Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 83



Tàu Hải Tặc là trò nổi tiếng nhất của công viên này. Hai người che lấy balo, đứng một bên mặc áo mưa.

Áo mưa hai tệ một bộ, còn chả dày bằng túi đựng rác. Phương Mãn mở áo mưa ra, mất hồi lâu vẫn chưa tìm được chỗ chui đầu.

Khổng Khuyết nói: “Rũ thử xem.”

Phương Mãn ngoảnh sang trông thấy Khổng Khuyết đã ăn mặc chỉnh tề, áo mưa màu xanh nhạt dài đến đầu gối, nhìn hắn cứ như cậu bé lửa băng vậy.

Phương Mãn phá lên cười như được mùa: “Hahahahahahhah!”

Trong thời gian dài bên nhau, Khổng Khuyết đã biết điểm cười của Phương Mãn khá lạ, đa phần hắn đều không hiểu sao Phương Mãn lại cười, nhưng hắn biết chỉ cần cười giống hệt gã là được.

Khổng Khuyết: “Hahahahahahhah!” Tần suất, phong thái và giọng điệu hắn bắt chước giống y sì đúc Phương Mãn.

Phương Mãn sởn cả da gà: “Nè, đừng bắt chước anh!”

Hướng dẫn viên hô to: “Sắp sửa bắt đầu, mời quý hành khách nhanh chóng ổn định chỗ ngồi!”

Khổng Khuyết cầm lấy áo mưa trong tay Phương Mãn, tìm chính xác chỗ chui đầu rồi rũ một cái: “Chui vào đây Phương Mãn.”

Phương Mãn hơi cúi xuống, đầu tóc rậm rạp chui vào trong áo mưa, sột soạt vài tiếng, đầu bị kẹt ở giữa.

Khổng Khuyết ngạc nhiên sờ tóc Phương Mãn, nói: “Anh to quá.”

Phương Mãn: “… Đệt, em thật là.”

Phương Mãn húc đầu lên xé toạc chỗ chui đầu, bĩu môi.

Chụt.

Phương Mãn hôn chụt phát vào má Khổng Khuyết, xong vỗ vai Khổng Khuyết như không có chuyện gì xảy ra, bảo: “Đang nơi công cộng, đừng có trêu anh bằng mấy lời dâm dê đó. Chạy nhanh chiếm chỗ mau lên.”

Khổng Khuyết giơ tay sờ má, khóe miệng nhếch cao tớn, đỏ mặt ngồi bên Phương Mãn. Sau khi mọi người chuẩn bị xong thì thuyền bắt đầu leo lên theo đường ray.

Khổng Khuyết hỏi nhỏ: “Sao lại đột nhiên hôn em?”

Phương Mãn cười đáp: “Ủa anh hôn em hả? Sao anh hổng biết gì hết dợ.”

“Anh hôn em.” Khổng Khuyết ngoảnh sang nhìn Phương Mãn, “Anh hôn em.”

Phương Mãn vốn muốn cười, song khi thuyền lên cao, nụ cười dần trở lên đông cứng, vội nhắm mắt lại hô: “Thế hôn lại anh đi.”

Thuyền leo lên đỉnh rồi chầm chậm đánh lái, Phương Mãn vội vàng cài cúc áo mưa và mũ cho Khổng Khuyết, chưa kịp cài cho mình thì thuyền đã lao vù xuống.

Phương Mãn: “Aaaaaa!!!!!”

Khổng Khuyết ngoảnh sang ngắm Phương Mãn, con thuyền xóc nảy mạnh trên đường ray, hai má Phương Mãn cũng rung lên rung xuống như bánh pudding sữa, trông có vẻ rất ngon.

Khổng Khuyết vươn tay vòng qua cổ Phương Mãn, rồi cắn nhẹ vào má gã.

Con thuyền lao xuống hồ nước, gây ra cơn sóng rợn ngợp, vút lên cao và rồi dội thẳng xuống đầu.

Khổng Khuyết mất cảnh giác và nuốt một ngụm nước.

Mặt Phương Mãn ướt đẫm, khó nhọc chớp mắt, cố gắng vắt khô nước trên mi, hớn hở hỏi: “Nãy em cắn anh phải không?”

Khổng Khuyết cực kỳ ghét mặt bị dính nước, giơ tay lên lau mạnh, cười bảo: “Uống phải rất nhiều nước.”

“Hahahahahahahahahahaha!” Phương Mãn vặn quần áo, vắt ra một dòng nước nhỏ, phấn khích hô lên: “Cái này chơi vui quá!”

Khổng Khuyết: “…”

Phương Mãn kéo Khổng Khuyết lên chơi thêm mấy lần nữa, trước khi Khổng Khuyết biến hoàn toàn thành mùi thúi, Phương Mãn đã biết điều dừng lại. Cả hai ướt dầm dề, mệt bở hơi tai nằm xuống bãi cỏ, tính hong khô người.

Áo cộc của Phương Mãn bị ngâm nước làm lộ rõ ​​cơ ngực vừa đẹp. Khổng Khuyết nhìn chằm chằm vào đó vài lần, nói rất là phong độ lịch sự: “Em có thể xoa ngực anh không Phương Mãn?”

Phương Mãn: “… Vãi, giờ á? Trước hàng đống người thế này, sếp chắc chứ?”

Khổng Khuyết: “Em có thể gọi người đuổi hết khách về.”

“Má, vì sắc mà quá đáng vl.” Phương Mãn xoay người nằm úp sấp: “Không được, nhưng em có thể đấm lưng cho anh. Thưởng một fafa.”

Khổng Khuyết quỳ xuống bên cạnh Phương Mãn, tận tâm tẩm quất mát xa.

Sau ba mươi phút hong người, quần áo của cả hai mới khô được nửa thì trời bỗng đổ cơn mưa tầm tã.

Phương Mãn kéo Khổng Khuyết chạy ù vào xe, hai người lại ướt như chuột lột, như chưa hề có cuộc hong khô.

Phương Mãn đóng cửa xe, lau mặt, không khỏi dở khóc dở cười: “Bọn mình cất công dùng nhiệt độ người sấy quần áo đúng là vô ích.”

Khổng Khuyết rút mấy tờ khăn giấy, ưu nhã lau mặt: “Em kiếm được một bông hoa.”

Phương Mãn cười khúc khích, với lấy balo, kéo khóa xuống nói: “Khát chết mất, để xem mẹ anh chuẩn bị cho mình cái gì nào.”

Phương Mãn lục lọi một hồi, bỗng trợn mắt khó tin ngẩng lên hỏi Khổng Khuyết: “Khuyết er, đoán xem trong balo có gì?”

Khổng Khuyết đẩy kính, nói: “Em đã nghe được anh nói thầm, là ô.”

“Vãi chưởng, không hùa theo cho anh vui được à? Đóa bừa xem.” Phương Mãn lấy ô ra, tiếp tục kinh ngạc thốt lên: “Đoán xem anh lại thấy cái gì?”

Lần này Khổng Khuyết ngoan ngoãn hùa theo: “Là gì?”

Phương Mãn lôi ra một cái áo cộc trắng: “Bọn mình không cần mặc áo ướt nữa!”

Khổng Khuyết: “…”

Phương Mãn lại lôi tiếp ra cái áo cộc đen, nhìn size, sau đó ném cái màu trắng cho Khổng Khuyết, hớn hở nói: “Mẹ anh tuyệt vời nhất luôn!”