Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 25



"Cái gì?" Tần Việt chưa kịp phản ứng, Lâm Khinh Chu đã nhảy dựng lên trước, giữ tên đáng ghét trú mưa, ăn chút đồ ăn cũng thôi đi, giữ lại là có ý gì, chẳng lẽ sau này nó phải chạm mặt sáng tối với tên đáng ghét này?

Hơn nữa đợi nó nghỉ hè xong về Đông thành, há chẳng phải sẽ để một mình tên đáng ghét và bà ngoại ở chung sao, vậy khi nó đến đây nữa, bà ngoại vẫn còn là bà ngoại của nó ư, sẽ không bị tên đáng ghét giành mất chứ?

Không thể được!

Lâm Khinh Chu ném muỗng đứng dậy: "Con không đồng ý!"

Tần Việt cúi đầu không nói, nhưng bà ngoại đã nghiêm mặt, nói với Lâm Khinh Chu: "Bé Chu, con qua đây với bà một lát, bà có chuyện muốn nói với con."

Tần Việt nhìn bà cháu hai người vào nhà bếp bên cạnh, nhóc không biết Đậu Hiểu Hoa và cậu nhỏ nóng tính kia nói cái gì, dù sao khi hai người đi ra, cậu nhỏ bĩu môi, mặt cau có, nhưng không nhắc đến chuyện đuổi nhóc đi nữa, giống như đã đồng ý.

Với tình huống này, hễ da mặt mỏng chút cũng phải tự biết mình không được người ta thích, nên cảm ơn ý tốt sau đó từ chối.

Đáng tiếc Tần Việt không phải người mặt mỏng, da mặt mỏng nhóc cũng không sống được tới hiện tại, nhóc không chỗ để đi, rất muốn ở nhờ chốn đây.

Vậy nên nhóc coi như không nhìn thấy con mắt sắp trừng lồi ra và nét giận phủ kín mặt của cậu nhỏ, gật đầu với Đậu Hiểu Hoa: "Cảm ơn ngài, con không ở không, có thể giúp ngài làm việc."

Đậu Hiểu Hoa cười rất vui: "Ôi chao, được..."

Sau đấy Lâm Khinh Chu giận sôi gan trở về phòng, Tần Việt thì theo Đậu Hiểu Hoa quét dọn phòng trọ, nhóc rất thông minh, nhìn Đậu Hiểu Hoa dọn dẹp xong một căn liền ghi nhớ được hết, ra giường được trải vừa nhanh vừa đẹp, Đậu Hiểu Hoa hết sức hài lòng, khen nhóc được việc.

"Cháu bé, con cứ yên tâm ở lại đi, bé Chu được chúng ta chiều hư, xấu tính, con đừng tính toán với nó nhé, dù sao nó cũng chỉ qua đây ở lúc nghỉ hè, bình thường ở đây chỉ có hai ta, vậy nên nếu nó nói cái gì, làm cái gì làm con không vui, con tuyệt đối đừng để trong lòng, nha con..."

"Bà ấy, vẫn luôn muốn tìm một người giúp, già rồi, đầu óc không còn linh hoạt, nhiều chuyện không lo liệu hết được, bây giờ có con thì tốt rồi, cũng có thể trò chuyện cùng bà..."

Từ những lời của bà cụ, Tần Việt có thể đoán đại khái trước đó hai bà cháu đã nói gì, một mình bà cụ kinh doanh một homestay lớn thế này đúng là khá khó khăn.

Tay chân nhóc nhanh nhẹ lau xong sàn, bắt đầu lau bàn ghế: "Dạ."

Trận mưa lớn do bão gây ra kéo dài mãi đến tám giờ tối mới nhỏ dần, sức gió cũng yếu đi không ít, song cơn giận của cậu nhỏ vẫn hoàn toàn chưa nguôi, bữa tối cũng không xuống ăn.

Chắc bà cụ muốn hoà hoãn quan hệ giữa hai người, nhờ Tần Việt lên lầu đưa cơm cho cậu nhỏ.

Cậu nhỏ nằm sấp trên giường đọc sách truyện, hai chân vắt ngoài giường đung đưa qua lại, tâm trạng trông không tệ. Nhưng sau khi nhìn thấy Tần Việt tâm trạng tốt ấy đột ngột chuyển thành nóng giận, nó trừng Tần Việt một cái, hung dữ nói: "Sao anh vào đây, ai cho anh vào phòng tui!"

Tần Việt cũng không nói gì nhiều, chỉ đặt giỏ trúc đựng đồ ăn trong tay lên tủ đầu giường, nói khẽ: "Bà Đậu bảo tôi đưa cơm cho cậu."

Lâm Khinh Chu thật ra đã đói lắm rồi, hồi nãy lúc ngoại kêu nó xuống đã đói, nhưng càng chê lại càng làm, nó có chết ngộp cũng không ra.

- - Người để ngoại giữ lại rồi, con giận chút thì sao chớ. Còn không tới dỗ luôn.

"Vậy anh ra ngoài được rồi, thấy mặt anh là tui ăn không vô." Lâm Khinh Chu nói.

Tần Việt dựa lên tủ quần áo, giọng điệu hững hờ: "Vậy e phải khiến cậu thất vọng rồi, bà Đậu nói trước khi căn phòng dưới lầu dọn dẹp, bảo tôi ở chung chỗ với cậu."

"Cái gì?!" Lâm Khinh Chu không dám tin vào tai mình, cậu ngồi dậy, thò cả người về phía Tần Việt, "Anh đừng hòng!"

"Bà Đậu bảo thế." Tần Việt vẫn giữ nguyên nét mặt ấy.

Lâm Khinh Chu sắp tức chết: "Anh cố ý! Anh vẫn luôn làm bộ đáng thương trước mặt bà ngoại, thực chất...thực chất anh là một tên đáng ghét! Tên lừa gạt nhà anh! Tên đáng ghét!"

Cậu nhỏ nóng tính quả đúng là lớn lên trong sự nuông chiều, mắng người cũng không biết, lặp đi lặp lại cũng chỉ mấy từ đó, Tần Việt mím môi, ăn ngay nói thật: "Tôi biết cậu ghét tôi, nhưng tôi nhất định phải ở lại."

Thái độ này của nhóc ở trong mắt Lâm Khinh Chu chính là khiêu khích: "Anh --"

"Có điều cậu đừng lo, tôi không có ý đồ khác, tôi chỉ muốn ở lại thôi."

Nói xong cũng mặc kệ cậu nhỏ rốt cuộc có nghe hiểu hay không, quay người ra khỏi phòng.

"Tên lừa đảo nhà anh --" Lâm Khinh Chu gấp gáp đuổi theo, vừa chạy vừa hô với dưới lầu, "Ngoại ơi, con không ở chung với anh ta! Anh ta là tên lừa lọc! Con thà ngủ gầm cầu ngoài lộ cũng không ở chung với anh ta! Con ghét anh ta!"

Đậu Hiểu Hoa đang ngồi nhặt rau trong đại sảnh, nghe cháu ngoại lớn gào thét lập tức thấy nhức hết cả đầu.

"

"Nói bậy bạ gì đó, con tưởng bà muốn để con ở với nhóc Việt sao, bà còn lo con bắt nạt thằng bé đây, nhưng bây giờ homestay không có phòng trống, hai con chịu khó mấy hôm, đợi phòng chứa đồ dưới lầu trống, nhóc Việt sẽ dọn vào đó."

"Mấy hôm cũng không được, phòng con mắc mớ gì để người ngoài như anh ta ở! Hơn nữa anh ta là tên lừa gạt, anh ta ở nhờ nhà chúng ta là có mưu đồ, ngoại không sợ đêm hôm anh ta đánh con hả?"

Lâm Khinh Chu đã uất ức gần chết, kết quả Đậu Hiểu Hoa không chỉ không tin nó, còn cười nó: "Nhà chúng ta có bảo bối gì mà cho người mưu tính chứ, đừng ồn nữa, hồi nãy đồng ý với ngoại làm sao, chúng ta đã móc ngoéo, không được nuốt lời."

"Nhưng con cũng đâu đồng ý ngủ chung với anh ta! Hai người con ngủ không được!"

"Được rồi được rồi, nghe lời, ngoại lạ gì con nữa, ngày nào cũng ngủ y như heo con, sét đánh động đất cũng không ồn con nổi, lại còn ngủ không được, buồn cười..."

Hôm nay làm sao mà bà ngoại toàn phá đám nó không, vành mắt Lâm Khinh Chu giận đỏ ửng: "Nhưng --"

"Không thì thôi đi ạ," đúng lúc này, Tần Việt vẫn luôn im lặng không hé răng mở miệng, "Nếu như em trai không chịu, con có thể ngủ luôn ở trong đại sảnh."

Lâm Khinh Chu cả giận: "Ai là em trai của anh!"

"Vậy sao được, đại sảnh sao ngủ được chứ."

"Được ạ, ghép mấy cái ghế lại là ngủ được rồi, mấy hôm nay con toàn ngủ vậy trên ghế dài bên ngoài." Tần Việt nói.

Tên đáng ghét lại làm bộ đáng thương!

Tức chết mất!

"Bỏ đi, con đổi chủ ý rồi," Lâm Khinh Chu ngẩng đầu, liếc nhìn Tần Việt, "Tui cho anh ngủ!"

Dù sao bây giờ nhóc có nói gì bà ngoại cũng sẽ không tin, thay vì để tên đáng ghét giành được sự đồng tình của bà ngoại tiếp, thà đặt người dưới tầm giám sát của mình, đề phòng tên đáng ghét làm chuyện xấu gì.

Vả lại, nói không chừng nhóc có thể túm đuôi của đối phương, thế thì có thể đuổi người đi một cách đúng tình hợp lý.

"Thế này mới đúng, hai con trạc tuổi nhau, làm bạn dễ làm thân." Đậu Hiểu Hoa giống như không hề nhìn ra vẻ nghiến răng nghiến lợi của cậu, ngược lại rất vui vẻ.

Tần Việt trông cũng rất vui, thẹn thùng nói với Lâm Khinh Chu: "Cảm ơn."

Lâm Khinh Chu cười giả lả: "Đừng, khách, sáo."

Xạo! Anh lại xạo! Tên đại lừa gạt nhà anh, sớm muộn gì tui cũng kéo được đuôi cáo của anh ra!