Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 93



Lâm Khinh Chu tỉnh dậy ngay lúc này, nỗi thống khổ và tuyệt vọng trong mơ ùn ùn đè tới, trong phòng tối đen như mực, yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu ồn ã dưới lầu.

Lưng cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngẩng mặt nhìn trần nhà, thở dốc từng hơi lớn.

Mộng tuy đã dừng, nhưng trước mắt vẫn là màu đỏ của máu, căn phòng đen kịt giống như cái miệng khổng lồ của ma quỷ, sắp sửa nuốt chửng cậu.

"Tần Việt."

Lâm Khinh Chu bò dậy từ trên giường, nhịp tim đập nặng nề như trống đánh.

Chân trời đã hiện màu trắng bạc, lúc.đến cổng sân đúng lúc đụng mặt tiểu Yểu tới làm, cô gái thấy bộ dạng mất hồn mất vía của cậu, hơi lo: "Anh Lâm, anh muốn đi đâu mà sớm thế?"

"Tôi dạo đây đó thôi, títý nữa là về." Lâm Khinh Chu nói.

Chuyến này cậu dạo tới đường quanh đảo. Sáu giờ sáng hơn, trên đường không có mấy người, rất yên tĩnh, Lâm Khinh Chu đi chầm chậm, trong đầu loạn xì ngầu, nhồi nhét đủ thứ.

Lúc sắp xuống dốc, bên chân chợt có một trái xoài to rớt xuống, "bẹp" một cái nát thành bùn, chẳng bất ngờ khi bắn đầy chân của Lâm Khinh Chu.

Không may là, hôm nay cậu mặc quần trắng.

Lâm Khinh Chu câm nín, đứng ngây ở tại chỗ thất thần.

"Cậu là... Lâm Khinh Chu hả?" Lúc này, ngay bên cạnh chợt có người gọi cậu.

Lâm Khinh Chu ngước mắt nhìn qua, nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy liền màu xanh lá mạ, trông rất trẻ, nhưng nếp nhăn ở khoé mắt khá rõ ràng.

"Chị là..." Lâm Khinh Chu cẩn thận quan sát đối phương một phen, càng nhìn càng thấy quen, nhưng không nhớ ra.

"Không nhận ra chị đúng chứ?" Người phụ nữ mỉm cười hiền lành.

Nơi cằm trái cô có một vết sẹo nhạt, bình thường không nhìn ra, nhưng khi cười sẽ hơi lõm xuống, giống như một lúm đồng tiền mọc sai chỗ, rất đáng yêu.

Lời này do Tần Việt nói.

Lâm Khinh Chu nhớ khi đó cậu tới nhà chị Lý Lê tìm Tần Việt, lúc xả hơi giữa chừng chị trợ lý nằm nhoài trên bàn trà soi gương, vừa soi vừa chê vết sẹo trên cằm mình xấu.

Nếu nhớ không nhầm, hình như bảo là hồi nhỏ ham chơi bị đập lúc té từ trên cây xuống. Đầu To thì ở cạnh cười, chị trợ lý tức lắm, tìm Tần Việt phân xử.

Tần Việt đang nói chuyện với Lâm Khinh Chu, nghe vậy ngẩng đầu nói: "Không xấu, bình thường không nhìn ra, nhưng khi cười sẽ hơi lõm xuống, giống như một lúm đồng tiền mọc sai chỗ, rất đáng yêu."

Chị trợ lý lập tức chuyển giận thành vui, vây quanh Tần Việt khen lấy khen để.

Lâm Khinh Chu ở bên cạnh nhìn, tâm trạng vô cùng phức tạp. Một mặt cảm thấy anh cậu sao có thể dịu dàng đến thế, mặt khác thì ghen tị, cảm thấy sao anh cậu có thể dịu dàng với người khác như vậy.

Rõ ràng không khác nhau mấy chữ, nhưng tâm trạng lại như hai thái cực.

Hồi ức ngay trong tầm tay, song cậu và anh cậu đã mười năm xa cách. Có điều Lâm Khinh Chu cũng nhặt được tên của chị gái trợ lý trong những hồi ức đó: "Chị Tiểu Tiểu?"

"Phải, phải, không ngờ em vẫn còn nhớ chị!" Trương Tiểu trông rất mừng rỡ, "Nhưng không phải em xuất ngoại rồi sao, về khi nào vậy?"

Thần kỳ thật. Như Lâm Thông đã nói, có vẻ mọi người trên đảo đều biết chuyện cậu ra nước ngoài.

"Vâng, mới về tháng trước."

"Là vậy à, tốt lắm." Trương Tiểu mỉm cười, biểu cảm có một chốc thay đổi, mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng vẫn bị Lâm Khinh Chu bắt được, là lúng túng và giật mình.

Lúng túng Lâm Khinh Chu hiểu, bây giờ chính cậu cũng rất ngại. Cậu và Trương Tiểu không thể tính là thân quen, chỉ vì Tần Việt từng giúp đỡ ở chỗ chị Lý Lê, nên cậu mới nói chuyện với đối phương vài lần, hiện tại cách khoảng mười năm, hai người gặp mặt cũng không biết phải nói gì.

Nhưng tại sao lại giật mình.

Là cảm thấy vừa về nước cậu không nên trở về đảo San Hô ngay sao?

Hay là nói, vì ngay từ đầu cậu không nên về đảo San Hô?

Ý nghĩ vừa nảy nảy ra, Lâm Khinh Chu chủ động gợi đề tài: "Ừm, thật ra em vẫn luôn muốn trở về, chỉ là không ngờ chị vẫn ở lại trên đảo."

Trương Tiểu không phải người trên đảo, năm đó vì ứng tuyển làm trợ lý của Lý Lê mới bôn ba đường xa tới, mà bây giờ chị Lý Lê đã rời đảo San Hô tới thành phố lớn phát triển, công ty hoạt động xuôi chèo mát mái, còn Trương Tiểu vậy mà vẫn ở lại đây, Lâm Khinh Chu thật sự hơi bất ngờ.

"À, phải, chị kết hôn rồi, nên ở lại." Trương Tiểu cười ngượng, "Giờ đang tự mở một cửa hàng nhỏ, bán đặc sản gì đó trên đảo, làm ăn cũng khá tốt, ở ngay phía Nam, gần viện bảo tàng Vỏ Sò, không biết em có để ý hay không."

Được cô nhắc nhở, Lâm Khinh Chu nhớ ra ngày thứ hai hay thứ ba mới lên đảo, quả thật có thấy cửa hàng kia, lúc đó Đường Tĩnh Du còn đi gửi bưu thiếp. Nhưng không nhìn thấy Trương Tiểu.

"Hoá ra cửa hàng đó là chị mở."

"Đúng vậy, nhưng mà chị không hay ở tiệm, trong nhà có hai đứa nhóc phải chăm nom, chị bèn tìm một cô bé giúp trông tiệm." Trương Tiểu luôn tỏ ra thận trọng, khi nói đến đây cô lại mỉm cười, vén mái tóc rũ ở sườn mặt ra sau tai theo thói quen, "Có điều tiểu Chu à, chị cảm thấy em đã thay đổi rất nhiều."

"Hả?"

"Không miêu tả được, chỉ là cảm thấy không quá giống hồi trước nữa." Trương Tiểu nói. Lâm Khinh Chu đùa, "Chắc tại vì trưởng thành rồi."

Trương Tiểu "ừm" một tiếng, trông lại càng xấu hổ hơn, nhưng vẫn không có ý muốn đi, đứng mặt đối mặt với Lâm Khinh Chu, dường như muốn nói gì đó, rồi không biết nên mở miệng thế nào.

"Chị, chị có gì muốn nói với em phải không, về anh của em ạ?"

"Em..." Cậu nói toạc ra thế này, ngược lại làm Trương Tiểu kinh ngạc, "Em gặp Tần Việt rồi?"

"Phải, không phải anh em ở nhà suốt sao, em vừa về là gặp mà." Cậu như không hiểu được ý của Trương Tiểu, "Sao vậy chị, có vấn đề gì ư?"

Trương Tiểu không hé răng, vẫn là dáng vẻ muốn nói lại thôi. Mấy năm nay Lâm Khinh Chu không có gì tiến bộ, nhưng lại mài ra được tính kiên nhẫn, cậu không nóng vội, ở bên cạnh yên lặng chờ đợi.

Cậu cảm thấy Trương Tiểu sẽ nói, bằng không cũng sẽ không ở đây dây dưa với cậu

Quả nhiên, một lát sau, dường như Trương Tiểu cũng hạ quyết tâm:

"Tiểu Chu, chị không biết em và Tần Việt, rốt cuộc năm đó tụi em có chuyện gì, nhưng sau khi Tần Việt gặp tai nạn, mẹ em đến tìm tụi em, cho chị một khoản tiền..."

Lâm Khinh Chu không biết mình về homestay như thế nào, đến khi cậu phản ứng lại thì đã ở trong sân.

Tiểu Yểu đang phơi ra giường, nghe thấy tiếng động chào cậu: "Anh Lâm anh mừng về, anh ăn sáng chưa, nhà bếp có cháo với mì, nếu cần anh có thể đi xem thử."

Bên tai Lâm Khinh Chu kêu ong ong không dứt, thật ra không nghe rõ tiểu Yểu đang nói gì, chỉ thấy miệng cô mở rồi khép, có lẽ đang nói chuyện với cậu, bèn gật đầu theo bản năng, trả lời: "Ừm."

"Vậy anh Lâ --" Tiểu Yểu đương tính làm tiếp việc trong tay, chợt nhìn thấy người phía sau Lâm Khinh Chu, ngạc nhiên nói, "Ông chủ, sao anh cũng về luôn rồi, hai người lại tình cờ gặp trên đường ạ?"

Hai chữ ông chủ bất thình lình chui vào đầu Lâm Khinh Chu, xé mở một vùng hỗn loạn, Lâm Khinh Chu kinh ngạc quay người, thấy ngay cái người luôn vấn vương trong lòng đang ở nơi cách cậu một cánh tay, hai tay đặt trên xe lăn, ngước lên nhìn cậu.

Thế nhưng khi ánh mắt của cậu lướt tới, người kia lại dời mắt, thản nhiên trả lời tiểu Yểu: "Không có, trùng hợp chân trước chân sau."

"Vậy ạ." Rõ ràng tiểu Yểu không tin, nhưng cũng không nhiều lời, lặp lại lời vừa nói với Lâm Khinh Chu với Tần Việt, người kia gật đầu, lăn xe lăn đi qua Lâm Khinh Chu, đi vào.

Ánh mắt Lâm Khinh Chu lập loè, cất bước đi theo.

Trong nhà bếp chỉ còn nửa nồi cháo hải sản, không thấy mì mà tiểu Yểu nói đâu, có lẽ là bị khách trọ vào sau ăn rồi. Lâm Khinh Chu đảo một vòng, ngoại trừ tìm được thêm một dĩa đậu khô thì không còn lại gì.

"Chỉ có cái này thôi, ăn chung?" Rõ ràng Tần Việt vào trước cậu, nhưng lại chờ ở một bên không nhúc nhích, trông như là đang đợi cậu làm trước, Lâm Khinh Chu cầm đậu khô trong tay, hỏi anh.

"Không cần." Tần Việt điềm tĩnh nói.

"Ò."Lâm Khinh Chu đã sớm đoán được mình sẽ bị từ chối, không nản lòng, cũng không coi tiếng từ chối này là chuyện gì lớn, tự chia cháo trong nồi thành hai phần, bưng cùng dĩa đậu khô.

"Dù sao cũng chỉ còn thừa một ít, nếu ông chủ Tần không ăn với em, vậy thì chỉ có thể chịu đói thôi."

Nói rồi quay người rời khỏi nhà bếp.

Quả thật là hành vi vô lại.

Vài giây sau, phía sau vang lên tiếng lộc cộc. Lâm Khinh Chu vui vẻ nhoẻn khoé môi.

Đã chín giờ rưỡi, hầu hết khách trọ đã ra ngoài, trong đại sảnh ngoài hai người họ ra không còn ai khác, vô cùng yên tĩnh, tiếng xe lăn chuyển động lại càng rõ ràng, từng tiếng giống như nghiền trên trái tim của Lâm Khinh Chu, khoé môi cậu nhanh chóng xệ xuống, trong lòng buồn bực, nặng nề.

"Ngồi đây?" Cậu chọn vị trí gần giá sách, hồi đó khi bà ngoại vẫn còn, ba người bọn họ thường xuyên ngồi trên cái bàn này ăn cơm.

Mười năm qua đi, homestay hầu như không có gì khác biệt với năm đó, từng cái bàn cái ghế, đến cách bày trí, vẫn mang dáng hình xưa kia.

Tần Việt không có ý kiến, sau khi Lâm Khinh Chu giúp đỡ dịch cái ghế trước bàn ra, lăn xe lăn tới. Bàn ăn trong đại sảnh đều không cao lắm, anh có thể ngồi luôn trên xe lăn dùng bữa.

“Tiểu Yểu cũng thật là, ông chủ với bà chủ đều chưa ăn sáng, cũng không biết lén giấu hai phần gì hết, không thì trừ lương đi.”

Lâm Khinh Chu nói rất suông miệng, không hề cảm thấy lời mình nói có gì không ổn. Nhưng Tần Việt bị cậu làm giật mình, bàn tay cầm muỗng thoắt khựng lại, cõi lòng thoáng qua sóng to biển động.

Bà chủ.

Còn dạn mồm thật.

“Đúng rồi anh này, mấy trái dại em hái hôm qua đâu, còn không, lát nữa em làm chè trái dại cho anh ăn.”

Tần Việt liếc nhìn cậu: “Em biết làm?”

“Anh, anh đừng xem thường em, em nhìn anh làm cả mấy trăm lần rồi, dù gì cũng phải học được chứ, cũng đâu khó.” Lâm Khinh Chu tràn đầy tự tin.

Chẳng biết Tần Việt có tin không, hất cằm về phía nhà bếp: “Trong tủ lạnh.”

Chè trái dại không khó làm, rửa sạch trái dại, khoét sạch hạt bên trong, đun trong nước sôi năm sáu phút, thêm nước đường với số lượng vừa phải, sau khi nguội bỏ vào ngăn đá tủ lạnh là hoàn tất. Giống làm đào ngâm nước đường.

Lúc ăn lấy ra khỏi tủ lạnh, mát lạnh, cộng thêm vị chua của trái dại, vị ngọt của đường, dùng nĩa xiên từng miếng từng miếng, cực kỳ ngon.

Có điều Lâm Khinh Chu không thích ăn lắm, chê trái có vị đắng.

“Hóa ra trái này ăn được, hồi đó vào rừng thấy rụng đầy đất, cũng không ai lượm, sau này mưa xuống toàn chín rữa hết.”

Kể từ lúc Lâm Khinh Chu muốn mượn bếp, tiểu Yểu luôn ở bên cạnh nhìn, thứ nhất sợ vị khách này phá hư nhà bếp của họ, thứ hai cũng vì tò mò, muốn xem thử rốt cuộc Lâm Khinh Chu muốn làm gì, dẫu sao người này trông không có vẻ gì là biết vào bếp.

“Ăn được, hồi nhỏ tôi hay hái.”

_

@Vấn Quân Kỷ Hứa

Nội tâm của anh trai rất tự ti, cũng cảm thấy có lỗi với hổ thẹn, một là vì chân, hai là vì di nguyện của bà ngoại, vậy nên hãy cho cậu ấy thêm một chút thời gian nhé ~