đó đã luôn khoá rồi, đó giờ ông chủ không cho em vào, cũng không cho hỏi, chỉ có mình anh ấy mỗi ngày đều vào đó nửa tiếng, quét dọn gì đó cũng do chính ảnh làm." Tiểu Yểu thần bí nói, "Em nghi á, ông chủ đã giấu bảo bối gì đó ở trỏng."

Nào có ai đi giấu bảo bối lộ liễu vậy, khoá cái khóa to đùng, sợ người khác biết đồ bên trong quan trọng sao?

Lâm Khinh Chu cạn lời, hơn nữa nếu cậu không nhớ nhầm, đó hình như là phòng cậu ở trước đây. Vậy nên Tần Việt đã giấu đồ gì trong phòng cậu, mà hằng ngày cần phải vào xem lâu như vậy, ngay cả nhân viên tín nhiệm cũng muốn giấu diếm?

"Có điều hồi trước có một đoạn hình như không thấy ông chủ vào nữa, em còn tưởng anh ấy lấy bảo bối ra rồi, kết quả dạo này lại vào nhiều hơn." Tiểu Yểu nói.

"Lúc nào?" Lâm Khinh Chu cảm giác dường như mình đã bắt được chút đầu mối, nhưng ý nghĩ đó chỉ chóng vánh, nhanh đến mức cậu không kịp nghĩ nhiều hơn, kế đến đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc phía sau, "Đang nói gì vậy?"

Tiểu Yểu chột dạ hết sức, vớ giẻ lau bên cạnh che mặt: "Ha ha, không có gì, đang khen ngài đó."

Tần Việt đảo mắt: "Ồ? Khen tôi cái gì?"

Sao còn truy hỏi vậy trời, ông chủ trước đây anh không phải thế này, anh thay đổi rồi!

Tiểu Yểu cười hì hì, ánh mắt không dám đối diện với ông chủ: "Thì...thì khen ngài người gặp người yêu, hoa thấy hoa nở, anh minh thần võ, tiên tử hạ phàm..."

"Ăn nói vớ vẩn." Tần Việt cười nói, sau đó nói với Lâm Khinh Chu, "Cậu Lâm cậu đừng chê, con bé này nhỏ tuổi, ăn nói không đáng tin."

Rõ ràng vừa rồi còn cười rõ vui, tương tác với tiểu Yểu cũng rất thân quen, sao đến phiên tôi lại thành cậu Lâm.

Lâm Khinh Chu ghen tị, diss lại: "Nhưng tuổi của anh cũng lớn đâu."

"Ấy! Anh Lâm, anh nói chí phải, ông chủ của chúng tôi ấy, tuổi không tính là lớn, nhưng cứ thích bày tư thái cán bộ già, không biết còn tưởng mất niềm tin vào tình yêu đấy!" Hằng ngày tiểu Yểu thăm dò qua thăm dò lại ở sát ranh giới bị sa thải.

Lâm Khinh Chu thích thú: "Hỏ? Vậy ra ông chủ các cô chưa từng yêu đương à?"

"Dù sao em cũng chưa từng thấy ảnh thích ai, nhưng người theo đuổi ông chủ tụi em rất nhiều, con gái của nhà thím Vương tiệm nước ngọt kế bên, cháu gái của cụ Trương cửa hàng trái cây phía Tây, ông chủ trẻ của homestay <Vấn Vít> phía Nam..."

"Dẫu rất nhiều người trên đảo thích ông chủ, còn có không ít du khách còn bằng lòng ở lại đảo vì ông chủ, nhưng ông chủ không hứng thú với ai hết."

Hai người một hỏi một đáp, coi đương sự Tần Việt như không tồn tại. Tần Việt thì không nói gì, hai mắt hàm chứa ý cười như có như không, yên lặng nghe.

Tiểu Yểu nói ra một loạt cái tên, cô nêu một người, Lâm Khinh Chu lại ghen một phần, đặc biệt là khi nghe đến những du khách nhất kiến chung tình, điên cuồng biểu lộ tình yêu với ông chủ Tần, cậu như nhìn thấy một bản thân khác.

Cậu nghĩ, hoá ra cậu không phải người đặc biệt, hoá ra có rất nhiều người giống như cậu, mong mỏi, lưu luyến người này.

Như vậy, cậu đối với Tần Việt, liệu có giống với những du khách bị anh cự tuyệt hay không?

"Ông chủ Tần, anh có từng động lòng với ai chưa?" Lâm Khinh Chu nghiêng đầu nhìn Tần Việt, không nhịn được hỏi.

Vốn dĩ anh đang nhìn cậu, nghe vậy lại dời tầm mắt, nhìn hai chân của mình: "Tôi như thế này, chưa gây thêm phiền phức đã là may rồi."

Tiểu Yểu không thích nghe lời này, cô quăng giẻ lau, chống nạnh: "Xí, anh thế nào! Trước đây người kia kìa kỉa, còn có người nọ người này, đều bảo không để ý, anh bớt lấy chuyện này làm cớ đi!"

Tần Việt nhíu mày: "Gì mà này nọ kia, cô làm việc xong chưa mà ở đây nói nhăng nói cuội."

"Hừ, anh cứ giở chiêu này!" Cô gái vẫn không chịu thua, thở hổn hển đi vào nhà bếp, có lẽ là muốn mắt không thấy tâm không phiền.

Vẻ mặt của Tần Việt hơi bất đắc dĩ, ở trong mắt Lâm Khinh Chu lại như một cái gai, chích trái tim cậu đau nhói.

"Ông chủ Tần thật biết thương hương tiếc ngọc." Giọng điệu chua ngoa này của cậu, mùi chua cách xa lắc cũng có thể ngửi thấy.

Thật ra chính Lâm Khinh Chu cũng không muốn hùng hổ như vậy, nhưng cậu không khống chế được cảm xúc, dường như đã quen bộc lộ cảm xúc thật của mình ở trước mặt Tần Việt.

Cũng không chịu nổi việc Tần Việt thân thuộc với người khác, nuông chiều người khác.

Quả thật rất vô lý, không thể hiểu nổi.

Nhưng Tần Việt không nói gì, chỉ mỉm cười với cậu. Lâm Khinh Chu đấm một quyền vào bông, trong lòng càng khó chịu hơn.

"Ông chủ Tần, có thể ra ngoài đi dạo với tôi không?" Cậu hỏi.

"Cái gì?" Trong mắt Tần Việt loé lên chút ngạc nhiên, tựa như không ngờ Lâm Khinh Chu sẽ đưa ra yêu cầu như thế.

Mà người đó lại ra chiều hiển nhiên: "Một mình ra ngoài chơi không thú vị, dù sao có vẻ ông chủ Tần cũng không có bận gì, không bằng làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi, ông chủ Tần thấy thế nào?"

Ánh mắt Tần Việt tối tăm, nhìn Lâm Khinh Chu như đang cân nhắc điều gì, một lúc lâu sau mới gật đầu: "Được."

Bây giờ sắp mười một giờ, hai người cũng không đi đâu thật, mà tới bãi biển tổ chức lễ hội âm nhạc trước đó, mua hai ly kem, ngồi ở bờ biển, vừa ăn vừa ngắm người lướt sóng phía xa.

"Còn hàu ốp lết nữa, ăn cái này trước hẵng ăn kem." Tần Việt chọn vị bánh quy Oreo, mới ăn được hai miếng đã bị người bên cạnh lấy cả chén muỗng đi, đổi qua một chén hàu ốp lết.

Tần Việt liếc nhìn cậu, phát hiện người này trông thì bình thản, thật ra lỗ tai phía sau đã đỏ au.

"Nào có ai lại đi ăn hàu ốp lết kèm kem." Anh kéo khoé môi.

"Sao lại không, ai quy định?" Lâm Khinh Chu liếc mắt, nhìn mặt còn khá dữ.

Rong ruổi bên ngoài một chuyến rồi về, hình như người này có chỗ nào khang khác, Tần Việt nhìn cậu, khẽ thở dài, cam chịu tách đũa dùng một lần, bắt đầu ăn phần hàu ốp lết kia.

Vẫn là nhiều nước tương nhiều sa tế không bỏ hành.

"Cậu Lâm, thật ra dạ dày tôi không yếu vậy đâu, không tới nỗi nào."

Bị vạch trần tâm sự, Lâm Khinh Chu lập tức cụp mắt, cầm chén kem của mình im ỉm ăn, làm như không hề nghe thấy lời của Tần Việt. Tần Việt cười khổ lắc đầu, cũng không lên tiếng nữa.

Anh ăn chậm, một phần hàu ốp lết ăn được một nửa, kem đã sắp tan hết, lại vì bánh oreo đen sì mà trộn lẫn ở trong, nhìn bề ngoài thật khó diễn tả thành lời. Tần Việt đặt hai ngón tay lên cổ tay của Lâm Khinh Chu, gõ nhẹ hai cái.

Lâm Khinh Chu không đề phòng, cả người ngửa ra sau, suýt đã té khỏi ghế: "Anh -- làm gì ---"

Khuỷnh da bị chạm qua hệt như bị côn trùng đốt, nhói đến lạ, Lâm Khinh Chu vô thức che lại.

Tần Việt sửng sốt, có lẽ bầu không khí khi đó quá tốt, khiến anh có một chốc ngẩn ngơ, đến mức lúc làm động tác này cũng không qua suy nghĩ, đến tận bây giờ mới phản ứng lại.

Bàn tay buông thõng trên đầu gối siết chặt quần dưới thảm lông, nhưng ngoài mặt không hề nhìn ra chút nào, dùng giọng điệu chứa ý xin lỗi nói: "Xin lỗi cậu Lâm, có phải doạ cậu rồi không...tôi chỉ..." Anh chỉ kem đặt ở bàn bên cạnh, nói, "Muốn chén kem kia."

"Ồ." Lâm Khinh Chu cũng nhận ra mình làm quá vấn đề, không nhịn được nhục, rồi nhìn chén kem như vũng bùn sau mưa kia, lại càng bùng nổ thêm, "Tan rồi, không ăn được nữa, tôi đi mua phần khác cho anh."

"Không cần, đưa tôi đi."

"Không được, này còn ăn thế nào được." Trong lòng Lâm Khinh Chu nghẹn một cục tức khó hiểu, cảm thấy kem biến thành thế này là vấn đề của mình, nên đổi một phần khác.

Tần Việt bất lực nhìn ánh mắt cậu, "Không cần thật đấy, nhưng nếu như cậu Lâm không để ý, có thể đưa phần của cậu cho tôi ăn, tôi rất muốn thử vị xoài."

Lâm Khinh Chu: "???"

Người này đang nói cái gì sao cậu nghe không hiểu, trước đây không phải còn ra vẻ "hai chúng ta không quen", sao bây giờ lại muốn ăn kem cậu đã ăn rồi???

"Sao vậy, cậu Lâm không bằng lòng ư? Vậy cứ --"

"Bằng lòng!" Lâm Khinh Chu lớn tiếng nói, sau đó nhìn chằm chằm đẩy chén kem của mình tới giữa bàn, "Cho anh ăn!"

Tần Việt lại sửng sốt một hồi, sau đó cầm muỗng cười không ngừng, đến mức đuôi mắt ánh lên màn nước, "Cậu Lâm, không biết còn tưởng cậu đang tuyên thệ ở hôn lễ đấy."

Lâm Khinh Chu: "...?"

Cái người này!

Nói bậy gì vậy!

Vốn Lâm Khinh Chu đã ngại muốn chết, bây giờ trực tiếp không ngẩng đầu lên được. "Ăn nhanh đi, ăn xong đi ăn cơm trưa."

Tần Việt mới ăn xong một phần hàu ốp lết, nào ăn nổi cơm trưa gì nữa: "Cậu Lâm."

"Hử?"

"Cậu đang cho heo ăn đấy sao."

"..."

Tần Việt bất đắc dĩ: "Dạ dày tôi không yếu, nhưng cũng không ăn nhiều như vậy."

Lâm Khinh Chu: "..."

Trước đây còn thấy tính cách người này rất nhạt, kết quả hoàn toàn là hiểu lầm, miệng thiếu đòn quá!

__

@Vấn Quân Kỷ Hứa:

Lâm Tiểu Chu: "Tôi bằng lòng!"

Anh trai: "Tôi cũng bằng lòng."

Lễ thành, đưa vào động phòng.