Ánh Trăng Sáng Như Nàng

Chương 15



Hai người đã được cầm sổ hồng trong truyền thuyết.

Kiều Minh Nguyệt nhìn dấu chạm nổi, sợ bản thân sờ nhiều thì bị mờ mất, nhìn kỹ cảm thấy có vấn đề gì nên cất đi, mà ngược lại Sầm Nghiên Thanh đã cất vào trong túi từ sớm.

Hai người rất ăn ý mà lựa chọn tự giấu giấy hôn thú, sợ một khi không cẩn thận tới tay đối phương sẽ bị bay mất.

Sau khi cầm giấy chứng nhận, Sầm tổng cảm thấy mình có tự tin trở lại, pháp luật là vũ khí bảo hộ quyền lợi cá nhân, hai người còn ở cửa Cục Dân Chính, đã bắt đầu nói về công việc sau khi kết hôn.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||

“Anh muốn làm hôn lễ, đây là chuyện đầu tiên.” Sầm Nghiên Thanh nói.

“Không thành vấn đề ~” Kiều Minh Nguyệt vui vẻ đáp ứng, chỉ là hôn lễ thôi không có vấn đề gì, “Năm sau em có khả năng khá bận rộn không có nhiều thời gian, nhưng nếu cần tới em, em khẳng định mình sẽ phối hợp, chuyện hôn lễ lại phải nhờ anh nhọc lòng.”chuẩn bị rồi

Làm hôn lễ cũng có nghĩa là công khai, về chuyện này hai người đều đồng ý với nhau.

“Được, có thể.” Sầm Nghiên Thanh tiếp tục nói, “Chúng ta phải nói chuyện cùng Niệm Niệm, giải bỏ hiểu lầm, con bé phải biết anh là bố, đây là chuyện thứ hai.”

Không chờ cô trả lời hắn liền bổ sung thêm một câu, “Niệm Niệm hộ khẩu không cần tách sang anh, dòng họ cũng không cần thay đổi.”

Hắn chu đáo như vậy, cô còn cái gì phải nói?

“Không thành vấn đề.”

“Chuyện thứ ba rất quan trọng, chúng ta là tự do yêu đương sau đó kết hôn theo lẽ bình thường, sau khi kết hôn phải ở cùng nhau.”

Kiều Minh Nguyệt xem trình độ mặt dày của hắn khi nói ra câu “Tự do yêu đương, kết hôn bình thường”, nội tâm vô cùng bội phục.

Xem ra Sầm tổng không có bất mãn vì bi ép cưới đâu.

“Có thể, nhưng anh dọn lại đây nhé, em và Niệm Niệm đều đã quen ở đây, đa số thắng thiểu số.”

“Ừ, không thành vấn đề.”

“À…… Hiện tại anh dọn luôn hay là như thế nào?”

“Hiện tại dọn luôn.”

“Chẹp ~” Kiều Minh Nguyệt cười hì hì dùng tay chọc chọc cánh tay hắn, móng tay màu đỏ xinh đẹp đụng vào tây trang màu đen, “Sầm tổng rất vội vàng.”

“Ừ anh rất vội.” Hắn thừa nhận bình tĩnh, “Còn có một việc cuối, luật lệ của nhà họ Sầm cấm ly hôn, trong lúc kết hôn cũng có quy định về đạo đức như không được ngoại tình hay có bất cứ mâp mờ nào.?”

Kiều Minh Nguyệt trừng lớn đôi mắt: “Anh cảm thấy em là loại người này?”

“Em là người có tiền án.”

Kiều Minh Nguyệt vừa định phản bác mình làm gì có gì, nhưng nhớ đến lịch sử tình trường từ nhỏ đế lớn, tự nhiên lại chột dạ, giải thích: “Em đổi bạn trai liên tục không phải do em không nghiêm túc, bọn họ trách em đá bọn họ, nhưng cho tới bây giờ không có một ai nói em ngoại tình nha, ta đối đãi với mỗi người đều tốt như mối tình đầu.”

“……”

Đề tài này bởi vì mối tình đầu hai chữ mà im bặt, hai người ăn ý không có nhắc lại, bắt đầu làm việc khác.

Ngày mai chính là ngày giao thừa, trước khi Sầm Nghiên Thanh dọn vào, buổi tối sẽ có người đem hành lý của hắn dọn lại đây.

Sầm tổng vốn tưởng rằng khi hắn bước vào cửa sẽ là một khung cảnh ấm ám của một nhà ba người, kết quả còn chưa thay giày đã thấy trên sô pha có một tên đàn ông bắt chéo chân cắn hạt dưa.

Ngay sau đó Lưu Diệc cũng chui ra từ phòng bếp đang ăn chân giò hun khói.

Hắn quả nhiên không thể tin cô.

“Em không cảm thấy nhà em hơi chật sao?” Sầm Nghiên Thanh mỉm cười dò hỏi chủ nhà.

“Ăn tết mà, càng đông càng vui.” Kiều Minh Nguyệt vỗ vỗ bả vai hắn để an ủi, nghĩ thầm anh cả ngày mai sẽ trở về, đến lúc đó người trong nhà cô sẽ càng nhiều.

Kiều Thư ngồi trên sô pha quay đầu nhìn về phía hắn, cà lơ phất phơ kêu một tiếng, nói với Kiều Minh Nguyệt: “Nhanh như vậy đã bắt cóc được người?”

“…… Anh hai đừng thêm dầu vào lửa, anh không sợ cha của đứa nhỏ chạy mất à?”

Kiều Minh Nguyệt lôi kéo cánh tay Sầm Nghiên Thanh, gọi Niệm Niệm, Niệm Niệm đang ở phòng đồ chơi viết chữ nghe thấy liền xông ra, thấy người đàn ông bên cạnh mẹ, cái miệng nhỏ của Niệm Niệm há to thành hình chứ O, “Oaa” một tiếng, vỗ tay bạch bạch.

“Mụ mụ thật là lợi hại! Nhanh như vậy đã tìm được ba ba!”

Cái giọng này giống như ba ba là một thứ đồ vật rẻ tiền.

Sầm Nghiên Thanh: “……”

Kiều Minh Nguyệt vội vàng nói: “Là ba ba ruột của con, không phải ba ba bình thường!”

Càng giải thích càng hỗn loạn, kiều Thư ở trên sô pha cười ngất.

Sầm Nghiên Thanh có cảm giác “Cái nhà này không chứa hắn”.

Vì tránh việc nhân viên ngoài lề quấy rầy ( đúng chính là Kiều Thư), bọn họ một nhà ba người đi lên lầu mở hội nghị, địa điểm là ở phòng ngủ chính.

Kiều Minh Nguyệt giải thích một lần nữa cho Niệm Niệm, Sầm Nghiên Thanh lại nhấn mạnh thêm, Niệm Niệm thông minh rất nhanh đã hiểu.

“Về sau ba ba muốn cùng chúng ta ở cùng sao?”

“Đúng vậy, ở nơi này.”

Niệm Niệm bỗng nhiên im lặng.

Cô bé nhớ tới lúc trước Kiều Minh Nguyệt nói, sau khi có ba ba, mụ mụ không thể cùng ngủ với bé, rối rắm đến mức mày nhỏ đều nhăn dúm dó, ngửa đầu nói với Sầm Nghiên Thanh: “Ba ba có thể hay không cho Niệm Niệm ngủ cùng? Con ngủ một mình có chút sợ hãi.”

Sầm Nghiên Thanh lập tức đáp ứng: “Có thể, giường rất lớn.”

“Oa! Ba ba thật tốt!” Cô bé lập tức vui vẻ trở lại.

Niềm vui của trẻ con chỉ đơn giản như vậy, Niệm Niệm đối với thành viên Sầm Nghiên Thanh gia nhập cũng không có gì không hài lòng, hơn nữa còn siêu hưng phấn mà kéo hắn đi xem bài làm của cô bé.

“Con không phải còn chưa đi nhà trẻ?” Sầm Nghiên Thanh hỏi Kiều Minh Nguyệt.

“Đúng vậy, em mời giáo viên đến dạy cho con bé, một chút nữa tới giờ ăn cơm là gặp cô giáo Tạ, em ấy đang học lớp 12, tên là Tạ Trì.”

“Con bé mới ba tuổi đã bắt đầu học thêm?” Sầm Nghiên Thanh không đồng tình mà nhăn lại mi.

“……Chút nữa anh xem bài tập của con bé sẽ hiểu lí do tại sao.”

Hiển nhiên, Sầm Nghiên Thanh không dự đoán được Niệm Niệm lại yêu thích học tập như vậy

. Lúc sau, hắn xem bài vở của bé mới hoảng hốt, quả nhiên là do gien.

Vở của Niệm Niệm phân loại theo khối, góc trên bên phải dán nhãn cho thấy khối nào, bởi vì cô bé chưa nhận thức được nhiều chữ cho lắm nên trên nhãn viết cũng chỉ là ghép vần. Đối với các bạn nhỏ vấn đề khó nhất ban đầu chính là ghép vần thành chữ và cầm bút, khống chế cầm bút không tốt cho nên chữ đổ ngang đổ dọc. Nhưng chữ của Niệm Niệm có thể nhìn ra tới bé đã có ý thức mà tự mình khống chế, dùng 200 phần trăm công lực để bắt chước từ đúng quy tắc.

Lại xem bài tập nội dung, ngữ văn chính là luyện tập ghép vần cùng nét bút, tiếng Anh đã bắt đầu học từ đơn. Còn đến toán học, phải gọi là bắn đại bác để phát triển nhảy vọt, rõ ràng trang đầu tiên vẫn là bảng cửu chương, trang thứ hai liền bắt đầu vào phần cơ sở, ngay sau đó chính là hàm số.

Trước kia phòng đồ chơi chất đống đều là đồ chơi của Niệm Niệm, hiện tại các món đồ chơi đã hoàn toàn bị vứt bỏ, ném ở trong một cái hòm lớn để góc phòng, chuẩn bị năm sau được quyên đi ra ngoài. Một mặt tường Kiều Minh Nguyệt cho đặt làm hai cái kệ sách to, đặt thêm một cái bàn để học tập.

“…Con bé đã học thêm được bao lâu rồi?” Sầm Nghiên Thanh ngồi ở bàn học của Niệm Niệm, Niệm Niệm đã tự động bò lên trên chân hắn, bắt đầu triển lãm thành quả của mình.

Kiều Minh Nguyệt lôi ngón tay ra đếm, “ Hình như không đến một tuần.”

Sầm Nghiên Thanh bình thường trở lại.

Hắn xoa xoa đầu nhỏ của Niệm Niệm, “ Ở nhà cũ của ba có một ít sách khi con nhỏ ba đã đọc, Niệm Niệm có muốn đi chọn một ít?”

"Dạ được nha!”

Hắn lại dò hỏi ý kiến của Kiều Minh Nguyệt, “Đêm 30 anh ở bên này, nhưng mùng một có thể mang theo Niệm Niệm đi nhà anh hay không? Ông nội còn chưa có gặp đứa nhỏ.”

“U, không thành vấn đề, mùng một đi nghĩa trang thăm mộ ba mẹ em sau đó đi nhà anh ăn cơm trưa.”

Vợ chồng son khi kết hôn sẽ gặp phải vấn đề ăn tết đi nhà ai, may mắn hai người đều không phải người quá quan trọng việc này, Tết lại không phải chỉ có mỗi ngày 30 cùng mùng một, còn lại mấy ngày thích đi nhà ai đều được, không cần phải tranh nhau.

Thật ra Sầm gia có cái tục lệ này, đêm 30 người một nhà phải cùng nhau ăn một bữa cơm. Tuy nhiên cái tục lệ này đã bị Sầm Nghiên Thanh phá banh, sau khi tiếp nhận tập đoàn Sầm thị hắn đắc tội hàng loạt các bô lão có thực quyền sở hữu cổ phần, rồi sau đó hắn lặng yên không một tiếng động mà biến mất. Hơn nữa mấy năm nay ông nội tuổi đã lớn, thích yên tĩnh, ngày thường hứng thú yêu thích cũng rất phong phú, nhàn rỗi không có việc gì liền đi câu câu cá, xử lý hoa cỏ. Ngoài việc giục hắn cưới thì so sánh với các bác khác thì tư tưởng đã vô cùng tiến bộ.

Niệm Niệm đưa Sầm Nghiên Thanh tham quan phòng đồ chơi, dẫn hắn đi nơi nơi nhìn, giới thiệu giống một cô gái nhỏ hướng dẫn viên du lịch, bận rộn, ríu rít nói không ngừng. Tới cơm chiều thời gian, bé vẫn còn luyến tiếc nằm trên cánh tay hắn, vẫn là Kiều Minh Nguyệt ánh mắt lia qua, cô bé mới bị Sầm Nghiên Thanh ôm đến ghế trên, chuẩn bị ăn cơm.

Bàn ăn hôm nay thật đúng là náo nhiệt, kiều Thư cười hì hì vì Sầm Nghiên Thanh gọi hắn một tiếng anh hai, sau đó vẻ mặt hiền từ hỏi hai người chuẩn bị khi nào kết hôn.

Kiều Minh Nguyệt: “ Chúng em kết hôn rồi.”

Sầm Nghiên Thanh: “Chúng em kết hôn rồi.”

Hai người đồng thời ra tiếng.

Kiều Thư mặt đần.

Hắn cho rằng cùng lắm mới yêu đương, ai biết em gái hắn chơi lớn kết hôn luôn?

“Kiều Minh Nguyệtnem điên rồi?” Âm thanh giọng Kiều Thư bật to,

Sầm Nghiên Thanh không vui, “ Tôi đã gọi anh là anh hai, anh có cái gì không hài lòng?”

Nếu thật sự tính theo tháng, Sầm Nghiên Thanh lớn hơn Kiều Thư hai tháng.

Từ ngữ xa lạ bỗng xuất hiện, Niệm Niệm bắt đầu nhắc mãi: “Ba ba mụ mụ kết hôn là gì??? Con có thể nhìn xem sao??”

Sầm Nghiên Thanh từ trong túi lấy ra giấy hôn thú, hào phóng đúa cho Niệm Niệm xem.

Lưu Diệc cũng tò mò thò qua hóng hớt, “WOW là thật,có cả khung thép!”

Kiều Thư: “…………”

Không được, sự tình tiến triển quá nhanh, hắn không tiếp thu được.

Nhưng nếu việc này do em gái hắn làm ra, hắn lại cảm thấy vô cùng hợp lý, rốt cuộc trước đây cô đã đánh tiếng gió với hắn: Nếu hai người bọn họ kết hôn, Sầm Nghiên Thanh phải gọi hắn là anh.

Thanh âm 'anh' này nghe thật là sướng tai.

“ Vậy Niệm Niệm về sau phải sửa họ?!” Kiều Thư bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, “Anh tuyệt không đồng ý.”

Kiều Minh Nguyệt xem anh trai mang bộ dáng hù doạ người, gắp cho hắn miếng cánh gà chiên Coca, “ Đồng ý với cái gì không đồng ý, sẽ không thay đổi họ, Niệm Niệm họ Kiều.”

Kiều Thư rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

“Vậy hai người về sau……” Kiều Thư vốn muốn hỏi bọn họ về sau có muốn đẻ thêm hay không, rốt cuộc thân thể của Nguyệt Nguyệt không tốt về sau sinh thêm sẽ nguy hiểm rất lớn. Đang nói một nửa lại phát hiện trường hợp không đúng, vì thế chỉ phải nhìn về phía Sầm Nghiên Thanh, ánh mắt liếc qua liếc lại giữa hai vợ chồng son, ngữ khí có chút phiền muộn, “ Được rồi, hai người đều lớn như vậy, cũng không cần phải nhắc nhở nhỉ.”

Đang ăn cơm, hành lý của Sầm Nghiên Thanh đã được người đưa lại đây, Kiều Minh Nguyệt bảo bọn họ dọn đến lầu hai, cũng không nhiều đồ vật lắm.

Cô hỏi Sầm Nghiên Thanh: “Chờ lát nữa ăn xong Niệm Niệm phải học, chúng ta đi lên thu dọn đồ đạc”

“Anh ăn xong rồi.” Hắn trừu trương khăn ướt lau lau tay, “ Bây giờ lên đi.”

Ban nãy Niệm Niệm lung tung rối loạn giới thiệu một hồi, Kiều Minh Nguyệt đưa hắn lên lầu phải giới thiệu lại các phòng, “Lầu một là phòng của dì ngô cùng con gái Tạ Trì cùng nhau ở, còn có phòng đồ chơi của Niệm Niệm, lầu ha có ba gian phòng ngủ, phòng ngủ chính tại đây, em cùng Niệm Niệm ở, phòng của Niệm Niệm ở bên kia, nhưng có khả năng con bé còn chưa quen nên trước mắt chỉ có thể cùng ngủ cùng em. Đây gian này là phòng cho khách, hiện tại Lưu Diệc đang ở, ngày 30 anh cả sẽ trở về, à còn nữa có khả năng về sau anh phải gọi cô ấy là chị dâu.”

Là con trai độc nhất đột nhiên nhảy ra thật nhiều anh chị em, hơn nữa ai cũng là anh, chị.

“ Đây là thư phòng, ngày thường có công việc thì em sẽ dùng, anh nếu cần thì phải sửa một chút? Thêm cái bàn, thêm mấy cái kệ sách.”

" Ừ, năm sau làm, sắp tới anh sẽ nghỉ phép.” Sầm Nghiên Thanh nhìn một vòng, “ Vậy Kiêu Thư ở đâu?”

Kiều Minh Nguyệt chọc ngực hắn cách một lớp áo sơ mi, cười nói: “ Phải có xưng hô lớn nhỏ chứ, gọi là anh hai.”

Sầm Nghiên Thanh nhéo tay cô đang nằm trong lòng bàn tay mình, cười khẽ: “Em không phải cũng kêu hắn là Kiều Thư sao?”

“Chỉ cho quan phóng hỏa không cho bá tánh đốt đèn? Hử?”

Từ cuối cùng hắn nâng giọng lên, phác họa ra bầu không khí mập mờ.

Mọi người đều ở dưới lầu ăn cơm, lầu hai chỉ có bọn họ hai người, hắn đưng lì ở cửa thư phòng, trong nhà ấm áp nên áo khoác cũng đã được cởi, sơ mi trắng cuốn tới khuỷu tay, nút thắt cũng cởi hai viên cúc. Hắn nắm tay cô, cúi người tới gần, lông mi một trên một dưới, con ngươi sâu nhìn chăm chú vào cô.

Không thể không thừa nhận gương mặt của Sầm Nghiên Thanh rất có ý vị của nhà tư bản chơi trò tình một đêm.

Đêm đó cô dẫn hắn về phòng không phải là không có lý do.

Đôi lời đáng iu của editor

Nay không lảm nhảm nhiều nữa, chỉ muốn nói là iu các bạn đã đọc truyện.

Hứa sẽ chăm chỉ ra chương mới hơn <3