Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 63



Lý Bí sợ chết khiếp lao vù đi gọi bác sĩ. Phương Mãn và Khổng Khuyết trợn mắt nhìn nhau, Phương Mãn im lặng, Khổng Khuyết cũng im re.

“Khuyết er?” Phương Mãn thử nhích một bước đến mép giường, Khổng Khuyết nhìn gã chằm chặp, nhưng không bắt chước nữa.

Ủa sao không bắt chước? Phương Mãn sờ mũi, đầu chợt nảy số: Là vì chữ Khuyết er này ban nãy Khổng Khuyết đã đọc rồi!

Điều đó có nghĩa là, Khổng Khuyết có thể nhớ chỉ sau một lần học, và có thể hiểu rằng “Khuyết er” là đang gọi mình.

Phương Mãn thở phào nhẹ nhõm, phúc tổ là không ngẫn thật, IQ “nguyễn y vân”.

Nghĩ vầy xong, Phương Mãn lại thấy hơi nhói lòng.

Ký ức không còn, liệu có còn là người ấy nữa không?

Ở một khía cạnh nào đó, Khổng Khuyết có lẽ đã được như ước vọng hằng mong bấy lâu.

Phương Mãn càng nghĩ càng đau lòng, bất chợt ứa nước mắt. Gã hận Triệu Nặc Hoằng, càng hận chính mình đã không bảo vệ tốt Khổng Khuyết.

Quên hết mọi chuyện, bỏ lại gã một mình sống trong hồi ức. Tổ sư nó, khác chó gì thủ tiết không!

Khổng Khuyết nhìn chằm chằm mắt Phương Mãn đúng hai giây, sau đó đột nhiên nhảy chồm lên, lực bắn cực kỳ chuẩn xác, đáp xuống hoàn hảo trên người Phương Mãn, quặp lấy vòng eo bánh mì và vòng tay ôm lấy cổ Phương Mãn.

Phương Mãn vô thức duỗi tay đỡ lấy mông Khổng Khuyết, sợ đến độ không cầm được nước mắt, hai hàng lệ nhỏ xuống.

Khổng Khuyết thè lưỡi liếm lông mi Phương Mãn.

Phương Mãn như thể trở lại cái đêm hồi còn ghi hình《 Thần tượng nhà tôi 》ở Úc. Gã ăn đĩa trứng bác, vì ngon quá mà cảm động đến rớt nước mắt, Khổng Khuyết cũng nhảy lên người gã như này và liếm mi gã.

Khổng Khuyết liếm đi những giọt nước mắt của Phương Mãn, đôi mắt đen lánh của hắn phản chiếu bóng hình Phương Mãn, đôi môi nhợt nhạt mấp máy, như chực nói gì.

Lúc ấy Khổng Khuyết bóp mặt gã rồi nói gì ấy nhỉ?

Phương Mãn: “Đừng khóc, chết đấy.”

Khổng Khuyết bắt chước: “Đừng khóc, chết đấy.”

Đúng lúc này, hành lang vọng đến tiếng bước chân dồn dập. Khoảnh khắc Lý Bí dẫn bác sĩ vào, Khổng Khuyết vốn đang yên ổn trên người Phương Mãn vừa ngoảnh sang nhìn, bỗng biến mùi máu.

Bác sĩ dừng lại, sợ sệt nhìn Khổng Khuyết, chợt có linh cảm chỉ cần mình tiến thêm một bước nữa thôi, Khổng Khuyết sẽ vồ tới vặn gãy cổ mình.

Thực tế linh cảm của bác sĩ chuẩn không cần chỉnh. Nếu Phương Mãn không cùm eo hắn lại thì Khổng Khuyết đã xông đến tiễn bác sĩ về chầu ông bà rồi.

Sao lại biến khắm thế này? Phương Mãn ghìm vòng eo mảnh mai nhưng dẻo dai của Khổng Khuyết, sực nhớ đến tấm poster hôm chơi escape room đợt nọ – tay bác sĩ mặc áo blouse trắng tinh đang cố gắng sắp xếp lại chuỗi gen.

“Ra ngoài!” Phương Mãn ra hiệu bằng mắt với Lý Bí, “Thay áo blouse rồi lại vào.”

Lý Bí gật đầu lia lịa, vội vàng dẫn bác sĩ ra, không quên đóng cửa trước khi đi.

Cửa bị khóa, chặn đi tiếng nói hỗn loạn bên ngoài, bấy giờ hơi thở của Khổng Khuyết mới dần bình tĩnh lại. Phương Mãn buông lỏng vòng tay đang cùm eo Khổng Khuyết, tính đặt hắn lên giường. Ai dè Khổng Khuyết chẳng chịu, cứ quặp chặt người gã không buông, còn túm cổ áo gã rồi úp mặt vào bờ ngực nở nang của Phương Mãn.

Phương Mãn: “Ê, sai thế, sao mất trí nhớ rồi mà vẫn thích úp mặt vào zú vậy hả?!”

Tất nhiên Khổng Khuyết sẽ không trả lời, chỉ vùi mặt và nhắc lại y sì đúc.

Bấy giờ, Lý Bí đã dẫn bác sĩ mặc quần áo bình thường quay lại.

Sau khi bác sĩ cởi áo bluose trắng, Khổng Khuyết không còn lộ sát ý với anh ta nữa, khá là hợp tác làm các bước khám bệnh, ít nhất là sẽ nghiêm túc nhắc lại từng lời bác sĩ nói.

Vết thương sau ót của Khổng Khuyết gần như đã lành, nhưng để nói rằng hắn bình thường rồi thì thôi khỏi nói.

Khổng Khuyết đúng như kiểu bị ném về lò nặn lại.

Bác sĩ đoán rằng hành vi nhắc lại lời người khác của Khổng Khuyết là do não hắn đang rỗng, nên hắn sẽ học ngôn ngữ xung quanh theo tiềm thức. Về phần hắn còn nhớ được bao nhiêu thì bác sĩ đành chịu.

Phương Mãn hỏi bác sĩ: “Liệu cậu ấy còn nhớ lại được không?”

Bác sĩ đáp: “Vết thương ở phía sau đầu không tổn thương đến thần kinh. Về nguyên nhân xuất hiện tình huống này rất có thể là do tâm lý của cậu Khổng.”

Bác sĩ đề nghị Phương Mãn đưa Khổng Khuyết đến bệnh viện chuyên về tâm thần để kiểm tra thêm.

Sau khi bác sĩ rời đi, Lý Bí điên cuồng túm tóc: “Phải làm sao giờ? Nếu ngài Khổng chết thì mọi việc sẽ xử lý theo di chúc của ngài ấy, tôi sẽ được nghỉ việc. Nhưng giờ ngài ấy bị ngơ rồi phải làm sao giờ? Giang sơn của ngài ấy tôi không giữ được đâu!”

Phương Mãn khuyên nhủ: “Anh Bí à đừng giật tóc nữa, có dày dặn gì cho cam.”

Lý Bí phải chịu một cú sốc dã man, chỉ còn nước túm lấy Phương Mãn làm rơm cứu mạng, “Ngài Phương, hợp đồng lao động của tôi và ngài Khổng còn 5 năm, ngài đừng bỏ lại tôi mà chạy trước đấy!”

Phương Mãn: “…”

Khổng Khuyết ngồi trên giường, vẫn rất tò mò về hai người đàn ông trước mặt.

Lần đầu tiên nhìn thấy họ, Khổng Khuyết cảm thấy rất quen thuộc, và trong khi lặp lại cuộc trò chuyện của họ, thông tin cũng tự nhiên tràn vào đầu hắn mượt mà như nước chảy.

Hắn có thể được gọi là “Ngài Khổng”, “Khổng Khuyết”, “Khuyết er”.

Theo cấu trúc tương tự của “ngài Khổng” và “ngài Phương”, thì người cao to béo mềm kia tên là “ngài Phương”.

“Ngài Phương.” Khổng Khuyết chợt hô lên.

Phương Mãn và Lý Bí nhất loạt quay lại, ngạc nhiên tột độ vì mới chỉ 5 phút ngắn ngủi thôi mà Khổng Khuyết đã tiến hóa từ máy nhắc lại thành AI thông minh.

Phương Mãn bước tới: “Ơi?”

Khổng Khuyết bắt chước giọng điệu lo lắng của Lý Bí: “Ngài Phương.”

Phương Mãn: “Ơi ơi ơi, anh đây, sao thế?”

Khổng Khuyết: “Ngài Phương ngài Phương ngài Phương ngài Phương…”

Lý Bí cũng bước tới, đoán già đoán non: “Chắc là nhắc lại đơn giản thôi.”

“Nó chủ động gọi thế chắc chắn là có việc gì.” Phương Mãn ngửi thử mùi trên người Khổng Khuyết, thấy đang có hương vang quyện với mùi máu, cho thấy Khổng Khuyết đang khó chịu gì đó: “Đói rồi phải không?”

Phương Mãn đánh bạo sờ bụng Khổng Khuyết. Khổng Khuyết nhíu mày ôm lấy cánh tay Phương Mãn.

Phương Mãn bừng tỉnh đại ngộ: “Khả năng muốn đi tè!”

Lý Bí: “Thế… nhiệm vụ quan trọng tháp tùng ngài Khổng đi vệ sinh giao cho ngài. Tôi sẽ làm thủ tục xuất viện.”

Phương Mãn: “… Ờ.”

Tuy Phương Mãn cảm thấy mình đưa Khổng Khuyết đi “giải quyết nỗi buồn” có vẻ dì dị, cơ mà nếu để người lạ đỡ thì còn dị hơn.

Phương Mãn đưa Khổng Khuyết đến đứng trước bồn cầu. Khổng Khuyết nhìn chằm chằm bồn cầu với vẻ mặt tò mò, thậm chí còn muốn vươn tay nghịch nước.

“Khuyết er,” Phương Mãn cản bàn tay nghịch ngợm của Khổng Khuyết lại, “Biết đi vệ sinh không?”

Khổng Khuyết tỉnh bơ nhắc lại: “Biết đi vệ sinh không?”

Phương Mãn lâm vào một cuộc đấu tranh nội tâm kịch liệt. Nếu giúp Khổng Khuyết đỡ chim thì động tác có vẻ thô bỉ, cơ mà nếu không đỡ giúp hắn, lát lỡ đái mẹ ra quần thì nghiễm nhiên lại phải giúp tắm luôn à.

Phương Mãn bặm môi, quyết định đứng sau lưng Khổng Khuyết, vòng tay qua eo dạy hắn cách đỡ chim đi tè.

“Đỡ lấy, rồi rặn mạnh vào!” Phương Mãn thả tay ra, “Sau này đi tè cứ thế mà làm.”

Khổng Khuyết: “…”

Phương Mãn còn chu đáo si cả đái: “Siiii…”

Khổng Khuyết: “Siiii….”

Phương Mãn đợi hoài đợi mãi chả thấy gì, cúi xuống thì thấy Khổng Khuyết đang cúi đầu ngắm chim.

Phương Mãn muốn điên mất thôi: “Mày trêu anh à Khuyết, đến trẻ con cũng biết đi tè đấy.”

Khổng Khuyết vẫn ngoan ngoãn nhắc lại: “Mày trêu anh à Khuyết, đến trẻ con cũng biết đi tè đấy.”

Phương Mãn dày vò mình một hồi tự dưng thành buồn tiểu, đành nhắm mắt kéo khóa quần xuống nói: “Anh làm mẫu một lần duy nhất. Nếu cậu vẫn không đi được thì anh chịu cmnl đấy.”

Vì không biết liệu tả cảnh đi tè có bị Tấn Giang khóa mõm không, nên mạn phép bỏ qua quá trình Phương Mãn móc chim xả nước.

Tóm lại là Phương Mãn đã làm mẫu cho Khổng Khuyết một màn gọi là “Ngược gió đi tè ba ngàn dặm, ngỡ như Ngân Hà chín tầng mây.”

Phương Mãn tiểu xong, phát hiện ánh mắt Khổng Khuyết có vẻ quen à nha. Hắn nhìn thẳng, dí mắt nhìn chằm chặp chỗ đó, đồng thời thè lưỡi hồng liếm một phát lên đôi môi nhợt nhạt.

Phương Mãn: “…”

Khổng Khuyết chỉ vào chỗ đó của Phương Mãn, một tổ hợp chữ chợt xông vào đầu hắn như cá voi, há mồm phun thẳng nước lên trời.

“Phương Mãn.” Khổng Khuyết lại liếm môi phát nữa, đột nhiên quỳ xuống, “Tôi muốn ăn.”

Phương Mãn nhảy cẫng lên: “… Sao mất trí nhớ rồi mà vẫn dê cụ vậy hả!”