Ánh Trăng - Sumlir

Chương 1: 1 - Cuối cấp



Những ngày tháng 6 oi bức, đã hơn 10 giờ đêm rồi nhưng người ta vẫn cảm thấy khó chịu vì cái nóng này

Giang Hạ Yến với cái cặp chứa đầy sách vở trên vai, tay cầm điện thoại mở flash để soi con đường không một bóng người này để đi về nhà

Yến nghe thấy tiếng bước chân đằng trước, nó chắp tay cầu nguyện rằng đấy là anh trai của nó nhưng chẳng phải, tiến gần hơn chỉ là một cậu bạn trên mình bộ quần áo đá bóng, tay hất quả bóng lên rồi lại đỡ

Yến đi qua, nó thở dài, mấy người không phải học sinh cuối cấp sướng thật đấy...được tẩn hưởng đúng nghĩa của mùa hè chứ không phải gục mặt vào ôn thi như này

Nguyễn Phúc Việt quay mặt lại, ánh trăng chiếu xuống làm nó thấy một con bé với mái tóc nâu, trên vai ngoắc cái cặp to đùng...học đến giờ này mới về đấy à? Nó thì hay học buổi sáng với chiều, rồi lượn đi đá bóng đến tối muộn rồi về ngủ luôn thôi

Việt nhún vai rồi quay đầu lại, nó tiếp tục vừa đi vừa nghịch quả bóng

Một ánh sáng xuất hiện, là đèn xe của chiếc xe máy đang tiến gần đến Yến. Cái người trên xe dừng lại, nhe răng ra cười

: Anh xin lỗi nhé, anh quên hôm nay mày đi học

Yến nhăn mặt rồi trèo lên xe, ông anh đấy còn nhớ đến nó là may rồi đấy, chứ quên hẳn là hết cả hơi luôn

: Anh biết em đợi lâu lắm không?

: Biết rồi biết rồi, anh xin lỗi mà

: Em đi một mình lỡ bị làm sao thì sao? Anh chịu trách nhiệm được không?

: Bị làm sao là bị làm sao?

: Ai thấy em một mình xong nhảy ra bắt cóc em ý, đường vắng em biết cầu cứu ai?

Giang Hà Trung bật cười, nó giơ tay trái lên trời

: Ai mà dám bắt mày hả em? Bắt về lại tưởng bắt nhầm chó dại thì chết

Yến nghe xong đánh bộp bộp vào cái lưng của anh trai, nó tức lắm

: Anh chó dại ý!

: Đấy đấy, chỉ có chó dại mới cắn người thôi

: Em đánh anh chứ có căn đâu?

: Thì nó cũng cùng một loại

Sau một lúc chí chóe thì hai anh em nó cũng về được đến nhà, Trung còn chưa kịp tắt xe Yến đã vội chạy xuống rồi vào nhà

: Con chào bố ạ

Chú Dũng đang ngồi xem tivi ở phòng khách, thấy con gái đi học về thì gật đầu

: Ừm, con đi học về rồi đấy à?

: Vâng ạ, mẹ con đâu rồi bố?

: Mẹ mày trong bếp ý

: Vâng

Yến nhanh chân chạy vào bếp, ú òa để mẹ nó giật mình mà chẳng thành công

: Tôi biết cô về rồi cô ạ

Yến cười hì hì, cởi cái cặp để xuống ghế bàn ăn rồi xoa xoa cái bụng đang đói mốc meo

: Có gì ăn không mẹ? Con đói quá

: Có bánh kem trong tủ anh Trung mày vừa mua đấy, lấy ra mà ăn

: Vâng ạ!

Yến mở tủ lạnh lấy cái bánh rồi xách cặp chạy lên phòng, cầm điều khiển điều hòa bật lên. Đứng trước làn gió mát lạnh, nó tưởng nó đang trên mây...thoải mái quá đi

Nó ngồi xuống bàn, mở cái bánh ngọt ra ăn rồi ấn gọi video call cho ai đó

Phương Vy ấn chấp nhận, nó nhìn thấy ngay bản mặt Yến đang ngồi ăn cái bánh kem

: Ngon thế cho tao với

: Sang đây

: Sang được cũng sang

: Ày ôn như ào ồi?

Vy nghệt mặt ra, nó kê điện thoại vào chồng xách trên bàn rồi lấy xách vở trong cặp ra

: Mày ăn xong rồi nói Yến ơi

Yến nhai xong miếng bánh, lấy giấy lau miếng kem còn dính trên khóe miệng

: Mày ôn như nào rồi?

: Thì vẫn đang ôn thôi mà toán căng quá... tao chẳng hiểu cái gì

: Mày làm nhiều đề vào là quen mà

: Tao không giỏi như mày đâu Yến, tao còn không biết để mà làm nhiều đề ý

: Cái gì không hiểu mai lên lớp tao giảng cho, giờ tao đi ngủ đây

: Chốt, ngủ đi

Yến tắt điện thoại, nó vào đánh răng rồi đứng skincare, cũng nhờ thói quen hàng ngày này mà da mặt nó mịn da em bé, ai nhìn cũng phải khen. Nó lăn ra giường nằm, cái mát lạnh của điều hòa đã làm nó chìm sâu vào giấc ngủ

Báo thức kêu lên đúng 5 giờ sáng, Việt ngồi dậy với mắt nhắm mắt mở rồi đưa tay tắt cái điện thoại đi. Nó thẫn thờ ngồi trên giường 4 phút rồi đứng dậy vệ sinh rửa mặt

Việt dắt xe đạp ra khỏi nhà, rẽ sang bên trái rồi đi thêm một đoạn là dừng lại. Nó mở điện thoại ra xem

5:19

Đợi đúng đến 5 giờ 20 phút là cửa nhà trước mặt mở ra, một con bé với mái tóc ngang vai tay cầm cái cặp vội chạy ra

: Hôm nay đúng giờ thế?

: Tao lúc nào chả đúng

Đặng Cẩm Tú trèo lên chiếc xe đạp, tay nó vẫn cầm quyển sách văn 9 trên tay mà đọc... học văn buổi sáng luôn dễ vào đầu nhất mà

Đi được một đoạn, Việt thở dài rồi than thở

: Mày ăn cái gì mà nặng thế?

: Nặng lắm à?

: Ừ

: Thế thì tốt rồi

: Sao lại tốt?

: Thì nặng là chứng tỏ lượng kiến thức của tao đang dần tăng lên chứ sao?

Việt phì cười, nó chưa thấy cái lí lẽ này bao giờ cả. Hai đứa nó rẽ vào cổng trường Trung học cơ sở A rồi đi vào nhà để xe, chú bảo vệ cũng đã quá quen mặt hai đứa này

: Giới trẻ bây giờ chăm chỉ thật

Học sinh đã được nghỉ hè tuần trước rồi nhưng mấy lớp 9 thì vẫn đi học như thường ngày, năm nay chỉ thi 3 môn Toán, Văn, Anh nên chúng nó cũng nhàn

Bước vào lớp 9A, chúng nó đã thấy vài khuôn mặt trong lớp đến sớm để ngồi học rồi, Việt cả Tú cũng ngồi xuống rồi bắt đầu ôn bài

Chúng là bạn thân của nhau từ nhỏ, nhà gần nên ngày nào cũng đi học cả nhau, cũng chẳng hiểu sao mà lần nào cũng học chung lớp rồi ngồi chung một bàn nên chúng nó nhìn mặt nhau cũng ngán luôn

Tú vò đầu, nó cố đọc kĩ để hiểu đề bài rồi tìm thêm những bài tương tự nhưng vẫn chẳng hiểu, đúng là ý " c " bài hình luôn làm chúng ta đau khổ mà

: Khó vãi!

Việt đang ngồi học văn, nó thản nhiên nói

: Khó thì đừng có học nữa

: Mày điên à? Không học thì làm sao mà đỗ đây hả Việt? Tỉ lệ chọi năm nay cao vãi chưởng...mà tao còn sợ năm nay lấy điểm cao vút luôn, tao mà trượt là ăn cám luôn

: Sợ lấy cao sao còn để nguyện vọng 1?

: Tao thích! Mày cứ chờ đi, đằng nào mày cũng phải về cái nguyện vọng 2 của mày thôi, nguyện vọng 1 nằm mơ mày cũng chẳng với tới được đâu Phúc Việt ạ

: Tú ơi mày im được rồi

: Được thôi, im thì im

Nguyện vọng 2 của Việt là nguyện vọng 1 của Tú, Việt biết nó yếu môn Văn nên đang cố chăm học để mà còn đỗ được vào nguyện vọng 1 của mình nhưng sao nghe vẻ có khó khăn lắm

Đỗ Minh Khang bước vào lớp, nó đặt cặp xuống bàn trên của Việt với Tú, mới ngồi xuống đã gục luôn mặt xuống bàn

Việt dừng bút lại, nó gọi Khang

: Khang ơi

: Khang

: Khang ơi mày điếc à?

Gọi mãi mà Khang chẳng chịu nghe nên Việt lấy cái bút chọc vào lưng Khang làm nó khó chịu rồi ngồi dậy

: Mày làm gì đấy thằng chó?

: Chả làm gì cả

: Mày vừa chọc vào lưng tao mà!

Việt chối nguây nguẩy

: Đâu, con Tú mà!

Tú đang làm bài, nghe đến tên mình thì ngẩng đầu lên với khuôn mặt hoang mang, nó mở mồm ra

: Này, tao không biết gì đâu đấy

Thấy tình hình không ổn nên Việt đứng dậy phóng đi ngay, Khang cũng đâu có chịu thua, nó phải bắt bằng được thằng Việt để mà trả thù mới chịu

7h30 trống đánh vào lớp, bây giờ mới hơn 6 giờ nhưng đã có lác đác vài người đến rồi, ai đi qua cũng phải ngoái đầu lại nhìn hai thằng lớp 9A đuổi nhau dưới sân trường

Sức chạy của Khang ngang Việt nhưng mãi vẫn chẳng đuổi được vì sân trường có nhiều cây nên Việt cứ lợi dụng mà tạo ra lợi thế cho mình thôi

: Đố mày bắt được tao đấy!

: Đứng lại, con chó!

: Ngu đâu mà đứng lại?

Khang thì mệt lắm rồi mà Việt cứ nhơn cái mặt ra để cười thôi

Cũng đúng mà, khoảng thời gian ngắn ngủi này hãy tận hưởng nó một cách thoải mái nhất vì sau này lên cấp 3 mỗi đứa lại một nơi chẳng còn thường xuyên gặp nhau nữa

Thời gian đó đã trôi qua nhưng nhất định vẫn là những kỉ niệm đẹp trong lòng các học sinh mang trên mình màu áo trắng