Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 48



"Được rồi." Tần Việt cụp mắt, thu dọn hộp sơ cứu, đang tính đứng dậy song bị Lâm Khinh Chu kéo lấy, anh ngoái lại, "Sao vậy?"

"Em..." Lâm Khinh Chu cũng không biết mình muốn sao, động tác kéo Tần Việt giống xuất phát từ bản năng hơn, bản năng của nó không muốn Tần Việt đi.

Nhưng sau đó thì sao, sau đó muốn làm cái gì.

Nó không biết.

Hai người dựa rất gần, Lâm Khinh Chu nhìn hàng mi vừa dài vừa rậm của Tần Việt phớt từng cái qua nốt ruồi nhỏ bên dưới hốc mắt, vừa nhẹ vừa mềm, khiến nốt ruồi ấy như sống, lấp lánh sóng xuân.

Còn chủ nhân của nốt ruồi ấy, đang nhíu chặt mày nhìn nó, đè nén sự không kiên nhẫn rành rành. "Lâm Khinh Chu, nói chuyện, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Không có gì. Chỉ là lời của mấy thằng ngu vào buổi chiều lặp đi lặp lại trong đầu nó, đến mức nó không nhịn được nghĩ, Tần Việt có từng xem thứ đó chưa, nếu như có, vậy lúc Tần Việt xem nó sẽ nghĩ gì trong lòng, sẽ không khống chế được mà ra chuyện hoang đường giống như đám Đầu To sao?

Hoặc là lúc làm chuyện đó, tâm trí Tần Việt nghĩ đến ai? Là cảnh tượng trong phim, hay là một người cụ thể nào đó? Là người anh quen biết ư?

Lâm Khinh Chu không thể nào biết, cũng không dám nghĩ sâu.

Nó có phần không tiếp nhận được, nó thậm chí còn khó chấp nhận hơn hiện trường nghe đám Đầu To. Đó là anh nó, là Tần Việt, Tần Việt sao có thể làm loại chuyện buồn nôn như thế được.

Đó là Tần Việt mà.

Sau đó nó lại cầm lòng không đặng mà nhớ tới tên súc sinh Chu Chính Tắc.

Súc sinh.

Đáng chết.

Sao không chết đi.

Nó hận đến tột cùng, cũng đau vô cùng tận, lúc này nếu như Chu Chính Tắc đứng trước mặt nó, nó cảm giác mình nhất định sẽ cầm dao đâm chết tên súc sinh đó.

Hình ảnh càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng hoang đường, chốc là nội dung của video, chốc là giọng điệu cười cợt của đám Đầu To, chốc lại biết thành diện mạo xấu xí của Chu Chính Tắc.

"Anh ơi..." Nó ôm Tần Việt, rúc mình vào lồng ngực của đối phương, cơ thể và giọng nói đều run rẩy, "Anh ơi, em hơi sợ..."

Lòng bàn tay của Tần Việt dịu dàng bóp gáy nó: "Sợ cái gì?" Lâm Khinh Chu liền ôm anh chặt thêm, nói ra một phần sự thật, "Đầu To lừa em qua xem cái...cái phim kia, tởm quá, em muốn nghỉ chơi với nó."

Tệp gif kinh dị lúc trước cũng thôi đi, thứ lần này Lâm Khinh Chu thật sự khó chấp nhận được.

"Cái gì?" Nó nói quá ậm ờ, Tần Việt nhất thời không phản ứng kịp.

Lâm Khinh Chu khó nói thành lời: "Chính là cái...cái loại phim buồn nôn."

Tần Việt: "..."

Mặc dù bản thân Tần Việt chưa từng xem, nhưng không đến đỗi mù tịt trên phương diện này, vậy nên nhanh chóng hiểu được loại phim đó là loại nào.

Đáp án này quá bất ngờ, thoạt tiên anh ngớ ra, sau đó nhìn gương mặt đỏ lừ của cậu nhỏ, cười lớn: "Hahahahahaha...em... Lâm Khinh Chu, em thật là..."

Anh đã sớm nhìn ra cảm xúc của cậu nhỏ là lạ, trở về từ nhà Đầu To là luôn mất hồn mất vía, ban đầu cứ nghĩ gây ra hoạ gì nữa, hoặc là bị ai ăn hiếp, trong lòng cứ thấp thỏm, lo lắng, kết quả lại là vì nguyên nhân này.

Thật là...vừa buồn cười vừa cạn lời.

"Anh cười cái gì!" Lâm Khinh Chu không ngờ anh nó cười chê nó, lập tức thẹn quá hóa giận, lấy đầu húc mạnh ngực anh, hung dữ nói, "Không cho cười!"

Tần Việt sao có thể nhịn không cười nổi, anh cười đau cả bụng: "Lâm Khinh Chu, em cũng...em cũng mười tám rồi, không sao, không mất mặt, cũng không, cũng không có gì đáng sợ, bình thường, hahahahahaha..."

Phản ứng của anh khiến nó mờ mịt. "Anh có ý gì, chẳng lẽ anh từng xem?!"

Tần Việt không hề nghe ra vị chua trong giọng nó, ngã lên giường thở lấy thở để: "Cũng không có, hahahahahaha...không ổn rồi, bụng anh đau quá..."

Lâm Khinh Chu coi như hài lòng với câu trả lời này, ngọn lửa trong lòng nguội đi không ít một cách khó hiểu, nhưng Tần Việt vẫn đang cười, cười đến mức lòng tự tôn của cậu thiếu niên mới lớn bị đả kích nghiêm trọng, nó giơ tay bịt miệng Tần Việt, giọng dữ hơn: "Không được cười nữa!"

Lúc nó bịt không ngắm chuẩn vị trí, không chỉ che miệng Tần Việt, còn che cả mũi anh lại, Tần Việt nhanh chóng thở không ra hơi, ưm ưm ưm bảo nó buông tay.

Mà những làn hơi nóng phả ra liên tục quét vào lòng bàn tay của Lâm Khinh Chu, giống như lửa rừng bộc phát, thiêu đốt da đầu Lâm Khinh Chu tê rần, tim đập như sấm.

Trong lòng lại sinh ra cảm xúc kì lạ, không thể hình dung ấy, khiến cho nó dám ở lại lâu thêm một giây phút nào, bỗng buông tay ra, lảo đảo chạy ra khỏi phòng: "Em...hôm nay em ngủ một mình! Không thèm để ý anh nữa!"

Cửa bị đóng kêu rung trời, Tần Việt chẳng hay biết gì với hoạt động nội tâm của cậu nhỏ còn nằm sấp trên giường cười suồng sã, cố tình trêu nó:

"Đừng chạy chứ em trai, nói anh nghe phim gì đó, hay không, để hôm khác anh cũng xem thử, hahahahahaha..."

Bởi vì cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ trước khi ngủ, Lâm Khinh Chu có hơi giận anh nó, ôm một cục tức đi ngủ.

Song ngủ chưa được hai phút, Lâm Khinh Chu đã bị nóng tỉnh, vừa mở mắt, nó phát hiện mình vậy mà lại quay về phòng của anh nó, còn anh nó đứng ở cửa nhà tắm, trên người khoác một chiếc áo choàng tắm lụa màu đen, cổ áo rộng mở, để lộ xương quai xanh và mảng ngực lớn.

Da anh rất trắng, dưới ánh đèn vàng ấm, lại càng tôn lên màu trắng nõn trong suốt như trận tuyết đầu mùa. Nhưng nốt ruồi dưới hốc mắt kia lại rất diễm lệ, tựa ngọn lửa đốt cháy nơi cõi lòng Lâm Khinh Chu.

"Anh." Cất lời mới nhận ra giọng mình rất khàn, thô ráp khó nghe như bị giấy nhám chà qua.

Nó bỗng dưng không muốn để anh nó nghe thấy giọng mình thế này, vì vậy ngậm miệng lại, chỉ nhìn. Mà anh nó cũng đang nhìn nó giống như vậy.

Dần dần, anh nó đi tới, dừng ở bên giường, mái tóc chưa lau khô không ngừng nhỏ nước xuống sàn, anh hơi khom người, hai tay đè bả vai của Lâm Khinh Chu.

Bởi vì động tác này, một giọt nước trên ngọn tóc vừa vặn rơi lên mặt Lâm Khinh Chu, lại xuôi cằm chảy xuống, trượt vào giữa cổ, cuối cùng thấm trong áo ngủ, hoàn toàn biến mất.

Giọt nước kia rõ ràng lạnh lẽo, khoảnh khắc rơi lên da của Lâm Khinh Chu lại biến thành nước sôi nóng hổi, nóng đến mức cả người nó cuộn tròn, cơ thể run rẩy rõ rệt.

Nó rất nóng, còn nóng hơn trong giấc mộng khi nãy.

Nó cũng rất khát, cổ họng gần như muốn bốc khói.

Nhưng xung quanh không có một ly nước nào có thể làm giảm cơn khát của nó, nguồn nước duy nhất, gần ngay trước mắt, chính là giọt nước trên tóc Tần Việt.

Lâm Khinh Chu ra sức nuốt cổ họng, cảm thấy dáng vẻ của anh nó hiện giờ xinh đẹp không tưởng, giống như Nhiếp Tiểu Thiến trong phim, có thể câu hồn của thư sinh.

Mà "Diễm Quỷ" anh nó, đẩy nhẹ lồng ngực nó một cái, dễ dàng đẩy nó ngã lên giường, nghiêng mình phủ lên ngay khi nó chưa kịp phản ứng, bọn họ thân kề thân, môi dán môi.

Lâm Khinh Chu nghe anh nó lặp đi lặp lại tên nó bằng chất giọng trầm thấp: "Lâm Khinh Chu." "Khinh Chu." "Chu Chu."...

Một giây sau, môi lưỡi hai người hôn lấy nhau, không phân được là ai động thủ trước, cũng không quan trọng, dù sao hai người giống như hai con dã thú gấp gáp đi săn, điên cuồng cắn xé nhau, cho đến khi cả hai đều rách da chảy máu, sức cùng lực kiệt.

"Anh --" Lâm Khinh Chu vừa mở miệng, hình ảnh bất thình thình chuyển đổi, vị trí trên dưới của nó và Tần Việt cũng xảy ra thay đổi, lần này nó đứng, mà anh nó nằm trên giường.

Tần Việt vẫn mặc áo choàng tắm màu đen kia, tứ chi anh bị trói trên giường bằng dây lụa đỏ, nghe thấy giọng của Lâm Khinh Chu, anh nghiêng đầu qua, vành mắt đỏ ửng, ứa hơi nước sương mù.

Anh trông rất khó chịu, cổ ngửa về sau biên độ lớn, môi bị cắn chảy máu, đáng thương và khao khát nhìn Lâm Khinh Chu.

Tựa một chú thiên nga trắng đang cầu cứu.

Nhưng Lâm Khinh Chu chỉ muốn ăn sạch anh.

"Anh." Cơ thể nó không nghe sai khiến đi tới, nghiêng người về trước, nhìn anh nó không ngừng run rẩy vì nó, đau đớn vui vẻ vì nó. "Anh ơi..."

Tiếp sau đó đã xảy ra cái gì Lâm Khinh Chu không nhớ rõ, bởi vì mọi hình ảnh đều vụn vỡ ngổn ngang, thứ nhớ được duy nhất là gương mặt xinh đẹp rơi nước mắt của Tần Việt...

Cộc, cộc, cộc -- "Lâm Khinh Chu, Lâm Khinh Chu, dậy đi, mặt trời xém mông rồi!"

Cộc, cộc, cộc -- "Lâm Khinh Chu, mười một giờ rồi, rời giường đi! Em muốn ngủ tới khi nào nữa, dậy mau --"

Trong cơn mê mang, giọng nói của Tần Việt như truyền đến từ chốn xa xăm, Lâm Khinh Chu mở bừng mắt: "Anh --"

_

@Vấn Quân Kỷ Hứa

Tần Việt: "...?"