Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 91: Ngoại truyện 1: Truyện cười



Edit: Pi cát Trê

1.

Trời bắt đầu vào đông, nhân ngày tốt lành, bộ phim “Quái vật nhỏ” được chuyển thể từ kịch bản “Father” do Khổng Khuyết chấp bút đã chính thức khởi quay.

Theo thông lệ thì ngày đầu tiên khởi quay sẽ phải thắp hương lễ Phật.

Trên bàn có đặt máy quay được phủ vải đỏ, dứa, thanh long, chuối và các loại trái cây trông rất hoan hỉ, và đặt đằng trước đống trái cây là một bức tượng bằng ngọc trắng.

Bức tượng tạc một vị thần có mái tóc dày, nọng cằm bụng phệ bằng ngọc bích thượng hạng, nom rất nhân hậu, song vừa chẳng giống Phật vừa chẳng giống Đạo.

Phương Mãn loáng thoáng nghe thấy tiếng xầm xì bàn tán sau lưng:

“Em theo nhiều đoàn làm phim lắm rồi ý, mà lần đầu tiên thấy người ta thờ Phật Di Lặc đấy.”

“Không phải đâu, Phật Di Lặc nào lắm tóc thế.”



Phương Mãn vô hồn nhìn bức tượng, rồi cắm ba nén hương vào lư hương.

Còn Khổng Khuyết thì trông thành kính vô cùng, cung kính cúi người vái bức tượng.

Vài ngày sau khi khai máy, Phương Mãn cậy sủng mà phì, ăn như thuồng luồng ba ba. Các nhân viên ngạc nhiên khi thấy đạo diễn ngày càng giống bức tượng!

2.

Sau khi khởi quay, Phương Mãn dốc toàn lực cho sự nghiệp quay phim. Đêm đó, quay xong cảnh muộn, Phương Mãn vác cái bụng bia nhỏ và tấm thân nặng nề, sức cùng lực kiệt dắt Lươn Văn Chó lết về khách sạn.

Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng mèo kêu, Meowo đáp nhẹ nhàng lên lưng Lươn Văn Chó, kêu meo meo làm nũng. Lươn Văn Chó cũng mê mệt Meowo, tức thì nhảy lên đẩy Meowo xuống rồi há mồm ngậm đầu Meowo.

Phương Mãn: “…” Tình yêu khiến người ta ngạt thở.

Phương Mãn dấy lên một dự cảm không lành, bước vào trong, giẫm lên những cánh hoa hồng rực rỡ, lập tức nhìn thấy Khổng Khuyết đã làm sẵn tư thế Oz2 trên chiếc giường chưa đầy đồ chơi tình yêu và chờ gã.

Phương Mãn: “…” Tình yêu khiến người ta ngạt thở x2.

Phương Mãn nằm xuống cạnh Khổng Khuyết, rơi vào đại dương đồ chơi tình thú, điềm tĩnh như chị Thạch Lựu: “Come on baby, tự mình nhún.”

Khổng Khuyết thơm phức xông lên.

Khổng Khuyết tự nhún hồi lâu trên người Phương Mãn nhưng vẫn chưa thấy thỏa mãn, bèn hết nắm tay đến cạ cổ Phương Mãn đòi hỏi: “Phương Mãn, em muốn đánh mông.”

Phương Mãn: “Em tự tét được mà, nãy bạch bạch bạch thế khác quái gì tét mông đâu.”

Khổng Khuyết nở nụ cười giả dối nhưng không mất đi sự đen tối của dòng dõi tư bản: “Anh còn nợ em 100 cái, em sẽ chiết khấu cho anh 0,99%, còn 99 cái.”

Phương Mãn: “…”

Phương Mãn đã đánh giá thấp mức độ nghiêm túc của Khổng Khuyết với trò “Khuyết er hái hoa kí”. Mới mấy ngày ngắn ngủi, Khổng Khuyết đã tích được 100 cái tét đít.

Phương Mãn đành nâng tay lên vỗ bừa vài cái, Khổng Khuyết nghiêm túc đếm số.

Vỗ rồi vỗ, cổ tay Phương Mãn dần vô lực, cũng sắp ngủ gật rồi, ấy nhưng Khổng Khuyết lại phũ phàng bò dậy đi pha một ly cà phê cho Phương Mãn: “Phương Mãn, dậy đánh tiếp. Còn 52 cái.”

Phương Mãn bị lôi dậy, gắt gỏng tột đỉnh.

Nhớ lại tháng ngày Khổng Khuyết mới phát hiện gã là Nam Thần Ánh Trăng, hắn ngoan đến không còn gì để nói, quy củ nghiêm túc cung phụng gã như mẫu nghi thiên hạ aka Hoàng hậu.

Mà gã lại không biết quý trọng một Khổng Khuyết cấm dục khó có, cứ rảnh rỗi là lại túm Khổng Khuyết vào lòng mân mê sờ mó bóp véo mần thịt, nghiêm khắc bắt hắn phải phân biệt được gã và Nam Thần Ánh Trăng trong ảo tưởng của hắn có bản chất khác nhau. Sau vài ngày điều trị, cuối cùng Khổng Khuyết cũng không bảo gã nóng nữa.

Thế mà chưa qua nổi mấy ngày, hàng này đã quay lại dáng vẻ dục cầu bất mãn như hiện tại, còn đam mê với bộ môn tét đít.

Phương Mãn túm lấy Khổng Khuyết, nhanh lẹ vỗ bôm bốp nốt 52 cái một cách tàn nhẫn.

Khổng Khuyết phê pha nheo mắt, bị đánh cho ngoan ngoãn, vùi mặt vào ngực Phương Mãn.

Phương Mãn vẫy cổ tay mỏi nhừ và lòng bàn tay nóng như phải bỏng cùa mình, thầm nghĩ cứ tiếp tục như này thì sớm muộn gã cũng bị Khổng Khuyết ép khô mất thôi.

Hai ngày sau, Khổng Khuyết đi công tác về, thấy Phương Mãn bảo muốn tặng mình một món quà.

“Gì vậy?” Khổng Khuyết đẩy kính, tràn trề mong đợi đi theo Phương Mãn. Hắn rất thích Phương Mãn tặng quà cho mình, bởi theo quan niệm của hắn, tặng quà là biểu hiện của tình yêu. Phương Mãn có yêu thì mới tặng quà cho hắn!

Phương Mãn dẫn Khổng Khuyết đến bên giường, kéo tấm vải đỏ, để lộ ra một cái máy.

Là máy tét đít tự động.

Khổng Khuyết: Biến thúi!

“Còn điều chỉnh được tốc độ đấy, em muốn hết tốc lực hay muốn hồn bay phách lạc?” Phương Mãn tự đắc ưỡn cao cái bụng bia nhỏ.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!