Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 56



Meowo? Giang cư mận nhiệt tình này từ đâu ra vậy?

Ngụy Lai nghi ngờ nhấp vào trang cá nhân của Meowo, thấy Meowo chẳng thèm giấu giếm mà ghi chình ình ở phần giới thiệu: Quản lý của Phương Mãn.

Tuy Meowo chỉ đăng nhõn một bài, ấy nhưng lượng follow đang tăng vùn vụt không dừng, khả năng là vì sắc đẹp của Khổng Khuyết.

Ngụy Lai: “…”

Sơ Ân uống xong ly sữa, đương chuẩn bị đi ngủ thì trông thấy Ngụy Lai ban nãy hẵng còn chống nạnh xồng xộc lao ra như gà mái già tính tẩy trắng cho Phương Mãn, giờ ủ rũ quay về như gà trụi lông.

Sơ Ân trợn tròn mắt: “Xong rồi hả? Em tưởng anh phải thâu đêm cơ?”

“Couple Gà Chó thêm 1 lần BE.” Ngụy Lai lắc đầu, vừa vui mừng yên tâm vừa ghen tị, “Haizz, Phương chó không những kiếm được mỹ nhân công mà còn câu được đại gia nữa. Những gì bố nó có thể làm chỉ còn là click một cú share bài.”

Sơ Ân: “…”

Ở múi giờ thứ 8, Sơ Ân và Ngụy Lai click share bài đăng Weibo xong thì đi ngủ. Còn Phương Mãn ở múi giờ thứ 1 đang ăn tối, điện thoại rung liên hồi.

Phương Mãn bèn tắt âm điện thoại để tập trung ăn thịt.

Gã tưởng tượng được nội dung tin nhắn trên di động là gì rồi. Dù sao gã đã lặn nhiều năm, còn Triệu Nặc Hoằng thì lại như ánh mặt trời ban trưa thế kia, thể nào fan cậu ta chả muốn chọc cho phát hút khô mỡ gã, tiếc là lực bất tòng tâm nên đành phải gõ bàn phím hả giận chứ biết sao.

Lúc ăn cơm mà bị chửi thì ảnh hưởng đến khẩu vị lắm. Phương Mãn kệ thây, ăn no phè phỡn, vỗ cái bụng xong mới cầm di động lên xem.

Ơ, ảo thật đấy, load lại bài đăng rồi cũng không thấy nhiều bình luận chửi bới, mà hầu hết đều bình luận khá chi là cảm động.

“Hic xin lỗi rất nhiều vì ngày xưa đã chửi anh. Xin lỗi vì đã đứng nhầm chiến tuyến.”

“Một đạo diễn nhân phẩm tồi sẽ không nhận được ủng hộ của nhiều diễn viên giỏi đến thế. Mình tin bạn. Ủng hộ bạn đứng lên bảo vệ quyền lợi của mình!”

“Phim anh làm đã khiến em cười gần chếch, mong anh cũng sẽ vui vẻ như em.”

“Mãn con yêu, con và bé Khuyết phải hạnh phúc đấy nhé! Mama ai nì ”

Ờm, mấy bình luận trước gã còn hiểu, chớ một loạt bình luận quỳ lạy couple gã và Khổng Khuyết là cờ lờ gờ tờ?

Phương Mãn bèn nhấn vào hot seach, và trông thấy top 1 tìm kiếm bây giờ là: Meowo – ghi âm.

Phương Mãn: “…”

Phương Mãn lang thang khắp trang viên của Khổng Khuyết phải gần 30 phút mới tìm thấy Khổng Khuyết.

Khổng Khuyết đang trên sân gôn, mặc một bộ đồ thể thao màu đen. Còn Meowo thì đang bước loạng choạng với đôi chân ngắn ngủn bên cạnh.

Khổng Khuyết vung một gậy siêu đẹp, cây gậy xẹt qua không khí, đánh trúng quả bóng trắng phát ra một âm thanh vui tai. Chút nắng cuối ngày nơi chân trời chưa chịu buông xuống, Khổng Khuyết đứng ngược sáng trông như một bóng đen được cắt xén cẩn thận.

Tầm mắt Phương Mãn di duyển từ đôi chân dài nuốt nuột của Khổng Khuyết lên trên và dán chặt vào vòng eo mảnh mai của hắn.

Trong đầu Phương Mãn bỗng nảy ra một câu đùa bậy mà dân mạng truyền tay nhau: Eo mỹ nhân là dao đoạt mệnh.

Phương Mãn cúi đầu nghía bụng mình, tròn vo, chuẩn dáng của một doanh nhân đại gia trung niên bụng bia, chẳng trách cư dân mạng cứ nghĩ gã phải giàu lắm, cơ to lắm mới bao nuôi được sugar baby tầm cỡ Khổng Khuyết.

Hay là gã giảm cân nhở?

Phương Mãn nghĩ rồi nghĩ, lại đánh bài lùi. Giảm béo thì sao được chén thịt nữa.

“Khuyết er.” Phương Mãn ngồi xuống ghế nghỉ, rút cây gậy đánh gôn chọc nhẹ vào eo Khổng Khuyết, “Cảm ơn nha.”

Có một điều Phương Mãn chắc chắn, là bây giờ dư luận đứng về phía mình thế này là nhờ Khổng Khuyết nhúng tay. Không chỉ các ngôi sao, mà cả đạo diễn lớn cũng đều lên tiếng. Tuy bảo là tình nghĩa năm xưa, nhưng nhiều năm thế rồi tình cảm nào còn tồn tại, cá chắc Khổng Khuyết đã tốn không ít tiền.

Nếu nghĩ vầy thì có vẻ như việc Khổng Khuyết ghi âm lại cuộc trò chuyện của gã và Triệu Nặc Hoằng cũng chẳng có gì đáng nói.

“Không có gì.” Khổng Khuyết mỉm cười, “Sắp đến Tết Đoan Ngọ, đã đến lúc dọn rác.”

Vừa nói, hắn vừa cúi xuống vung nhẹ gậy đánh quả bóng vào lỗ trước mặt. Meowo ở bên bèn vung móng vuốt màu hồng, ôm lấy quả bóng mà gặm nhấm, phá hỏng lời nói tàn nhẫn của Khổng Khuyết, và cái không khí ngầu như trái bầu khi một gậy vào lỗ mà Khổng Khuyết đang tính làm màu.

Khổng Khuyết: “…”

Phương Mãn ngã ngửa ra ghế, vỗ bụng cười như điên dại: “Ối háhahahhahahha…”

——–

Lý Vĩnh Ba sứt đầu mẻ trán thu xếp mọi chuyện, còn Triệu Nặc Hoằng thì nằm trên giường ôm lấy mình, héo rũ như nấm kim châm để qua đêm.

“Em xin lỗi, anh Lý.” Ánh mắt Triệu Nặc Hoằng trống rỗng, ngấn lệ nhìn không trung, “Em không ngờ Phương Mãn cạn tình bạc nghĩa thế, rõ ràng em đã thật lòng xin lỗi anh ta vậy mà. Tại sao, chuyện từ tám hoánh rồi mà anh ta vẫn cạn tàu ráo máng như thế. Trước giờ anh ta đâu có so đo mấy chuyện này.”

Lý Vĩnh Ba xoa râu trên mặt, khàn giọng bảo: “Giờ nói thì được tích sự gì. Nghe này, Triệu Nặc Hoằng, giờ cậu chỉ cần khẳng định chính anh đã đổ tội cho Phương Mãn, vạch rõ quan hệ với anh. Cho dù Phương Mãn muốn kiện thì cũng sẽ kiện anh.”

Triệu Nặc Hoằng tức khắc bật dậy, “Nếu vậy anh phải làm sao? Phải có cách khác chứ? Mai em sẽ đi cầu xin Phương Mãn. Phương Mãn mềm lòng, chắc sẽ chấp nhận hòa giải!”

“Mẹ kiếp!” Lý Vĩnh Ba phát cáu, “Đây đéo phải là chuyện hòa giải, mà là vấn đề danh tiếng. Tiếng tăm cậu nát bét thử hỏi sau này sống ở giới giải trí kiểu gì? Bao năm phấn đấu, không lẽ cậu muốn sa cơ đi cặp mấy chị già???”

Triệu Nặc Hoằng: “…”

Nhắc đến mấy chị già giàu xổi, đầu Lý Vĩnh Ba chợt nảy số, đột nhiên hô lên: “Chờ đã, còn ba ngày nữa là đến Tết Đoan Ngọ phải không?”

Triệu Nặc Hoằng ù cạc nhìn Lý Vĩnh Ba: “Anh định học Khuất Nguyên[1] nhảy sông chứng minh mình trong sạch?”

[1] Khuất Nguyên và sự tích nhảy sông tự vẫn: Xem tại đây.

“Không phải!” Lý Vĩnh Ba chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cậu còn nhớ ông lớn giấu mặt hàng tháng gửi tiền vào thẻ cho cậu không?”

Triệu Nặc Hoằng: “…”

“Tết Đoan Ngọ năm nào ông lớn cũng tổ chức tiệc. Năm ngoái cậu sợ không dám đi, nhưng năm nay thì khác. Cậu đến nịnh lão, ngon ngọt vào, nhất định lão sẽ có cách cứu cậu.”

Triệu Nặc Hoằng: “… Nhưng… lỡ là kiểu party dâm loạn thì phải làm sao?”

Lý Vĩnh Ba cười gằn: “Đít quan trọng hay sự nghiệp quan trọng hơn?”

Triệu Nặc Hoằng: “…”